Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 26: Làm sao có thể để người khác đụng vào?




Biên tập: Cá bơn vui vẻ 🍀 Chỉnh sửa: Thỏ



Thời gian trước khi kết thúc thi đấu chỉ còn ba tiếng, hiện tại Giang Lạc vẫn chưa sốt ruột đi giao đáp án.

Cậu hòa hoãn lại cảm xúc hưng phấn sau khi hố ác quỷ, chạy đến cạnh Diệp Tầm, cùng y nhìn Tiểu Phấn bị vớt từ trong bể bơi lên.

Tiểu Phấn bị lộ sợi bông bên trong, sợi bông ngấm nước, bộ phận bị xé đứt giống như bị dao sắc chém qua trông cực kỳ đáng thương.

Giang Lạc từng sóng vai với Tiểu Phấn đối chiến với khách mặt người, loáng thoáng cảm giác được Tiểu Phấn rất quan trọng với Diệp Tầm, cậu im lặng hồi lâu, không thuần thục quan tâm hỏi: "Tiểu Phấn có ổn không?"

Diệp Tầm im lặng không lên tiếng nhìn con rối thỏ bị xé thành hai mảnh, con mắt chậm rãi đỏ lên. Khuông Chính vừa nhảy xuống nước vớt Tiểu Phấn, bấy giờ đang vắt nước trên người. Văn Nhân Liên đưa một cái khăn lông dài ở bể bơi cho hắn, mặt mày ưu sầu hỏi: "Còn sửa chữa được không?"


Khuông Chính chưa kịp lau mình sạch sẽ đã nhanh chóng chạy đến ngồi bên cạnh Tiểu Phấn. Luyện khí sư có năng lực cảm ứng đặc biệt với đồ mình luyện chế, sau khi hắn kiểm tra một lần, sắc mặt hơi thả lỏng: "Có thể sửa chữa."

Diệp Tầm lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì nhưng có thể thấy được sự căng thẳng.

"Nhưng cần một loại vật liệu đặc thù." Khuông Chính bị mọi người nhìn chằm chằm, cẩn thận nói: "Oán linh tự nguyện bị con rối oán linh hấp thụ. Oán khí dày đặc của oán linh có thể bổ sung năng lượng cho con rối oán linh."

Cát Chúc thở dài: "Oán linh tự nguyện bị con rối oán linh hấp thụ? Làm sao mà dễ dàng tìm được cơ chứ..."

Giang Lạc mím mím môi, đột nhiên đứng dậy: "Chẳng phải trong trường đang có hai oán linh đấy à?"

Trác Trọng Thu kinh ngạc hỏi: "Cậu đang nói hai nữ quỷ kia?"


Diệp Tầm ngẩng đầu nhìn Giang Lạc, ánh mắt lấp lóe hi vọng, Giang Lạc nhíu mày nhìn lại: "Đáp ứng hoàn thành tâm nguyện của chúng nó, hai oán linh kia hẳn sẽ cam tâm tình nguyện."

Khuông Chính nhỏ giọng nói: "Thật ra chỉ cần một con là đủ rồi."

Lục Hữu Nhất và Samuel ở lại chăm sóc Diệp Tầm, những người khác đi theo Giang Lạc tìm kiếm oán linh. Mặc dù ngoài miệng Giang Lạc nói lời thề son sắt, nhưng thật ra cậu cũng không có bao nhiêu lòng tin có thể làm oán quỷ cam tâm tình nguyện hóa thành một bộ phận của con rối oán linh.

Nhưng có lẽ là vì thần sắc của Diệp Tầm quá mức khổ sở, cũng có lẽ là vì cậu mới giáng một đòn mạnh cho ác quỷ, thậm chí hiện tạo cảm xúc có hơi kích động, Giang Lạc vậy mà lại chủ động đáp ứng loại chuyện không hoàn toàn chắc chắn này.


Xưa giờ cậu chưa từng làm chuyện như này.

Oán linh Vương Hân Tuệ ở kí túc xá nam lầu sáu, Giang Lạc đi cuối cùng, cảm giác như đi vào cõi tiên. Nhưng vừa bước lên hanh lang lầu sáu, đột nhiên bạn bè phía trước cậu đều biến mất.

Giang Lạc nhíu mày, tập trung nhìn hanh lang.

Ánh đèn đung đưa, bóng đèn đời cũ từ mấy năm trước. Bờ tường ố vàng, toàn bộ tầm nhìn như bị che phủ bởi bộ lọc cũ kỹ.

Trên nền xi măng ẩm ướt, phía cuối hanh lang đen thui, giống như xuyên thẳng vào miệng một con thú lớn nào đó.

Gặp một lần liền quen, Giang Lạc biết mình đã bị kéo vào ký ức của lệ quỷ.

Thể chất của cậu quả thật hơi bị "may mắn", nhưng sau khi đối đầu với ác quỷ Trì Vưu mạnh nhất truyện, quỷ quái khác chẳng tính là gì trong mắt Giang Lạc. Cậu tỉnh táo đi về phía trước, đi thẳng đến trước nhà vệ sinh.
Một nữ sinh máu me đầy người đang lảo đảo chạy ra từ nhà vệ sinh.

Đó là Vương Hân Tuệ, quần áo của cô đã rách hơn nửa, trên người có mấy dấu chân bẩn thỉu. Khuôn mặt của cô sưng vù, vừa hoảng sợ ngoái nhìn đằng sau, vừa kéo lê bắp chân trái vặn vẹo chạy về phía trước.

Đằng sau cô, ba gã đàn ông bước ra từ nhà vệ sinh, giống như mèo vờn chuột, bọn chúng không sốt ruột bắt lấy Vương Hân Tuệ mà chậm rãi đi phía sau.

Giang Lạc nhìn thấy Vương Hân Tuệ chạy vào một phòng ký túc quen thuộc, tinh cờ phòng ký túc đó chính là phòng mà bọn họ đã ở suốt ba ngày qua.

Mi tâm Giang Lạc nhảy một cái, đi vào trong phòng.

Vương Hân Tuệ hốt hoảng chặn cửa phòng ký túc xá, nhưng vẫn bị ba gã công nhân cơ thể cường tráng đá văng. Cảnh tượng tiếp theo quá mức tàn nhẫn máu tanh, Vương Hân Tuệ giẫy dụa kịch liệt nên đụng phải cột sắt trong ký túc xá, máu chảy đầy mặt, tắt thở.
Mấy gã công nhân mắng to một tiếng "Đàn bà thối", lửa giận vì chưa tận hứng đốt rụi lý trí của bọn chúng. Chúng thẳng tay gϊếŧ chết Vương Hân Tuệ trong căn phòng này, băm xác cô ra rồi giội thẳng xuống bồn cầu trong nhà vệ sinh.

Cảnh tượng này nối liền với cảnh tượng lúc trước thấy ở trong nhà vệ sinh với Bạch Diệp Phong, Giang Lạc vẫn nghĩ rằng Vương Hân Tuệ chết trong nhà vệ sinh, không ngờ Vương Hân Tuệ lại chết trong ký túc xá.

Thậm chí cái giường đụng chết Vương Hân Tuệ chính là cái giường mà Giang Lạc ngủ.

Nhất thời cậu đối với thể chất xui xẻo của minh một lời khó nói hết, quay mặt đi, Giang lạc thấy một quyển sổ rơi cạnh giường, cậu đi qua nhặt lên xem, là nhật ký của Vương Hân Tuệ.

Máu tươi bị mấy gã công nhân đổ trong nhà tắm ngay bên cạnh của ký túc xá, Giang Lạc đi theo Kim Viễn Cao vào phòng tắm, nhìn Kim Viễn Cao tay run run đổ một chậu máu đặc quanh vào trong ống nước.
Đột nhiên Giang Lạc nhớ lại ngày đầu tiên vào ở trong ký túc xá, khi cậu đang tắm vòi nước chảy ra chất lỏng màu đỏ. Giang Lạc mặt không đổi sắc nghĩ, nước lúc đó là máu của Vương Hân Tuệ?

Ha ha, thật đúng là khiến người ta cảm thấy kinh hỉ.

Ánh mắt Giang Lạc tùy ý liếc nhìn, chợt dừng lại. Không biết từ lúc nào, một nữ quỷ máu thịt be bét xuất hiện bện cạnh cậu.

Sắc mặt nữ quỷ trắng bệch, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài theo làn da của cô, con mắt của cô đỏ lòm trương phồng to nhìn Kim Viễn Cao, trong miệng lầm bầm: "Bạn trai, bạn gái... Bạn trai, bạn gái..."

Giang Lạc nhận ra đây là quỷ hồn Vương Hân Tuệ, cậu không biết Vương Hân Tuệ có thể nghe thấy hay không, nhưng vẫn nói: "Thứ bạn trai như vậy chẳng bằng không cần."

Vương Hân Tuệ chầm chầm quay đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cậu.
Hóa ra có thể nghe được, thế thì dễ làm.

Giang Lạc bất động thang sắc hỏi: "Tại sao cô không gϊếŧ Kim Viễn Cao, cô vẫn yêu gã à?"

Vương Hân Tuệ nói: "Bạn trai, bạn gái."

Giang Lạc hỏi: "Cô có tâm nguyện gì muốn hoàn thành không?"

Vương Hân Tuệ vẫn cứng đờ nói: "Bạn trai, bạn gái."

Giang Lạc: "..."

Giang Lạc phát hiện, phần lớn những con lệ quỷ đều không có ý thức trọn vẹn, có khi ngay cả mình đang làm gì cũng không biết. Ác quỷ trở nên mạnh hơn sau khi chết đi giống Trì Vưu chính là tồn tại duy nhất trong vạn dặm.

Cậu không lãng phí thời gian nữa, kéo Vương Hân Tuệ ra khỏi ký túc xá, lấy một lá bùa dán lên vách tường ngoài hành lang ký túc xá, tiếp theo huyễn cảnh lập tức vỡ vụn, Giang Lạc nhìn thấy đám Khuông Chính.

Bọn Khuông Chính đang đi tìm cậu, bỗng nhiên thấy cậu xuất hiện dẫn theo một con ác quỷ, chưa kịp kinh ngạc thì ánh mắt cả đám đã dính lên người Vương Hân Tuệ.
Giang Lạc hỏi: "Làm sao để khiến cô ta cam tâm tinh nguyện đây?"

Khuông Chính ôm Tiểu Phấn gắng gượng đi đến trước mặt Vương Hân Tuệ, hình như Vương Hân Tuệ bị khí tức của con rối oán linh kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trong đôi mắt mê mang của cô thoang hiện lên một chút thanh tỉnh ngắn ngủi.

Khuông Chính cẩn thận hỏi: "Cô có nguyện ý trở thanh một bộ phận của con rối oán linh không? Bọn tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện làm hồi báo. Trở thành một phần của con rối oán linh không có nghĩa là cô sẽ chết, cô vẫn có ý thức của mình, chẳng qua là đổi một cách sống khác thôi."

Khuôn mặt Vương Hân Tuệ trắng xanh sưng vù, cô nhìn con rối oán linh một lát, cất giọng khàn khàn: "Tìm, tìm bạn ấy..."

Giang Lạc hỏi: "Phó Viện Nhi?"

Vương Hân Tuệ nhìn cậu: "Tìm, tìm bạn ấy..."

"Bọn tôi đã tìm được cô ấy." Giang Lạc nói: "Cô còn tâm nguyện nào khác không?"
Vương Hân Tuệ sững sờ cúi đầu, nhìn cái kẹp tóc trong tay mình.

Dường như cô không hiểu ý của Giang Lạc. Nhìn thảm trạng của ác quỷ, Giang Lạc đau đầu thở dài: "Được rồi, cô muốn siêu độ cũng được... Nhớ kỹ kiếp sau đừng tìm một kẻ cặn bã như vậy làm bạn trai."

Giang Lạc đã từ bỏ, đột nhiên Vương Hân Tuệ tiến lên một bước rồi chui vào trong miệng con rối oán linh.

Nữ quỷ biến mất, chỉ còn lại cái kẹp tóc rơi xuống đất.

Khuông Chính lập tức bịt miệng con rối oán linh lại, đem con rối oán linh gói kỹ trong vải tơ màu vàng đã chuẩn bị sẵn, xong mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Tốt rồi."

Giang Lạc nhặt cái kẹp tóc Vương Hân Tuệ để lại lên, cúi đầu nhìn một hồi, "Còn một oán linh nữa."

Nhưng đi được nửa đường, Trác Trọng Thu gọi điện thoại tới báo cho bọn họ: "Thi thể Phó Viện Nhi không còn ở trường học. Nhưng cha còn nói với tớ một chuyện", cô dừng một lát: "Trong cục cảnh sát, Liễu Thực khai rằng hắn cũng không biết trong bức tường có bốn cái xác."
Mọi người sững sờ.

Vậy là ý gì?

Bọn họ vẫn đi tới văn phòng, định tìm oán linh Phó Viện Nhi nhưng không tìm thấy. May mà sức mạnh của một oán linh là đủ rồi, một đoàn người tranh thủ thời gian thi đấu sắp kết thúc, đi đến chỗ của nhân viên công tác giao đáp án.

Đáp án cuộc thi phải ghi ra giấy tất cả các điều quan trọng mà thí sinh biết. Giang Lạc nhận hai tờ giấy A4, rồng bay phượng múa ghi toàn bộ các chuyện đã trải qua lên.

Phó Viện Nhi và Vương Hân Tuệ là bạn thân, biết được từ trong quyển nhật ký, đồ trang sức của Vương Hân Tuệ là Phó Viện Nhi cho. Cũng bởi vậy nên Liễu Thực mới có thể nhận ra đồ trang sức Vương Hân Tuệ đánh rơi, vì đó là thứ Liễu Thực từng tặng cho Phó Viện Nhi.

Quá trình cơ bản Giang Lạc đều viết hết ra, nhưng chỉ còn duy nhất một chuyện tại sao Liễu Thực không biết bên trong bức tường có bốn cái xác?
Giang Lạc thử viết phân đoạn ra.

Sau khi Phó Viện Nhi bị gϊếŧ chết, thừa dịp trường học xây dựng thêm, Liễu Thực đem thi thể của Phó Viện Nhi bỏ vào trong tường, bất cứ lúc nào cũng ở dưới mí mắt mình. Về sau, hắn lại bắt đầu yêu đương nhưng sợ bị người khác phát hiện xác của Phó Viện Nhi, Liễu Thực chưa bao giờ xin phép nghỉ để dẫn bạn gái đi hẹn hò, đồng thời vào ngày nghỉ cũng tới văn phòng nhìn qua.

Bạn gái dần dần hoài nghi hành vi của hắn, dưới sự chất vấn của bạn gái, Liễu Thực sợ bọn họ phát hiện bí mật của mình thế là hạ sát thủ với các cô.

Gϊếŧ một người thì sẽ gϊếŧ người thứ hai. Liễu Thực sử dụng biện pháp xử lý xác chết càng thông minh hơn, không nhất thiết sẽ bỏ các cô vào trong tường.

Nhưng Phó Viện Nhi bị hắn chôn trong tường lưng tựa lưng, lại kéo những thi thể đó đến bên cạnh mình...
Sau khi giao nộp đáp án, Giang Lạc liền ra khỏi phòng. Trong mắt cậu trận thi đấu ba ngày này đã hoàn toàn kết thúc, cậu duỗi lưng, bước đến ven đường chờ đợi dưới tiết trời âm u.

Bạn bè lần lượt đi ra, một đoàn người ngồi lên xe buýt của nhân viên công tác về khách sạn.

Về đến khách sạn, Giang Lạc chuẩn bị dọn dẹp hành lý để đi chơi hai ngày thư giãn ở Vân Nam một tí. Ai biết thành tích còn chưa công bố, Phùng Lệ đã triệu tập tất cả đệ tử Phùng gia trong nhóm người dự thi đến gặp y ở vườn hoa của khách sạn.

Vào giờ phút này, dù Giang Lạc chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ, cũng phải đi gặp Phùng Lệ theo quy củ.

Cậu ăn xong cơm trưa rồi mới chậm rãi ung dung chạy tới vườn hoa.

Phùng gia có rất nhiều đệ tử, trong một trăm ba mươi người dự thi có tới một phần ba dính líu quan hệ với Phùng gia.
Mặc dù người nhiều, nhưng tận mắt thấy Phùng Lệ lại rất ít. Bởi vậy có cơ hội nhìn thấy thiên sư Phùng Lệ, mọi người đều đặc biệt đến sớm.

Lúc Giang Lạc đến nơi thì đã là người cuối cùng, bị mấy hàng người chặn tít phía sau.

Cậu trốn ở chỗ xa nhất cũng vui vẻ.

Sau khi nhân số tập hợp không sai biệt lắm, Phùng Lệ dẫn theo hai đệ tử thân truyền tới. Thần sắc y nhàn nhạt, một thân đường trang rủ xuống bên chân giống như người bước ra từ trong tranh.

Ánh mắt Phùng Lệ xuyên thẳng qua đám người, cuối cùng chậm rãi dừng trên người Giang Lạc.

Bước chân y chuyển động, đi về phía Giang Lạc. Những đệ tử chắn phía trước Giang Lạc từng người tản ra, lộ ra thanh niên tóc đen đứng cuối cùng.

Thanh niên tóc đen đã đổi bộ quần áo dính đầy máu của Bạch Diệp Phong, tóc đen được dây thun buộc lên, khóe môi đỏ tươi lấy lệ nhếch lên, mí mắt nửa cụp xuống giống như một bé mèo to mặt ủ mày chau.
Phùng Lệ nhìn cậu, khí tức âm tà bao quanh người Giang Lạc nhưng không ai nhìn thấy đang giương nanh múa vuốt quanh người thanh niên tóc đen.

Y nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Bên cạnh cậu có một ác quỷ muốn gϊếŧ cậu."

Ý cười của Giang Lạc khựng lại.

Ác quỷ muốn gϊếŧ cậu?

Ngoài Trì Vưu, cậu không nghĩ còn khả năng nào khác.

Nhưng Giang Lạc hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của Trì Vưu.

Cậu vẫn quá yếu.

Lệ khí lướt qua trong lòng Giang Lạc, đôi mắt thoáng chốc đỏ hồng, sốt ruột nhìn y: "Phùng tiên sinh, hắn ở đâu ạ?"

Phùng Lệ vươn tay định bắt lấy đám sương đen giương nanh múa vuốt. Nhưng ngược lại đám sương đen càng ra sức bao vây Giang Lạc, dường như muốn mạnh mẽ nghiền nát Giang Lạc.

Phùng Lệ dừng lại, một lần nữa nhìn Giang Lạc. Nét mặt ỉu xìu của Giang Lạc biến mất, cậu cẩn thận dè dặt hỏi: "Trì Vưu?"
Bộ dạng yếu ớt của thanh niên tóc đen bây giờ với vẻ sắc bén trong lúc trực tiếp thi đấu tưởng như hai người khác nhau, lại đều hấp dẫn như nhau. Trong mắt cậu rơi xuống một giọt nước mắt, Phùng Lệ vô thức đưa tay đón giọt nước mắt ấy nhưng trong nháy mắt, giọt nước óng ánh trên đầu ngón tay y lập tức biến thành giọt máu đỏ tươi.

Thần sắc Phùng Lệ lạnh lẽo, rút tờ giấy lau nước mắt đi, ngẩng đầu đối mặt với đám sương đen kia.

Sương đen ngưng tụ thành ác quỷ, dáng vẻ ác quỷ xuất chúng như thần linh, vui vẻ cảnh cáo Phùng Lệ: "Đừng đụng vào em ấy."

Ác quỷ nghiêng đầu nhìn Giang Lạc, ánh mắt kia giống như đang nhìn người yêu, ý cười sâu sắc, ác quỷ nhếch môi mỏng nhưng sát ý cay nghiệt vặn vẹo giống như hóa thành thực thể: "Dù sao, đây chính là người trong lòng của tôi."
Hắn mập mờ, trầm thấp nỉ non: "Làm sao có thể để người khác đụng vào."

Sau khi nhìn thấy biểu hiện tại giờ phút này của Giang Lạc.

Lửa giận của ác quỷ dâng cao hóa thành du͙ƈ vọиɠ dày đặc nặng nề mới.

Trước khi hắn gϊếŧ chết Giang Lạc, hắn để Giang Lạc cảm nhận nỗi tuyệt vọng muốn sống nhưng không được.

Để cái miệng hồ ngôn loạn ngữ của thanh niên tóc đen chỉ có thể nói ra lời cầu xin tha thứ, để trong mắt cậu chỉ có thể chảy ra nước mắt sợ hãi.

Muốn khiến Giang Lạc hiện tại giả vờ sợ hãi phải thật sự sợ hãi và hối hận.

Ý nghĩ đó càng cháy căng mạnh, xen lẫn sát ý lửa giận của ác quỷ, khiến hứng thú của ác quỷ càng nồng đậm hơn.

Thậm chí hắn không kịp đợi, muốn Giang Lạc lập tức lộ ra vẻ mặt mà hắn muốn thấy.

Nhưng hắn cũng không sốt ruột.
Lễ vật tốt nhất nên được mở ra một cách ý nghĩa nhất đúng không?