Y Đạo Quan Đồ

Chương 106: Lưu manh chính trị




“Đúng!” Phương Văn Nam thiên đinh vạn chúc nói: “Làm cho tiểu tử này không nên nói lung tung, không có quan hệ tới chúng ta!”

“Đại ca, đêm nay khách sạn chúng ta bị bắt!”

“Ngươi không cần phải quản, việc này để ta lo liệu!”

Phương Văn Đông nghe đại ca hắn nói vậy trong lòng cũng yên ổn một chút, đứng dạy cáo từ rời đi. Sau khi hắn rời đi rồi, Tô Tiểu Hồng mặc bộ áo ngủ hồng nhạt uyển chuyển đi từ phòng ngủ ra, tiến tới sau lưng Phương Văn Nam ôm lấy cổ hắn nũng nịu nói: “Ngươi chẳng cho người ta ngủ gì cả, cả buổi tối cứ điện thoại với tiếp khách, thật là đáng ghét quá đi!” Phương Văn Nam kéo tay nàng ngồi xuống cạnh hắn.

Tô Tiểu Hồng ôm cánh tay hắn nũng nịu nói: “Đã xảy ra chuyện gì?” Phương Văn Nam gật đầu nói: “Điền Văn Long dẫn người tới động kích Thế Hào Thịnh Thế, không ít nữ nhân bị bắt, xem chừng là muốn gây khó dễ kinh doanh ta đây.” Tô Tiểu Hồng nhìn bức thư trên bàn có chút khó hiểu nói: “Bình thường quan hệ ngươi và bọn họ coi như không sai, lần này xảy ra chuyện có phải định kiếm trác từ trên người chúng ta cái gì?”

Phương Văn Nam lắc đầu.

Tô Tiểu Hồng nằm trong lòng hắn ôn nhu nói: “Có cần ta đi tìm Hồng bí thư nói vài câu hay không?” Phương Văn Nam lắc lắc đầu: “Giờ muộn rồi, có chuyện gì mai hãy bàn!”

Sáng sớm hôm sau, Phương Văn Nam đi tới phòng tiếp khách thị chính Giang Thành, là một thương nhân có tiếng tăm ở địa phương, hắn đi tới đâu thì sẽ là điểm chú ý của mọi người tới đó. Đi vào ngồi chờ trong phòng khách, lần đầu tiên hắn không có cái cảm giác lo lắng nhiều như thế này, hắn thực sự cho rằng Cố Minh Kiện đối phó không khó, cái loại con em cán bộ cấp cao như thế này hắn gặp không phải là ít, mặc dù tài năng không có bao nhiêu nhưng lòng ham muốn thì lại rất lớn, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sang xuất ra một món lớn rồi.

Cố Minh Kiện vừa đã nhận được điện thoại của Phương Văn Nam, nên đang ngồi trong phòng đợi hắn.

Phương Văn Nam mang đến một cái hộp quà, biểu thị sự thăm hỏi đối với Cố Minh Kiện. Song phương cùng ngồi xuống, lúc này Phương Văn Nam ra vẻ áy náy nói: “Cố tiên sinh, tối qua để phát sinh chuyện tại bãi đỗ xe của Đế Hào Thinh Thế thật là áy náy quá. Thân là lão bản của Đế Hào Thịnh Thế, ta đã không thể bảo hộ sự an toàn của khách nhân, để cho sự an toàn về thân thể và tài sản của khách nhân bị ảnh hưởng đó là lỗi của ta. Ngươi yên tâm, tất tổn hại sẽ do Đế Hào Thịnh Thế bồi thường!” Thái độ của hắn có thể nói là cực kì thành khẩn.

Cố Minh Kiện cười lạnh: “Vậy còn chuyện ta bị đánh thì sao?”

Phương Văn Nam vẫn lịch sự tươi cười: “Cố tiên sinh, tình huống đã được điều tra rõ ràng, người tấn công ngươi cũng là khách nhân tới Đế Hào Thịnh Thế. Bọn họ đã đầu thú và khai rõ sự việc, thật sự chúng ta cũng không có chút liên hệ nào trong chuyện đó!”

Trốn tránh trách nhiệm! Rõ ràng là trốn tránh trách nhiệm mà. Cố Minh Kiện đương nhiên hiểu được Phương Văn Nam đang cố tình tìm cách giảm trách nhiệm của hắn xuống thấp nhất, Cố Minh Kiện có chút khó chịu nhíu mày nói: “Nếu Phương tổng nói như vậy thì ta cũng không thể làm khó Phương tổng được, vậy có lẽ chuyện này cứ giao cho bên cảnh sát xử lý đi nhỉ.”

Phương Văn Nam minh bạch cách nói chuyện của mình đã làm vị đại công tử này khó chịu, hắn vội mỉm cười nói: “Tiền bồi thường thuốc men xen Cố tiên sinh cứ tùy ý lấy một con số?”

Cố Minh Kiện thở dài nói: “Ta nghe nói Đế Hào Thịnh Thế các ngươi đã tạm ngừng kinh doanh? Nghe đồn là bên trong có kinh doanh một số hoạt động phi pháp, bây giờ muốn triển khai lại xem chừng cũng hơi khó đây. Phương tổng, nói lời ngươi không thích nghe, ta xem tốt nhất là nên đam bán lại, chứ cứ để không như thế, tiền đâu mà duy trì!”

Phương Văn Nam nhất thời ý thức được Cố Minh Kiện đối với Đế Hào Thịnh Thế, bất quá hắn không dám kết luận, lẽ nào tiểu tử này nhìn trúng sản nghiệp của mình.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, là Trương Dương tay cầm một tờ báo bước vào, hắn tươi cười nói: “Minh Kiện, chuyện hay a! Chuyện ở Đế Hào Thịnh Thế hôm qua lên báo rồi đây này. Lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh cũng bắt đầu rồi!”

Phương Văn Nam lạnh lùng nhìn thanh niên đi vào này, tối qua sau khi hỏi thăm rõ ràng tình hình hắn cũng biết sơ bộ, tên thanh niên nhân này tên gọi là Trương Dương. Phương Văn Nam trước giờ chưa hề nghe qua cái tên này bao giờ, thân là một thương nhiên có tiếng tăm, Phương Văn Nam cũng rất hay quan tâm với các chuyện trên chính đàn, nhưng đương nhiên đều là tập trung trên thượng tầng Giang Thành, đối với một cái tên cán bộ phó ban ở Xuân Dương thì đương nhiên chẳng thèm để ý. Thế nhưng khi hắn tĩnh tâm lại nghe ngóng chuyện tình thì hắn phát hiện thằng nhãi này rất không tầm thường. Sự tình tối qua phát sinh tại Đế Hào Thịnh Thế, hắn cũng vừa khít có mặt ở đó, qua thái độ vừa rồi của Cố Minh Kiện, Phương Văn Nam thậm chí còn nghi ngờ rằng đây là một kế hoạch được dự trì tỉ mỉ, mà chắc chắn có liên quan tới tên tiêu tử Trương Dương này.

Trương Dương cũng đã để ý thấy Phương Văn Nam, vị hội trưởng thương hội Giang Thành này biểu hiện ra hết sức bình tĩnh, không có chút vẻ gì lo lắng hay phẫn nộ. Có người nói tâm tính cũng có một phần dẫn tới thành công, kể cũng đúng, tùy theo mỗi con đường khác nhau mà tâm tính phải phù hợp, nếu không thì không thể nào thành công cho được.

Phương Văn Nam hôm nay đến đay thăm hỏi đương nhiên chỉ là cái cớ, dò xét tình huống mới là dụng ý của hắn, hắn tươi cười đứng đạy vươn tay ra: “Vị này chính là tiểu Trương chủ nhiệm! Đại danh đã nghe từ lâu!” Trương Dương cũng lịch sự bắt tay tươi cười nói: “Phương tổng cũng biết cái cái tiểu nhân vật như ta thật làm cho ta mừng quá! Bên cạnh Phương tổng đây ta sao dám nhận hai chữ đại danh chứ!”

Phương Văn Nam nói: “Người xưa có câu không đánh không quen! Bây giờ cũng rất nhiều bằng hữu lại bắt đầu quen nhau từ những chuyện hiểu lầm. Hiểu lần cũng chính là một loại duyên phận a!”

Trương Dương cười nói: “Ta tới đến Đế Hào Thịnh Thế hai lần, thê smà lại dính dáng vào ẩu đả tới ba lần, đích xác là có duyên phận lắm a.”

Phương Văn Đông nao nao, theo như hắn nói thì đêm qua chả nhẽ còn một vụ nữa sao? Vào lúc nào nhỉ? Sao hắn lại hoàn toàn không biết nhỉ? Hắn đương nhiên không thể biết được một lần là từ lúc Trương Dương đến Giang Thành đón An Đức Hằng, hắn và An Ngữ Thần cũng đã đánh một trận ở đây.

Lúc này một bác sĩ tư tới, đây là Tả Viên Triệu đặc biệt an bài cho Cố Minh Kiện.

Trương Dương và Phương Văn Nam tránh lui ra ngoài, kỳ thực trong lòng cả hai người đều rõ ràng suy nghĩ của đối phương. Dọc theo hành làng đi ra ngoài, Phương Văn Nam rút ra một bao xì ga, rút ra một điếu mời Trương Dương..

Trương Dương lắc đầu: “Cảm tạ Phương tổng! Nhưng ta không biết hút thuốc!”

Phương Văn Nam tự châm cho mình một điếu, hút xong một hơi thì nói: “Chuyện hôm qua thực sự là một hiểu nhầm, ta không hề muốn nó xảy ra chút nào, nhưng nếu chẳng may đã xảy ra thì cố gắng kết thúc nó theo hướng tốt nhất cho cả hai bên!” Phương Văn Nam liếc mắt nhìn Trương Dương, tuy rằng mới lần đầu gặp mặt, thế nhưng hắn hầu như có thể kết luận tiểu tử trước mặt mình tuyệt đối là một tên thanh niên có trí tuệ, Phương Văn Nam nói: “Mọi người chúng ta đều lui một bước. Ngươi giúp ta khuyên nhủ Cố Minh Kiện!”

Trương Duơng cười nói: “Ta sao có thể quản hắn được chứ?”

“Hắn là bằng hữu của ngươi, là bằng hữu đương nhiên có thể nói chuyện với nhau dễ hơn rồi. Bằng hữu gặp chuyện cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mà. Việc phiền phức của mấy người ta sẽ không để ý tới nữa, Ngưu Văn Cường không đáng nói đến, nhưng hai người còn lại đều là cảnh sát, nếu như tiếp tục truy cứu, hẳn là phiền phức không ít a.” Phương Văn Nam đã điều tra Đỗ Vũ Phong đích thực có tham gia ẩu đả và chơi gái, nếu việc này thực sự đưa ra ánh sáng, hắn hẳn là xong rồi. “Ngươi cũng không nên hiểu nhầm! Ta không hề có ý uy hiếp, cơ mà thói chút thói quen xấu nghề nghiệp đó là hay so đo thiệt hơn, cò kè mặc cả. Ta nhượng bộ, ta muốn ngươi cũng nhượng bộ. Thiệt hơn thế nào ta chưa nói, thế nhưng ít nhất tất cả mọi người cũng cần phải thể hiện thành ý.”

Trương Dương đương nhiên không tin Phương Văn Nam có cái thành ý gì, lúc trước Điền Khánh Long đứng ra hắn cũng không thèm nhượng bộ, thằng cha này kiêu ngạo và cuồng vọng có thể thấy rõ, ngày hôm nay hắn chịu chấp nhận cúi đầu là vì hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Cố Minh Kiện. Đối chiến với một thế lực như thế, hắn đương nhiên không có một cửa thắng nào. Là người làm ăn, hắn đương nhiên khôn khéo mà tính toán.

Phương Văn Nam sở dĩ nhượng bộ như thế căn bản là hắn cũng rõ ràng tình thế trước mắt, lệnh đình chỉ kinh doanh sẽ làm hắn bị tổn thất rất lớn, hơn nữa sẽ kỳ hạn chỉnh đốn vô cùng có khả năng trở thành vô thời hạn. Cố Minh Kiện vừa nhắc tới khiến hắn càng cảnh giác, Đế Hào Thịnh Thế không phải sản nghiệp duy nhất của hắn, thậm chí cũng chẳng tính là quan trọng trong giá trị kinh tế. Thế nhưng đối với hắn thì nó rất có ý nghĩa, sự nghiệp của hắn lằ bắt đầu từ nơi này, rồi từng bước phát triển tới quy mô ngày hôm nay. Phương Văn Nam tuyệt đối không muốn buông bỏ, chỉ là hắn thật không ngờ Cố Minh Kiện lại nhìn trúng sản nghiệp này của hắn mà lúc đầu nghĩ rằng Cố Minh Kiện chỉ gây khó dễ cho hắn.Gặp Phương Văn Nam lần đầu, nhưng Trương Dương cũng nhận thấy hắn vô cùng khôn khéo và rất tính toán. Kẻ như hắn tuyệt đối không dễ dàng một chiêu hạ gục, nhiều bằng hữu vĩnh viễn là tốt hơn nhiều địch nhân, tuy biết rằng Phương Văn Nam mặt ngoài ra vẻ thành ý chỉ là phương kế tạm thời, nhưng Trương Dương cũng chẳng có ý định ép hắn, mỉm cười nói: “Như vậy đi! Lúc nào ta sẽ nói chuyện với Cố công tử, cũng hy vọng hắn có thể tiếp thu nguyện vọng của ngươi!”

“Ta sẽ bồi thường một chiếc xe mới, mặt khác sẽ giao hai mươi vạn phí thuốc men. Mong muốn chuyện này có thể chấm dứt, sau đó hai bên có thể làm bằng hữu.” Phương Văn Nam đưa ra điều kiện rất hậu, khiến cho Trương Dương nhận thức với hắn sâu thêm một tầng.

Sau khi Phương Văn Nam rời đi, Trương Dương trở lại phòng Cố Minh Kiện, đem chuyện vừa rồi hắn vào Phương Văn Nam nói ngoài kia kể lại cho Cố Minh Kiện nghe một lượt. Cố Minh Kiện nghe xong cười lạnh:

“Hắn có tư cách gì mà đòi theo ta nói chuyện đàm phán điều kiện, ngươi tối qua nói ta đã suy nghĩ kĩ rồi, lần này sẽ khiến cho Đế Hào Thịnh Thế của hắn bị đón cừa vô thời hạn luộn, buộc hắn phải rời đi.

Chuyện này Cố Minh Kiện là do Trương Dương vô ý nhắc tới, bất quá khi nghe Trương Dương nói một câu không đâu vào đâu thì ý tưởng chiếm lấy Đế Hào Thịnh Thế đột nhiên tăng lên. Cố Minh Kiện là một kẻ có dã tâm, nhưng lại hơi ít về ý tưởng, bất quá chuyện hắn đã quyết định thì rất khó có thể cải biến. Hắn niên kỉ tuy rằng lớn hơn Trương Dương ba tuổi nhưng so với Trương Dương thì còn ấu trĩ lắm. Nói gì thì Trương đại quan nhân cũng sống hai kiếp người, điều này thì Cố Minh Kiện kia vĩnh viễn không thể bằng nổi.

Trương Dương thấp giọng: “Minh Kiện! Phương Văn Nam cũng không phải nhân vật tầm thường. Ta nghĩ chuyện này cứ để diễn ra thật chậm thôi, ta nghĩ nhanh quá trái lại không hay!” Cố Minh Kiện ất mãn nói: “Ngươi hôm nay làm sao thế? Tối qua vẫn cổ vũ ta lấy Đế Hào Thịnh Thế, thế nào hôm nay nói chuyện với hắn lại thay đổi chủ ý rồi? Hay là hắn cho ngươi cái chỗ tốt gì?”

“Hừ! Con mẹ nó, ta dễ bị mua thế sao? Chỉ là chó cùng cắn bậy, hắn cũng là một kẻ không đơn giản, cho nên ta có chút lo lắng!”

“Ta chính là muốn một chiêu dứt điểm hắn luôn! Hắn nhượng bộ, chính là vì hắn sợ, hai mươi vạn cùng một chiếc xe là được sao? Ta kháo! Không có cửa đấy đâu, lần nãy ta sẽ cho cái Đế hắn vĩnh viễn nghỉ kinh doanh.”

Nhìn Cố Minh Kiện hăng tiết Trương Dương không khỏi cảm thấy có chút hối hận, tiên này đích thị là một tiểu hài tử, phong cách sống cũng hồ đồ, làm việc cũng hồ đồ. Thật sự là không thể tưởng tượng được hắn lại tối dạ đến thế, con mẹ nó, nếu không phải hắn là em trai của Cố Giai Đồng thì lão tử thèm quản hắn chắc. Nghĩ tới Cố Giai Đồng, Trương Dương không khỏi nhắc nhở hắn: “Ta xem hay là hỏi ý kiến Giai Đồng tỷ một chút. Dù gì tỉ ấy cũng lăn lộn tren thương trường lâu rồi, kinh nghiệm và con mắt rất phong phú!”

“Ngươi đừng có lôi tỷ tar a đây để kiềm chế ta. huyện này ta muốn tự giải quyết, ta cảnh cáo ngươi đó, đừng có gọi cho Giai Đồng tỉ.” Cố Minh Kiện đã cương quyết như thế, Trương Dương cũng không khuyên hắn nữa. Rời khỏi nhà khách Giang Thành, bầu trời đêm cũng bắt đầu hửng sáng, Trương Dương thở dài, Cố Minh Kiện đã bắt đầu thay đổi một chút, bất quá hắn cậy sau lưng có lão gia tử làm chỗ dựa, làm chuyện gì cũng theo ý bản thân mà không chịu suy nghĩ. Trương Dương suy nghĩ một hồi, chuyện này cần phải nói cho Cố Giai Đồng, nếu không sau này nàng sẽ lại giận mất.

Cố Giai Đồng nghe chuyện đệ đệ bị đòn không khỏi khẩn trương, nghe Trương Dương nói rõ ràng hắn mới yên lòng. Sau đó Cố Giai Đồng mới tra hỏi hắn về hai điểm, thứ nhất, đang yên đang lành tự nhiên chạy đến Thủy Tiên Cung làm gì? Có phải là cũng có y định giống như mấy tên kia hay không? Nếu đúng thì thực sự là không thể tha thứ được rồi. Trương đại quan nhân phải mất bao nhiêu thời gian thề thốt sắt son mới bảo chứng được sự thuần khiết vô tội của mình. Còn điểm thứ hai, với thân thủ của Trương Dương sao lại không bảo hộ được Cố Minh Kiện? Lẽ nào hắn đứng nhìn Cố Minh Kiện chịu đòn? Trương đại quan nhân phải bốc phét rằng địch nhân thực sự quá đông, có tới năm sáu mươi tên vây công bọn họ, hắn thực sự là đã tận lực rồi.

Tuy rằng Trương Dương giải thích hợp lý, nhưng mà Cố Giai Đồng nghe vãn có chút nghi ngờ mà không thể tìm ra chỗ sai được, đành nói giọng uy hiếp: “Ngươi đừng có gạt ta, bằng không ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa!”

Trương Dương vội vàng nói ngay: “Thề có trời đất chứng giám, ta yêu ngươi còn không hết, thế nào lại dám lừa ngươi chứ!”

Cố Giai Đồng nói: “Phương Văn Nam kia ta cũng đã gặp quá, cũng có một chút quen biết sơ thôi, bất quá ta nghe nói hắn tại Giang Thành cũng là một thương nhân tiếng tăm. Nếu người ta đã xuất ra thành ý, chúng ta tốt nhất không nên căng quá!”

“Giai Đồng a! Nhưng mà ta không khuyên nổi Minh Kiện, hơn nữa ngươi hẳn là rõ ràng tính tình hắn, tốt nhất ngươi khuyên hắn đi.

Cố Giai Đồng nhẹ giọng can dạn: “Ngươi cố gắng để ý Minh Kiện, hắn tuy rằng có lớn mà không có khôn, hành động toàn theo cảm tính!” Trương Dương không khỏi nở nụ cười, Cố Giai Đồng nhận xét về em trai nàng cũng không khác gì những cái mà hắn suy nghĩ.

Trương Dương cúp máy, đang định bắt taxi thì một chiếc Lincoln đen đỗ trước mặt hắn, cửa kính xe kéo xuống, Phương Văn nam tươi cười nói: “Trương chủ nhiệm, lên xe đi, ta đưa ngươi đi!” Trương Dương do dự một hồi rốt cuộc cũng lên xe ngồi, thấy bên cạnh Phương Văn Nam là một nữ nhân rất đẹp. Đây là lần đầu tiên Trương Dương ngồi trên kiểu xe như thế này, hắn và hai người Phương Văn Nam ngồi đối diện nhau luôn. Phương Văn Nam ôn hòa giới thiệu: “Đây là Tô Tiểu Hồng, tổng giám đốc trung tâm giải trí Kim Bác! Còn đây là chue nhiệm văn phòng đại diện Xuân Dương tại Bắc Kinh -Trương Dương!”

Trương Dương cũng đians được quan hệ hai người, cười nói: “Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!”

Phương Văn Nam hỏi: “Cố công tử thế nào rồi? Đã hết giận chưa?” Trương Dương cười đầy thâm ý: “Ta xem có lẽ không nhạn như vậy đâu!” Phương Văn Nam nghe Trương Dương nói đã biết sự tình hẳn là không đơn giản, hắn cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa: “Trương chủ nhiệm đi đâu bây giờ?” Trương Dương nói địa chỉ khách sạn chỗ bọn Ngưu Văn Cường đang ở, Phương Văn Nam liền bảo tài xế đưa xe đến đó.

Nhìn bóng lưng Trương Dương rời đi, trong mắt Tô Tiểu Hồng tràn ngập vẻ khó hiểu: “Hắn bất quá chỉ là một tên cán bộ tép riu ở một huyện nhỏ, có gì đáng để ngươi coi trọng thế?”