Y Đạo Quan Đồ

Chương 1153-3: Địa bàn của tôi tôi làm chủ (3)




Trương đại quan nhân nghe không hiểu Nhật ngữ. Nhưng tiếng Trung Quốc thì hắn vẫn hiểu, bĩu môi cười lạnhắn, nếu phía Nhật lịch sự ba phần với hắn thì hắn có lẽ sẽ vơi giận đi một chút, nhưng Nguyên Hòa Thu Trực căn bản không để bọn họ vào mắt, không những ngay cả lịch sự tối thiểu cũng không hiểu. Vừa thấy mặt đã khởi binh. Trương Dương nói với phiên dịch: "Thằng chó này nói gì thế?"

Phiên dịch sửng sốt, người ta rõ ràng là đang nói tiếng Trung Quốc mà.

Nguyên Hòa Thu Trực chớp chớp mắt: "Tôi không phải là thằng chó. Tôi là Nguyên Hòa Thu Trực, trước mắt công trình xây dựng thêm và cải tạo cảng Phước Long do tôi phụ trách."

Trương Dương căn bản không nhìn hắn, Mỉm cười nói với phiên dịch: "Thằng chó này nói gì vậy? Sao tôi nghe chả hiểu được chữ nào?"

Phiên dịch ngây ra đó, thật sự không biết nên tiến hành phiên dịch cho vị bí thư thị ủy này thê nào.

Nguyên Hòa Thu Trực nói: "Anh là đang chửi tôi ư?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Anh không xứng!"

Trình Diễm Đông sợ chuyện càng lúc càng găng, vội vàng nói: "Vị này là bí thư thị ủy Trương của chúng tôi, chúng tôi lần này tới là để giải quyết chuyện xảy ra tối nay."

Nguyên Hòa Thu Trực nói: "chúng tôi mất rất nhiều đồ, đã không phải là lần đầu tiên, người Trung Quốc các anh thật sự là quá kém, toàn là bọn trộm vặt."

Trình Diễm Đông vừa nghe vậy cũng phát hỏa, cũng không chờ hắn phát hỏa, Trương đại quan nhân đã gầm lên: "Đ mẹ mày đánh rắm chó à! Bọn Nhật Bản chúng mày trừ vừa ăn cướp vừa la làng thì còn biết cái đéo gì nữa hả?"

Nguyên Hòa Thu Trực tuy rằng biết Trương Dương là đang chửi hắn, nhưng trong nhất thời không thể lĩnh hội được toàn bộ tinh thần.

Trương Dương nói với phiên dịch: "Phiên dịch cho hắn nghe."

Phiên dịch vẻ mặt khở xử: "Cái này..."

Trương Dương nói: "Trình độ phiên dịch của anh rất tồi."

Nguyên Hòa Thu Trực đi nhanh tới, hai mắt như hổ rình mồi nhìn Trương Dương: "Tập đoàn Nguyên Hòa chúng tôi tới chỗ các anh là để giúp các anh, là đầu tư cho các anh, nhưng các anh ngay cả trị an cơ bản nhất cũng không thể cam đoan, anh là người phụ trách của Tân Hải, anh mở miệng là mắng người ta, chẳng lẽ anh không sợ khống cáo khiếu nạo các anh, nếu các anh không thể giải quyết thích đáng chuyện đêm nay, không thể cho phía Nhật chúng tôi một câu trả lời hài lòng thì chúng tôi sẽ cân nhắc tới rút vốn, chúng tôi sẽ không bỏ tài chính vào một quốc gia mà khắp nơi đều là kẻ trộm."

Trương đại quan nhân nhìn Nguyên Hòa Thu Trực, thật sự là tức lắm, hắn cười lạnh nói: "Nếu tôi hôm nay là tới với tư cách cá nhân thì tôi nhất định sẽ đánh anh, anh có chứng cứ gì mà nói đồ là chúng tôi lấy? dưới tiền đề không có chứng cớ, anh dẫn người xông vào ký túc xá của công nhân chúng tôi, đả thương công nhân của chúng tôi, tôi muốn anh lập tức xin lỗi, cũng lập tức giao ra hung thủ, bằng không tôi sẽ bắt các anh phải trả giá đắt."

Nguyên Hòa Thu Trực cười ha ha, nói: "Tôi xem như đã kiến thức bản sự của các anh rồi, vừa ăn cướp vừa la làng!"

Trình Diễm Đông nói: "Chúng tôi đã tiến hành điều tra lều của công nhân, không hề tìm được vật mà các anh kêu là bị mất, tôi nghĩ các anh hiểu lầm rồi."

Người Nhật Bản Ở bên cạnh nói: "Tôi tận mắt thấy kẻ trộm chui vào chỗ bọn họ ở, cho nên chúng tôi mới lao vào bắt hắn."

Trương Dương nói: "Cho dù là có kẻ trộm tiến vào ký túc xá công nhân, các anh dựa vào gì mà nhận định hắn là một công nhân? Các anh dựa vào gì mà ra tay đánh công nhân của chúng tôi, còn dám dùng dao nữa, các anh có rõ đây là đất của ai không? Nếu là làm ăn trên đất Trung Quốc chúng tôi thì nhất định phải tuân theo pháp luật của chúng tôi, xảy ra chuyện thì chỉ có cảnh sát của chúng tôi mới được tiến hành xử lý, hiện tại các anh giao ra hung thủ đả thương người cho tôi!"

Nguyên Hòa Thu Trực một bước cũng không nhường: "Các anh phải giao kẻ trộm ra đây đã."

Trương Dương tức giận nói: "Không chừng là người Nhật Bản các anh tự mình trộm đồ rồi đổ cho chúng tôi."

Trình Diễm Đông ở bên cạnh nháy mắt cho hắn ra hiệu phải bình tĩnh, nhưng lúc này Trương đại quan nhân là thù nước và hận nhà cùng xộc lên, căn bản không để ý tới ánh mắt của hắn.

Nguyên Hòa Thu Trực chỉ ra bên ngoài nói: "Ra ngoài cho tôi, nơi này không chào đón các anh!"

Trương đại quan nhân tức quá đến bật cười, hắn gật đầu nói: "Con mẹ nó, đúng chỉ có lũ Nhật Bản chúng mày là loại dân tộc không giảng đạo lý nhất trong thiên hạ, có ai từng nghe nói tới chuyện khách đuổi chủ ra ngoài chưa?"

Nguyên Hòa Thu Trực nói: "Đất này là chúng tôi dựa theo hợp đồng thuê lại, chúng tôi có quyền sử dụng, anh ra ngoài cho tôi."

Trương đại quan nhân nói: "Vứt mẹ nó quyền sử dụng của chúng mày đi, bố mày nói có thì mày có, bố mày nói không có thì mày đéo có gì hết."

Nguyên Hòa Thu Trực cũng không phải là hạng lành tính, tối nay đã chọc vào hắn rồi, hắn vươn tay ra đẩy Trương Dương. Khi hắn ra tay, Trình Diễm Đông đã nhắm mắt lại, Trình Diễm Đông và Trương Dương ở chung nhiều năm như vậy, đối với tính tình của hắn cũng nắm rất rõ, tối nay Trương đại quan nhân là đăng môn khởi binh vấn tội, anh không chọc hắn thì hắn cũng chọc anh, đám người Nhật Bản này nếu hòa hòa khí khí thì còn đỡ, nhưng từ sau khi bọn họ tới, đám người này Nguyên Hòa Thu Trực hết sức ngạo mạn, khí thế bức nhân, ngay cả Trình Diễm Đông cũng không nhịn được thì huống chi là Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhìn thấy Nguyên Hòa Thu Trực ra tay, trong lòng sướng lắm, thằng chó cậu, mày muốn chết hả con! Hắn hơi nghiêng người sang bên, né tay của Nguyên Hòa Thu Trực, thân thể hơi nghiêng ra trước, vai phải chạm vào ngực Nguyên Hòa Thu Trực, Nguyên Hòa Thu Trực chỉ cảm thấy giống như một toà núi nhỏ đập vào ngực hắn, lập tức không thể đứng vững, thân thể bay ngược ra ngoài, bay ra tới khoảng hơn ba thước, đập vào giàn hoa phía sau, giàn hoa phía sau cũng rơi, chậu hoa vỡ loảng choảng.

Nghe thấy động tĩnh, từ chung quanh sáu gã võ sĩ Nhật Bản lao ra, một đám như hổ rình mồi nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân nheo mắt lại, liếc xéo đám võ sĩ đạo đó: "Sao? Ở đất Tân Hải này mà chúng mày còn dám động thủ với tao ư?"

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương..." Hắn là muốn khuyên Trương Dương bình tĩnh, bởi vì hắn đã nhìn ra bí thư Trương chuẩn bị ra tay.

Nguyên Hòa Thu Trực tuy rằng bị Trương Dương đánh bay, nhưng hắn vẫn chưa bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, đối phương tuy rằng vô lý, nhưng dù sao cũng là người lãnh đạo của phía Tân Hải, hắn ngực từ dưới đất bò dậy, nhe răng nói: "Đừng manh động!"

Nguyên Hòa Thu Trực tuy rằng không cho đám thủ hạ manh động, nhưng hắn lại không cấm được những thủ hạ này lên tiếng, một gã võ sĩ Nhật Bản mặt đầy râu nghiến răng nghiến lợi nói với nghiến răng nghiến lợi: "Bát cách nha lộ!"

Trương đại quan nhân cái khác thì nghe không hiểu, mà những lời này thì hắn lại hiểu rất rõ, thằng cha này giống như một con báo săn xông lên, không đợi đối phương có phản ứng đã một quyền nện lên mũi gã võ sĩ Nhật Bản đó, đánh cho hắn chảy đầy máu mũi, ngã gụ xuống đất.

Một quyền này của Trương đại quan nhân xem như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, mấy võ sĩ còn lại ù một cái vây hắn lại.

Trình Diễm Đông nói: "Mọi người bình tĩnh.." Nói còn chưa nói hết câu thì Trương đại quan nhân bên kia đã lại đánh ngã một gã. Phiên dịch Theo tới sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, vội vàng trốn ra sau Trình Diễm Đông, run run rẩy rẩy nói: "Trình cục…Giờ phải làm sao?"

Trình Diễm Đông nói: "Còn phải hỏi nữa à, đương nhiên là giúp người nhà!" Trình Diễm Đông ra tay cũng không hàm hồ, tóm lấy cánh tay gã võ sĩ Nhật Bản ở bên cạnh, vật gã ngã chổng vó.

Thật ra hắn căn bản không cần ra tay, võ sĩ Nhật Bản trong phòng căn bản không đủ để Trương đại quan nhân giãn gân giãn cốt, không đút một phút đồng hồ tất cả đã bị hắn đánh ngã.

Trương đại quan nhân lạnh lùng nói: "Địa bàn của ta tao làm chủ, đến Tân Hải thì phải thành thật một chút cho tao!"

Nhìn thấy Trương đại quan nhân chính khí lẫm liệt quát mắng đám người Nhật Bản, Trình Diễm Đông thầm kêu thống khoái, có điều hắn cũng hiểu rõ làm lớn chuyện thì không có lợi gì cho Trương Dương cả, phải biết rằng bọn họ là chạy tới chỗ làm của người ta đánh người, không khéo sẽ dẫn tới ảnh hưởng quốc tế.

Trương đại quan nhân cũng hiểu rõ đạo lý thấy được là dừng, trên quyền cước chiếm tiện nghi, đả kích khí diễm của đám tiểu Nhật Bản, đương nhiên hắn cho rằng là Nguyên Hòa Thu Trực bức hắn, nếu không phải thằng chó này ra tay với mình trước thì mình cũng sẽ không ra tay phản kích.

Trương Dương xoay người nói: "Hôm nay không giao ra hung thủ cho tôi thì các anh đừng hòng rời khỏi chỗ này."

Trương đại quan nhân đánh mắt ra hiệu cho Trình Diễm Đông, phiên dịch phiên dịch đi ra ngoài cửa, ra tới nơi thì lại phát hiện hơn mười người Nhật Bản đã đứng thành một hình cung trước cửa, người chính giữa Trương đại quan nhân thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ thì không ngờ là trợ lý Liễu Sinh Chính Đạo của Hoàng Nhàn Vân.

Trương Dương nói: "Liễu sinh quân biệt lai vô dạng? Vì sao không thấy Hoàng tiên sinh nhỉ?"

Liễu Sinh Chính Đạo mỉm cười nói: "Trên đời này không có cố chủ vĩnh viễn, hợp đồng giữa Hoàng tiên sinh và tôi đã mãn hạn rồi, hiện tại tôi đang làm việc cho gia tộc Nguyên Hòa."

Trương Dương nói: "Chim khôn chọn cành mà đậu, tài lực của gia tộc Nguyên Hòa thì Hoàng Nhàn Vân không thể so sánh nổi không thể so sánh nổi, chắc là thù lao của Liễu Sinh quân chắc là khá lắm nhỉ?"