Y Đạo Quan Đồ

Chương 1206-3: Sát muối vào vết thương (3)




Bên trong ánh mắt của Thường Lăng Không lộ ra vẻ thưởng thức, Trương Dương quả thực có chút tài năng, ngoài mặt thì hạ thấp tư thái, kì thực kì thực đang thận trọng, nắm giữ quyền chủ động trong tay hắn, đã nói tới nước này, Triệu Vĩnh Phúc cũng không tiện nhằm vào chuyện quá khứ mà nói cái gì nữa.

Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: "Trương Dương, lời này có chút khách khí rồi, cậu là bí thư thị ủy Tân Hải, đương nhiên phải đặt lợi ích Tân Hải lên đầu tiên, tôi thân là lãnh đạo Thái Hồng, tôi đồng dạng cũng phải đại biểu cho lợi ích của Thái Hồng, chúng ta trước đây sở dĩ sinh ra mâu thuẫn là vì chúng ta đều tranh thủ lợi ích cho đoàn thể mà mình đại biểu, chứ không phải chúng ta có ân oán cá nhân, trong mắt tôi cậu cũng chẳng khác gì con mình, lời mời của cậu tôi sẽ cân nhắc thận trọng."

Thường Lăng Không cười nói: "Mọi người đều là một lòng vì việc công, đóng cửa lại chính là người một nhà, nào, tôi uống một chén với hai người."

Không khí Tiệc tối khá hòa hợp, rượu uống chưa đủ đô, Triệu Vĩnh Phúc thậm chí kéo Trương Dương tới bên cạnh mình hỏi tình hình gần đây của vợ chồng Văn Quốc Quyền, biểu hiện rất giống như một trưởng giả khoan hậu.

Sau khi Tiệc tối chấm dứt, Triệu Vĩnh Phúc ởi lại chính phủ nhất chiêu, Triệu Quốc Cường cùng cha trở lại phòng, Triệu Vĩnh Phúc vốn mặt mày tươi cười đột nhiên trở nên lạnh tanh, hắn đi vào phòng tắm.

Triệu Quốc Cường ngồi trong phòng, nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, trong lòng rất không yên, giữa cha con rất nhiều chuyện đều là ngầm hiểu, cha tuy rằng buổi tối biểu hiện ra vẻ vô cùng rộng lượng, nhưng không có nghĩa là cha đã buông bỏ sự cừu thị đối với Trương Dương, bữa ăn tối nay chỉ sợ đã khiến cho hắn không vui.

Triệu Vĩnh Phúc mặc áo tá trở lại trong phòng, nhìn thấy con trai đã pha sẵn trà cho mình, hắn thích nhất Kim Tuấn Mi, Triệu Vĩnh Phúc ngồi xuống sô pha, cầm thuốc lá trên bàn trà, Triệu Quốc Cường vội vàng đi lên châm lửa cho cha.

Triệu Vĩnh Phúc rít một hơi thuốc rồi nói: "Con ngồi đi!"

Triệu Quốc Cường kéo ghế ngồi xuống đối diện cha, đầu, bộ dạng sợ hãi, Đừng nhìn hắn bên ngoài thì là cục trưởng công an Bắc Cảng uy phong lẫm lẫm, Nhưng trước mặt cha, hắn thủy chung là một thằng bé.

Triệu Vĩnh Phúc nói, Chuyện đêm nay là Thường Lăng Không bảo con an bài à?"

Triệu Quốc Cường gật đầu: "Cha, thị lý biết chuyện phân nhà máy Thái Hồng vẫn chưa chọn được nơi thích hợp, cho nên muốn mở lại chuyện này, hy vọng cha có thể một lần nữa cân nhắc khả năng xây nhà máy ở Bắc Cảng."

Triệu Vĩnh Phúc gạt thuốc, nói: "Con thấy sao?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, thật ra điều kiện các mặt của Bắc Cảng rất thích hợp với yêu cầu của Thái Hồng, hơn nữa bí thư Thường đáp ứng. Nếu như Thái Hồng có thể xây nhà máy ở Bắc Cảng, sẽ cho điều kiện và chính sách ưu đãi nhất."

Triệu Vĩnh Phúc lạnh lùng cười nói: "Không có gì mới cả, trước đây Hạng Thành cũng nói như vậy."

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, bí thư Thường nói, chuyện này vẫn là để giải quyết việc chung, đừng nghĩ tới vấn đề tình cảm cá nhân. Nếu như cha không hài lòng với hiện trạng của Bắc Cảng, đừng cố kỵ bất kỳ nhân tố nhân tình nào."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "con và Trương Dương đã thực sự trở thành bằng hữu à?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, con biết cha nghĩ gì, nhưng con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cái chết của Quốc Lương tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ."

Triệu Vĩnh Phúc chau mày, mỗi khi nhắt tới chuyện của thằng con nhỏ, nội tâm hắn sẽ đau như dao cắt, sâu trong lòng hắn vẫn thiên vị con trai nhỏ nhiều hơn một chút, đây không phải bởi vì hắn bất công, mà là đứa con cả Quốc Cường này tuổi trẻ mà thành thạo, làm việc trầm ổn khiến hắn rất yên tâm. Nhưng Quốc Cường cũng không giỏi ăn nói, không lấy được lòng mình như thằng con nhỏ Quốc Lương, hơn nữa thằng con nhỏ là kỳ tài buôn bán, Triệu Vĩnh Phúc vẫn luôn coi hắn là người nối nghiệp của mình.

Triệu Quốc Cường cũng biết cái chết của em trai là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cha, cho nên hắn rất ít chủ động nhắc tới, đa số thời gian đều lảng tránh đề tài này, nhưng có một số vấn đề chung quy vẫn phải đối mặt. Triệu Quốc Cường nói: "Cha, con biết cha không muốn nhắc tới chuyện này, cái chết của Quốc Lương khiến trong lòng cha cho tới bây giờ vẫn nhỏ máu, con cũng vậy thôi, con chỉ có một đứa em trai, con cũng rất thương nó."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Cha tin con cũng yêu nó, nhưng cha không thể lý giải con vì sao còn có thể nâng cốc ngôn hoan, tương giao tâm đầu ý hợp với Trương Dương, chẳng lẽ con thực sự cho rằng, cái chết của Quốc Lương không liên can tới hắn ư?"

Triệu Quốc Cường gật đầu, ánh mắt của hắn dũng cảm mà kiên định, nói thẳng chuyện này trước mặt cha cần dũng khí cực lớn, cho tới nay hắn cũng không biện giải cho Trương Dương, nhưng hắn cho rằng, hiện tại là nên làm sáng tỏ chuyện này.

Triệu Vĩnh Phúc khó hiểu nhìn con trai, trong ánh mắt hắn có vẻ phẫn nộ và thất vọng, hắn nắm chặt tay, giống như một con sư tùy thời đều sẽ phát động công kích, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn khống chế được tình tự của mình. Triệu Vĩnh Phúc nói: "Con ra ngoài đi."

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, cha bình tĩnh một chút, cho con một cơ hội để nói chuyện."

Triệu Vĩnh Phúc lắc đầu: "Cút!" Hắn cầm chén trà trong tay hung hăng ném đi, trong tiếng vỡ vụn của mảnh sứ, Triệu Vĩnh Phúc đứng lên chắp tay sau lưng đi tới phía trước cửa sổ, để lại cho con trai một bóng dáng quật cường mà cao ngất.

Triệu Quốc Cường nói: "Trương Dương không sát hại Quốc Lương, vụ án đó căn bản là có người giá họa cho hắn."

Triệu Vĩnh Phúc bất vi sở động, ánh mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nhưng tâm tình của hắn lại giống như mặt biển nổi sóng, hắn cảm thấy mình đãsắp bùng nổ, hắn thề nếu như con trai còn dám biện hộ cho Trương Dương, hắn sẽ không lưu lại tình cảm gì cả, sẽ giáo huấn hắn giống trước đây.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha có từng nghĩ tới cái chết của Quốc Lương có nguyên nhân khác không, chỉ là lúc ấy Trương Dương vừa hay phát sinh mâu thuẫn với Quốc Lương, cho nên hung phạm đó nhân cơ hội giá họa cho hắn!"

"Đủ rồi!" Triệu Vĩnh Phúc giận dữ hét, hắn xoay người lại bước về phía con trai.

Triệu Quốc Cường thản nhiên nhìn cha: "Mấy năm nay con đã điều tra rồi, Quốc Lương quả thực không hề thiếu cừu nhân, nó còn trẻ hết sức lông bông, tự cao tự đại, đắc tội với rất nhiều người, con đã điều tra tất cả kẻ thù của nó, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ một ai giết hắn hiềm nghi giết nó, cho nên con bắt đầu điều tra cha!"

Triệu Vĩnh Phúc vẫn đi tới trước mặt con trai, hắn đã giơ tay lên, nhưng khi hắn nghe thấy những lời này của con trai thì tay lại bất giác khựng giữa không trung.

Triệu Quốc Cường nói: "Con là cảnh sát, tri thức nghề nghiệp của con nói cho con biết, bất kỳ vụ án giết người nào phát sinh cũng đều phải có động cơ, cha luôn giữa nguyên tắc làm người dĩ hòa vi quý, nhưng con phát hiện một chuyện bất thường, Tiết Thế Luân từng là bằng hữu tốt nhất của cha, nhưng hiện tại hai người lại như người lạ, con chưa bao giờ nghe cha đề cập tới y, hắn về nước lâu như vậy rồi cũng chưa bao giờ tới bái phỏng cha, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc điều gì đã khiến tình bạn của hai người trở thành lạnh nhạt như vậy?"

Mắt Triệu Vĩnh Phúc đã phủ đầy tơ máu, hắn nói khẽ: "Cài này không liên quan tới con!"

Triệu Quốc Cường nói: "Bắc Cảng trước đây đã xảy ra một hồi bão tố chính trị, bí thư thị ủy Hạng Thành tự sát, mà Hạng Thành trước khi chết đã hại chết phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ, trong cùng một ngày cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công bị giết ở Đông Giang."

Triệu Vĩnh Phúc nhìn con trai, ánh mắt hắn đã không còn phẫn nộ như vừa rồi.