Y Đạo Quan Đồ

Chương 1096-1: Tổ công tác (1)




Viên Hiếu Công nhìn bóng dáng của Nhị đệ, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp, bị người thân hiểu lầm đối với hắn mà nói là một sự đau khổ.

Viên Hiếu Binh và Viên Hiếu Thương đi tới bên cạnh hắn, Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, anh đừng nóng giận, lão Nhị chính là có cái tính thối đó đấy, hắn thường xuyên khinh suất, anh trăm ngàn đừng chấp nhặt với hắn."

Viên Hiếu Thương nói: "Đúng vậy, đại ca, hắn nhất định lập tức sẽ xin lỗi anh thôi."

Viên Hiếu Công thở dài nói: "Huynh đệ hợp lực có thể đoạn kim, tôi hy vọng huynh đệ chúng ta cả đời cũng có thể đoàn kết với nhau, bất kể làm gì, chỉ cần tâm của chúng ta ở cùng nhau, có khó khăn đến mấy tôi cũng không sợ." Hắn nhìn Viên Hiếu Binh: "Lão Tam, cậu không nên ra quyền với nhị ca của cậu."

Viên Hiếu Binh cúi đầu: "Đại ca, em sai rồi!"

Viên Hiếu Công nói: "Tôi hôm nay gọi các cậu tới đây, không phải là muốn giáo huấn các cậu, thật đó, Bắc Cảng rất nhanh thôi sẽ không yên ổn."

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, anh yên tâm đi, chúng em đã chuẩn bị thu tay rồi."

Viên Hiếu Công nói: "Cái mà tôi sợ không phải là danh dự, cũng không cần địa vị gì cả, tôi chỉ sợ..." Trong lòng hắn rất đao đớn. Hai huynh đệ phân biệt cầm một bàn tay của đại ca, nói: "Đại ca, chúng em hiểu."

Viên Hiếu Nông điều khiển xe Mercedes của hắn chạy điên cuồng trên đường lớn Tân Hải, cằm hắn vẫn đang đau đớn, lửa giận thiêu đốt trong lòng, hắn cảm thấy mình không phải thuộc về tập thể này, các huynh đệ thủy chung đều nhìn hắn với ánh mắt khác thường, không phải chỉ là một nữ nhân thôi ư? Viên Hiếu Nông nghĩ đến đây, hắn cầm di động bấm số của Lưu Điềm, nghe thấy tiếng nhạc điên cuồng ở đầu bên kia: "Cô đang ở đâu?"

Lưu Điềm cười khanh khách: "Đang chơi!"

"Về nhà cho tôi!"

"Không, khó khăn lắm mới vui vẻ được một lần. Anh cho em nghỉ một ngày thôi!"

Viên Hiếu Nông gác máy, tức giận đến nỗi ném điện thoại di động sang một bên, không cần hỏi cũng biết Lưu Điềm nhất định đang ở sàn nhảy Sôi Trào, gần đây cô ta thường xuyên tới đó. Viên Hiếu Nông cảm thấy trong cơ thể có một cỗ tà hỏa cần phát tiết, hắn muốn tìm Lưu Điềm, khi hắn cần, Quyết không cho phép cô ta cự tuyệt mình.

Viên Hiếu Nông đi vào sàn nhảy Sôi Trào, tìm kiếm dưới ánh đèn lay động, cuối cùng nhìn thấy Lưu Điềm. Cô ta và một nam tử trẻ tuổi đang nhảy với nhau, rất là hứng trí, hai người đặt tay lên mông nhau, dáng nhảy rất kịch liệt.

Viên Hiếu Nông vừa thấy vậy liền phát hỏa, hắn đi tới, tóm lấy Lưu Điềm đang lắc lư ở đó: "Đi theo tôi!"

Lưu Điềm vùng thoát khỏi tay hắn: "Anh phiền quá đấy! Hôm nay là sinh nhật tôi, anh cho tôi nghỉ một ngày không được à?"

Viên Hiếu Nông giận tím mặt, phất tay tát cho cô ta một cái, đánh cho Lưu Điềm ngây ra đó, cô ta phục hồi tinh thần lại, lao tới Viên Hiếu Nông như bị bệnh điên: "Anh không ngờ lại đánh tôi, anh không ngờ lại đánh tôi!" Viên Hiếu Nông tóm lấy tay cô ta, đẩy cô ta ngã xuống đất. Chỉ vào cô ta nói: "Tiện nhân, tôi ra bên ngoài chờ cô, trong vòng ba phút, cô nếu không ra thì cả đời này đừng có về nữa."

Viên Hiếu Nông lại chỉ vào tên nam tử khiêu vũ với Lưu Điềm. Oán hận gật đầu: "Mày con mẹ nó cũng cẩn thận một chút cho tao!"

Viên Hiếu Nông chen vào đám người đi ra ngoài, người khiêu vũ chung quanh vẫn không ngừng chen vào, Viên Hiếu Nông vô cùng chán ghét trường hợp như vậy, nhíu mày, cố gắng chen ra, hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi một trước một sau chen tới hắn. Viên Hiếu Nông đang muốn đẩy bọn họ ra, lại bỗng nhiên cảm thấy hậu tâm đau nhức, hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng thì hai con dao cạo sắc bén liên tiếp đâm vào ngực bụng hắn, Viên Hiếu Nông lắc lư, thậm chí không phát ra được tiếng động liền ôm ngực chậm rãi ngã xuống đất.

Mọi người đang điên cuồng nhảy mua xung quanh không hề phát giác ra cảnh trước mắt, cho đến lúc có người bởi vì giẫm lên máu tươi mà trượt chân mới phát hiện Viên Hiếu Nông đã chết trên mặt đất, tiếng hét hoảng sợ vang vọng trong sàn nhảy.

Chuyện đầu tiên Trương Dương nghe thấy khi trở lại Bắc Cảng chính là Viên Hiếu Nông đã chết, có lẽ là gần đây nghe nói tới quá nhiều tin tức tử vong, Trương đại quan nhân đối với việc này cũng cảm thấy chai sạn rồi.

Trình Diễm Đông có chút ngạc nhiên với vẻ bình tĩnh mà Trương Dương biểu hiện ra, hắn cho rằng Trương Dương không có rõ lời mình nói, vì thế lập lại: "Bí thư Trương, Viên Hiếu Nông đã chết rồi! là Nhị đệ Viên Hiếu Nông của cục trưởng Viên."

" Tôi biết rồi!" Trương Dương khép lại văn kiện trong tay, hắn cũng không có thiện cảm với Viên Hiếu Nông, người này sống hay chết đối với hắn mà nói thì chẳng quan trọng gì, nếu thực sự nói có cảm giác gì thì chính là gần đây người chết quả thực là hơi nhiều một chút.

Trình Diễm Đông nói: "Tôi định tới Viên gia thăm hỏi một chút, dù sao cũng là em trai của Viên cục, anh có đi hay không."

Trương Dương nói: "Đi!"

Linh đường của Viên Hiếu Nông được dựng ở biệt thự trên núi Hải Đăng của hắn, từ sau khi Viên Hiếu Nông bị giết, tình phụ Lưu Điềm của hắn mất tăm hơi, điều này khiến cho tình tiết vụ án ngay từ đầu đã tập trung cô ta là một trong những người hiềm nghi, Viên Hiếu Công đã phát ra mệnh lệnh, động viên tất cả viên trong phạm vi Bắc Cảng truy tra nơi hạ lạc của Lưu Điềm.

Huynh đệ Viên gia rất thống khổ, người khó chịu nhất phải kể tới Viên Hiếu Binh, trong chuyện lão Nhị bị giết hắn vô cùng áy náy, cho rằng nếu không phải mình xung động đánh nhị ca một quyền thì hắn sẽ không rời khỏi trước, cũng sẽ không phát sinh chuyện bị giết.

Viên Hiếu Công ngoài mặt vẫn là người tỉnh táo nhất, nhưng trong lòng hắn cũng khổ sở như các huynh đệ, ngẫm lại huynh đệ bọn họ lăn lộn lâu như vậy mới có ngày hôm nay, vốn nên là lúc hưởng thụ nhân sinh, nhưng hôm nay đã người và quỷ cách xa nhau.

Thân phận của Viên Hiếu Công quyết định, người của Bắc Cảng tới phúng viếng rất nhiều, hắn nghênh đón tiễn về, toàn bộ buổi sáng cũng không được nghỉ ngơi một lát.

Bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương và cục trưởng công an Trình Diễm Đông cùng nhau đến, hai người đưa vòng hoa. Viên Hiếu Nông sau khi chết được phong quang như vậy tất cả là dựa vào vị cục trưởng đại ca này, bằng không tuyệt sẽ không có nhiều người như vậy nể mặt hắn.

Trương Dương an ủi Viên Hiếu Công vài câu, lại đến trước mặt Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Nén bi thương thuận biến!"

Viên Hiếu Thương bắt tay hắn, mặt đầy bi thương nói: "Quá đột nhiên, tối hôm qua chúng tôi còn ngồi cùng nhau." Huynh đệ Viên gia đều đắm chìm trong bi thương.

Trương Dương nói: "Anh yên tâm đi, không bao lâu nữa sẽ lôi hung thủ ra trước pháp luật."

Viên Hiếu Thương gật đầu, lúc này nhìn thấy Kì Sơn đi tới, hắn cũng nghe thấy tin tức nên đặc biệt từ Đông Giang tới đây.

Viên Hiếu Thương có chút kinh ngạc nói: "Sao anh lại ở đây?"

Kì Sơn nói: "Trong nhà anh xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sao có thể không đến?" Hắn cầm tay Viên Hiếu Thương, vỗ mu bàn tay hắn rồi nói: "Bi kịch nếu đã xảy ra thì anh cũng đừng quá đau buồn, trước đây tôi cũng từng mất thân nhân, bất kể là như thế nào, người còn sống chúng ta cũng phải quý trọng mình, vì bọn họ, cũng vì người nhà của chúng ta, phải cố gắng mà sống."

Viên Hiếu Thương gật đầu thật mạnh, hắn bảo thủ hạ dẫn Kì Sơn và Trương Dương đi nghỉ ngơi.

Trương Dương uyển chuyển từ chối, lấy cớ còn có việc phải đi trước. Trình Diễm Đông thì ở lại giúp đỡ, không đi ngay. Khi Trương Dương tới bãi đỗ xe thì phát hiện Kì Sơn cũng đi ra, hắn có chút kinh ngạc nói: "Anh cũng đi luôn à?"

Kì Sơn nói: "Chỉ ra tiễn bí thư Trương thôi."

Trương Dương nói: "Có gì mà phải tiễn?" Hắn biết Kì Sơn chắc là có chuyện tìm mình.

Kì Sơn nói: "Có thời gian không."

Trương Dương nói: "Buổi tối nhé, tìm một chỗ cùng nhau tụ tập."

Kì Sơn gật đầu.

Trương Dương vừa mới lên xe thì thị lý gọi điện thoại tới, bí thư thị ủy Hạng Thành bảo hắn tới văn phòng một chuyến.

Hạng Thành hẹn gặp Trương Dương không phải để nói chuyện riêng, sau khi Trương Dương đi vào văn phòng của Hạng Thành thì liền ý thức được điểm này, trong văn phòng còn có một vị nam tử, người này chính là Ngụy Long Hưng, quan viên ủy nhiệm lâm thời của Trung kỉ ủy, hắn đến Bình Hải nhậm chức có tính chất đội viên cứu hoả nhất định, lãnh đạo tỉnh quyết định để hắn tạm thời tiếp nhận tất cả công tác của Lưu Diễm Hồng, phụ trách tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh, cũng phụ trách điều tra chân tướng Lưu Diễm Hồng xảy ra khởi sự.

Hạng Thành giới thiệu Trương Dương và Ngụy Long Hưng với nhau, Trương Dương mỉm cười bắt tay với Ngụy Long Hưng: "Chào Ngụy thính trưởng, tôi vốn cho rằng là bí thư Hạng muốn gặp tôi, thì ra người muốn gặp tôi thực sự là ngài!"

Ngụy Long Hưng cười cười, cảm giác mà hắn tạo cho người ta là rất rất hòa thuận, điều này rất ít gặp trong các quan viên của Ủy ban kỷ luật, Ngụy Long Hưng nói: "Trương Dương, tôi đã nghe tới đại danh của anh từ lâu rồi, chúng ta tuy rằng không quen nhau, nhưng tôi và bí thư Tống quen biết đã lâu, chúng ta cũng không tính là người ngoài." Vừa đến Ngụy Long Hưng đã ném ra quan hệ giữa hắn và Tống Hoài Minh, trong mắt Trương Dương người này rất lõi đời, rất khéo đưa đẩy, Trương Dương cười cười.

Ngụy Long Hưng nói: "Tôi và bí thư Hạng trước đây từng học cùng lớp ở trường đảng, kể ra thì mọi người cũng không phải là người ngoài, cho nên tôi nói chuyện với các anh cũng không cần phải kiêng dè gì cả."