Y Đạo Quan Đồ

Chương 289: Hỏa tuyến trở kích




Trương đại quan nhân từ lúc sinh ra đến nay chưa từng có thân mật với một nam nhân như thế này, hai người ôm chặt lấy nhau, mặt đều dụi vào vai đối phương, cố gắng tránh lửa làm thương hại tới phần mặt.

Công cụ mà Muỗi (Văn tử) chế ra rất xuất sắc, dây thép mỏng như độ chắc rất mạnh, không ngờ có thể chịu được trọng lượng của hai người đàn ông. Trương Dương và Lý Long thảm hại bất kham từ cửa thang máy tầng chín bò ra ngoài, trên người có không ít vết bị lửa xém.

Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt được thằng chó này, tôi nhất định sẽ phân thây nó ra!"

Lý Long cũng mang tâm tư như Trương Dương, hai người không dám dừng lại tại chỗ quá lâu, vụ nỗ rất nhanh sẽ kéo cảnh sát tới, bọn họ men theo cầu thang an toàn bỏ đi, khi đi qua đại sảnh của khách sạn nhìn thấy bên trong đại sảnh vô cùng hỗn loạn, bảo vệ của khách sạn đang cầm bình cứu hỏa chạy về phía thang máy đang bốc khói nghi ngút.

Nhân lúc hỗn loạn, Trương Dương và Lý Long rời khỏi khách sạn vườn William, bọn họ đi tới bãi đỗ xe, chạy về phía chiếc Lamborghini rách nát, Lý Long nghĩ ra gì đó, đột nhiên dừng bước, rút chìa khóa điều khiển từ xa ra, ấn nút khởi động xe, sự thực chứng minh sự lo lắng của hắn không thừa, động cơ khởi động trực tiếp dẫn tới một vụ nổ, chiếc xe Lamborghini nổ tan tành, mấy chiếc xe ở bên cạnh cũng bị sóng khí lật tung lên không trung.

Vụ nổ khiến cho mặt đất cũng phải chấn động, Trương Dương và Lý Long vô thức nằm xuống đất, các tòa nhà xung quanh, bảo gồm cả khách sạn Vườn William, đồ kính liên tục vỡ vụn, bụi và mảnh kính bay khắp nơi, hiện trường vang lên tiếng hét sợ hãi, xen lẫn tới tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.

Trương Dương lắc lắc cái đầu, phủ bụi và mảnh vỡ trên người, lúc này một chiếc xe Golf GTI màu đen lái tới cạnh họ, người lái xe là Lệ Phù, cô ta đẩy cửa gọi: "Lên xe, lập tức rời khỏi nơi này!"

Trương Dương và Lý Long lảo đảo chạy vào trong xe, Lý Long bị chấn cho đầu óc quay cuồng, trên mặt nhiều chỗ bị kính làm rách, hắn rút khăn tay ra vừa lau máu trên mặt vừa chửi: "Con chó này ác độc thật!"

Trương Dương cầm chai nước khoáng dội lên đầu, Vương Triển rõ ràng là bố trí một cái bẫy cho bọn hắn lao vào, bắt đầu từ lúc gặp mặt ở nhà thờ St. Paul, nhất cử nhất động của họ đều nằm trong tính toán của Vương Triển.

Lệ Phù nói: "Bom chắc là Brown thiết kế, hắn là chuyên gia bom mìn, mục đích mà Vương Triển liên lạc với hắn chính là nằm ở đây!"

Trương Dương nói: "Thằng ôn này quá giảo hoạt, hẹn tôi tới nhà thờ St. Paul gặp mặt, mục đích chính là để dụ tôi vào tròng."

Lệ Phù nói: "Ở trên lập trường đối địch, đương nhiên là sẽ không từ thủ đoạn."

Trương Dương nói: "Cô muốn lợi dụng tôi làm môi để dụ người ta ra, hiện tại mục đích đạt được rồi đấy, đám người này đều nhắm điểm hỏa lực lên người tôi, cô cũng mau hành động tiêu diệt chúng đi chứ!"

Lệ Phù nói: "Hắn rất giảo hoạt, không dễ bị bắt vậy đâu!"

Lý Long nói: "Chuyện mà cô bảo tôi làm tôi đã làm xong rồi, chuyện đáp ứng tôi cũng nên thực hiện đi chứ!"

Lệ Phù cười nói: "Anh sợ chết à? Còn hơn mười tiếng nữa cơ mà!"

Tính mạng của Lý Long nằm trong lòng bàn tay cô ta, tuy trong lòng phẫn nộ, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói.

Lý Long dề xuất quay lại tìm Josephine, nhưng bị Trương Dương phủ định, chuyện này khẳng định là có liên quan tới Josephine, có điều sau khi ả bố trí cái bẫy này, không thể nào ngoan ngoãn ở tại chỗ đợi họ quay lại tìm được.

Lệ Phù thả họ ở bến tàu điện ngầm, Trương Dương xuống xe, không nhịn được bèn nói: "Cô cứ vậy bỏ đi à?"

Lệ Phủ cười bảo: "Sao? Anh không nỡ rời xa tôi ư?"

Trương Dương nói: "Có phải chứng tỏ rồi nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi không?"

"Tạm thời không có chuyện gì cần anh cả!" Lệ Phù đưa cho Trương Dương một tờ giấy: "Đã an bài khách sạn cho anh rồi, bên trên có địa chỉ, còn có một số điện thoại khẩn cấp, là của Muỗi đấy, anh nhớ những cái này cho kỹ vào, hai ngày nay tốt nhất đừng ra mặt ở nơi công cộng, lúc nào có thể rời khỏi London thì tôi sẽ thông tri cho anh."

"Nếu cô không thông tri cho tôi, tôi há chẳng phải là vĩnh viễn chờ đợi ở London ư?"

"Yên tâm, cùng lắm là ngày kia anh có thể đi mà!"

Trương Dương có chút bực bội nhìn Lệ Phù, hắn biết Lệ Phù khẳng định nắm giữ một số bí mật mà mình không biết, nhưng nhiệm vụ làm mồi nhử của hắn đã hoàn thành rồi, Lệ Phù không muốn để hắn tiếp tục lấn sâu, hiện tại chẳng khác nào là một cước đá hắn đi.

Lệ Phù giao cho hắn một cái hộp châm màu đen: "Bên trong có giải dược, có muốn giao cho anh ta hay không thì tự giải quyết!"

Trương Dương cầm lấy hộp châm, quay về cạnh Lý Long, Lý Long nói khẽ: "Lén lút thương lượng cái gì đấy?"

Trương Dương cười nói: "Không có gì, nói chuyện này đối với anh và tôi mà nói thì đã hoàn toàn kết thúc rồi!"

Điện thoại của Lý Long đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, là thủ hạ của hắn gọi, quán ăn của hắn ở phố người Hoa bị nổ, bởi vì không phải là lúc ăn cơm, cho nên không có khách bị thương, nhưng có hai nhân viên của quán ăn bị trúng sóng nổ, thương thế rất nặng, đã được đưa đến bệnh viện rồi.

Dập điện thoại, sắc mặt Lý Long tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp!" Nộ hỏa của hắn còn chưa kịp phát tiết ra ngoài thì điện thoại lại đổ chuông.

Người gọi tới lần này lại là Vương Triển, giọng nói của Vương Triển rất nhàn nhã, lộ ra vẻ đắc ý: "Vụ nổ chỉ là bắt đầu, muốn thoát khỏi chuyện này thì giải quyết Trương Dương đi!"

Lý Long gầm lên: "Lịt mẹ mày!"

Vương Triển vẫn không hề tức giận: "Tao cho mày bảy tiếng đồng hồ, nếu như Trương Dương không chết, tất cả những gì của mày ở phố người Hoa đều hóa thành con số không. Vụ nổ ở quán ăn chỉ là bắt đầu thôi." Nói xong gã gác điện thoại.

Trương Dương từ vẻ mặt của Lý Long đã đoán rằng có chuyện xảy ra, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện à?"

Lý Long gật đầu: "Quán ăn của tôi ở phố người Hoa bị nổ rồi, hai người bị thương..." Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Vừa rồi Vương Triển gọi điện thoại cho tôi, gã bảo tôi giết anh!"

Trương Dương cười nói: "Anh muốn động thủ không?"

"Muốn, nhưng tôi không giết được anh, cho nên tôi đành buông bỏ ý định này!" Lý Long trả lời rất chân thành.

Trương Dương gật đầu, đưa cái hộp cho hắn: "Bên trong là giải dược!"

Lý Long nhận lấy giải dược, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích khó nói thành lời, hắn nói khẽ: "Vương Triển cho tôi bảy tiếng! Chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào đây?"

Trương Dương nói: "Vương Triển thông qua anh mà tìm được Peter, Peter thông qua anh mà liên hệ được Brown, hắn và Brown liên thủ muốn tiến hành một hành động khủng bố."

Lý Long nói: "Vì sao không báo cho chính phủ Anh quốc?"

Trương Dương nói: "Tôi nghĩ chính phủ Anh quốc đã biết rồi, có điều nước tôi không tin vào năng lực làm việc của chính phủ Anh quốc, cho nên muốn trước khi bọn Vương Triển động thủ, phá hỏng âm mưu của hắn."

Điện thoại của Lý Long lại đổ chuông, lần này vẫn không phải là tin tức tốt đẹp, thủ hạ đắc lực Nguyễn Văn Nguyên của Peter xuất lĩnh một đám người Thái tới đập phá hai quán ăn khác của hắn, còn đánh bị thương mấy nhân viên. Lý Long từ lúc ban đầu đã bị bức phải tham gia vào chuyện này, giờ đã lấn sâu rồi, cho dù hắn muốn dừng tay thì Peter cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

...

Trong lòng Trương Dương cũng không được thoải mái, tuy Lệ Phù tỏ ý rằng nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, nhưng hắn rất phản cảm với cách làm trước tiên lợi dụng mình sau đó thì một cước đá mình đi này, hắn phí rất nhiều tâm tư mới áp chế được tâm tình sắp kích động của mình, sau khi chia tay với Lý Long, án chiếu theo địa chỉ mà Lệ Phù đưa đi tới khách sạn Thủ Tinh Cung ở khu tây London.

Sau khi tắm rửa, Trương Dương nằm trên giường xem TV, trừ xem TV ra, hắn cũng chẳng có chuyện gì khác để làm, hắn cũng yên ổn được quá lâu, lúc chín rưỡi tối. Muỗi gọi điện thoại tới, nói với hắn rằng mình đang ở đại sảnh của khách sạn Thủy Tinh Cung.

Trương Dương biết Muỗi sẽ không vô duyên vô cớ mà tới tìm mình, biết được nơi ở của mình chỉ có gã và Lệ Phù, nhất định là có chuyện quan trọng xảy ra rồi, Trương Dương trên đường đi gặp Muỗi đã tính toán kỹ, lần này tuyệt đối sẽ không giúp Quốc An làm gì nữa, hắn không quan tâm bị phía Quốc An lợi dụng, nhưng cách làm sau khi lợi dụng thì đá đít này khiến hắn cực kỳ phản cảm.

Muỗi nhìn thấy Trương Dương thì không lập tức bước tới chào hỏi mà đứng dậy đi ra ngoài.

Trương Dương theo gã ra ngoài, bước vào trong chiếc xe Toyota cũ nát của Muỗi, Trương Dương không khỏi nhíu mày, trong xe đầy mùi thuốc lá cay mũi, hắn trước giờ luôn cực kỳ mẫn cảm với cái mùi này, hít vào người không nhịn được lại ho khan: "Tôi x, anh có thể sạch sẽ được chút không?"

Muỗi bật cười: "Con người tôi luôn rất khiêm tốn!" Có điều vẻ mặt của có vẻ khẩn trương, nhìn nhìn xung quanh rồi hạ giọng, nói: "Xảy ra chuyện rồi!"

Trương Dương nói: "Nghĩa là sao?"

Muỗi nói: "Dạ Oanh mất tích rồi, tôi không tìm thấy cô ta!"

Trương Dương trong lòng không khỏi kinh hãi, nhưng trên mặt lại vẫn giả vờ như chẳng có chuyện gì: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, chuyện này không có quan hệ gì với tôi cả. Huống chi Quốc An ở Châu Âu không thể chỉ có hai thành viên các anh, anh có thể báo với người khác, hoặc là phản ánh lên trên."

Muỗi Nói: "Chúng tôi đều là liên hệ đơn tuyến, thượng cấp của tôi chính là cô ta. Cái này là vì an toàn!"

"Chỉ là mất liên lạc thôi mà, không nhất định đã xảy ra vấn đề!"

Muỗi nói: "Nhất định là xảy ra chuyện rồi, cô ta gửi tín hiệu cầu cứu! Nơi biến mất là ở gần câu lạc bộ Nữ Thần Ánh Trăng!"

Trương Dương đã từng kiến thức qua thân thủ của Lệ Phù, người bình thường khẳng định là không thể nào chế trụ được cô ta, hắn suy nghĩ tử tế chuyện này.

Muỗi có chút bất lực nhìn hắn: "Làm thế nào bây giờ?"

Trương Dương tức giận nói: "Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi căn bản không liên quan gì tới chuyện này, là các người lôi tôi vào làm mồi nhử, cảm thấy tôi không còn giá trị lợi dụng nữa thì tung cước đá tôi đi, hiện tại xảy ra chuyện thì mới nhớ tới tôi à!"

Muỗi nói: "Dạ Oanh không phải là đá anh đi, cô ta lo nếu anh tiếp tục dính vào sẽ gặp nguy hiểm? Sao, anh ngay cả vợ chưa cưới của mình mà cũng không hiểu à?"

Trương Dương ngây ra: "Anh nói gì cơ?"

Muỗi nói: "Anh không phải là chồng tương lai của Dạ Oanh à?"

Trương Dương không khỏi bật cười: "Anh thật đúng là bát quái!”

Miệng hắn thì tuy oán giận, nhưng trong lòng lại vô cùng quan tâm tới Lệ Phù: "Kể là tường tận tình huống cho tôi đi, tôi xem xem có biện pháp tìm được cô ta không!"

Muỗi kể lại những gì đã xảy ra một lượt, kỳ thực gã cũng biết không nhiều, nguyên tắc bảo mật của Quốc An rất ghiêm ngặt, phần lớn đều là liên hệ đơn tuyến, hành động lần này Muỗi là hạ cấp của Lệ Phù, công tác chủ yếu là phụ trách thu thập tư liệu và cung cấp thiết bị, nói trắng ra chính là lo hậu cần, liên quan tới đao thật súng thật thì gã khẳng định phải đứng sang một bên, Muỗi cũng tự biết sức của mình, gã nhìn thấy thân thủ của Trương Dương khi đối phó với tên da đen quá, biết rằng đây là một viên hổ tướng, cho nên sau khi Dạ Oanh thất tung thì người đầu tiên mà gã nghĩ tới là Trương Dương.

Trương Dương nghe Muỗi nói xong, trong lòng cũng nắm được ít nhiều, hắn gật đầu, nói: "Chuyện này có tám chín phần mười là liên quan tới đám phần tử phản động Bắc Ai Len rồi!"

Muỗi hỏi: "Anh định làm gì?"

Trương Dương trợn trừng mắt lên: "Còn làm gì nữa? Đương nhiên là giết tới chỗ chúng rồi!"

Muỗi làm mặt khổ, nói: "Đại ca, hình như quá bạo lực đó?"

Trương Dương lẽ thẳng khí hùng nói: "Cậu hi vọng tôi đi đàm phán với chúng chắc? Tôi ngôn ngữ không thông, đối phó với đám nước ngoài đó chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể thôi, dẫu sao thì chuyện này có Quốc An gánh cho tôi, cùng lắm là bị trục xuất, lão tử không sợ!"

Muội gắp phải loại người như hắn thì cũng đành bất lực, có điều ngẫm một lúc thì thấy Trương Dương nói cũng có lý, mình chẳng lẽ hi vọng anh ta đi đám phán với đám người ngoại quốc đó chắc? Muỗi đưa một thiết bị giống như là cúc áo ra: "Đây là máy cảm ứng, trên người Dạ Oanh cũng có một cái, chỉ cần anh tiếp cận cô ta trong vòng hai trăm bước, thì sẽ sản sinh ra cảm ứng, máy cảm ứng sẽ lóe ánh sáng đỏ!"

Trương Dương lắp máy cảm ứng xong, Muỗi lại đưa chìa khóa xe cho hắn: "Ở cốp xe có vũ khí mà anh cần, ngàn vạn lần nhớ rằng nếu không cần dùng bạo lực thì đừng có dùng, nếu vạn nhất sử dụng bạo lực rồi thì phải ngay lập tức rời khỏi hiện trường, đừng để bị người nước Anh bắt phải hiện hình, chuyện về sau chúng tôi sẽ giải quyết."

Trương Dương nheo mắt lại nhìn Muỗi, nói: "Tôi sao cảm thấy cậu chỉ mong tôi càn quét một trận nhỉ, thằng nhóc cậu đừng có chơi tôi, nếu để tôi biết cậu chơi tôi, hắc hắc..." Hàm nghĩa uy hiếp của Trương đại quan nhân được biểu đạt cực kỳ đầy đủ.

...

Trương Dương lái chiếc xe Toyota cũ nát mà Muỗi đưa tới câu lạc bộ Nữ Thần Ánh Trăng, chiếc xe này tuy cũ nát, có điều thiết bị GPS vẫn còn dùng được, Trương Dương dừng xe ở bãi đỗ xong, sau khi mở cốp, tìm thấy cái hộp đen mà Muỗi nói, bên trong hộp đen đặt hai khẩu súng, mười trái lựu đạn, Trương Dương lắc lắc đầu, mắng thầm, con mẹ nó còn khuyên mình đừng dụng bạo lực, công cụ bạo lực đều chuẩn bị đủ cho mình rồi.

Trương Dương không cần dùng những thứ này, hắn đóng cốp lại, nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu xám dừng ở cạnh mình, người từ trong xe bước xuống là Lý Long, Lý Long cũng không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây, hắn gật đầu với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Anh tới đây là gì thế?"

Lý Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Peter bắt con gái tôi, tôi tới tìm hắn!"

Trương Dương nhướn mày: "Anh có con gái à?"

Tâm tình của Lý Long rõ ràng cực kỳ ác liệt: "Có!"

Tom đứng ở trước cửa lớn của câu lạc bộ Nữ Thần Ánh Trăng, từ xa đã nhìn thấy Trương Dương và Lý Long, gã mỉm cười ác độc tiến về phía họ, Tom chỉ vào mũi Lý Long, nói: "Mày còn dám tới đây à? Ông chủ đã hạ lệnh rồi, gặp mày là giết!"

Lý Long cười lạnh: "Vậy thì xem gã có bản sự đó không đã!"

Tom gật đầu, nói: "Ông chủ bảo mày tới kho hàng West gặp ông ấy!"

Trương Dương chẳng nói chẳng rằng bước vào câu lạc bộ Nữ Thần Ánh Trăng, hắn chờ mong máy cảm ứng có phản ứng, nếu như Lệ Phù ở gần đây, máy cảm ứng sẽ phát sáng, Tom cực kỳ sợ hãi Trương Dương, gã đánh mắt ra hiệu, bốn tên thủ hạ vây Trương Dương lại.

Trương Dương hừ lạnh một tiếng: "Con mẹ nó, nể mặt mà không cần thì thôi!" Hắn lật tay tát một cái, đánh cho tên da đen ở gần mình nhất xoay đúng 360 độ, nện mông xuống đất, thằng ôn này hôm nay đến đây đã mang ý định làm loạn, người khác không trêu vào hắn thì hắn cũng muốn gây chuyện, huống chi lại có người chạy đến muốn ăn đòn. Tom gầm lên: "Toàn bộ lên hết cho tao!"

Hơn mười đại hán vạm vỡ ùa lên. Trương Dương nhanh chân chạy lên, tung mình lên không trung, gào lên một tiếng, liên tục đá ra ba cú, đây là chiêu hắn gần đây mới học được từ phim võ thuật của Lý Tiểu Long, thằng nhóc này học đi đôi với hành, võ công cũng có trình độ nhất định, không nói tới tính thực dụng của ba cước này, thi triển ra trông cũng rất đẹp mắt.

Lý Long nhìn mà há miệng trợn mắt, hắn cũng là cao thủ bác kích, nhưng cho dù là vậy, nhìn thấy biểu hiện thần dũng của Trương đại quan nhân, cũng chỉ tự than không bằng.

Tom nhìn thấy tình thế bất diệu, hơn mười người không ngờ lại không ngăn được một mình Trương Dương, tay thò vào trong ngực, Lý Long biết gã muốn rút súng, chạy nhanh lên trước nắm lấy cổ tay của Tom, Tom cũng không phải là hạng tầm thường, quyền kích nhiều năm như vậy cũng không phải là luyện vô ích, thuận tay tung một quyền vào mặt Lý Long.

Lý Long quen gã đã nhiều năm, cũng hiểu tương đối về quyền lộ của Tom, thân thể hơi nghiêng đi, lại tiếp cận Tom hơn một chút, một cước đá vào hạ âm của gã, đối phó với loại cao to khỏe mạnh này cần phải ra tay quyết đoán, một kích tất trúng, Tom bị đá trúng liền gào lên đau khổ, ôm háng ngồi xuống đất, gã sở dĩ không kham nổi một kích cũng bởi vì lúc trước đã bị Lý Long bắn cho một phát súng.

Phía Trương Dương đã xông phá tầng tầng tường vây, lao vào bên trong câu lạc bộ Nữ Thần Ánh Trăng, đèn bên trong câu lạc bộ biến ảo, máy cảm ứng của Trương Dương vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, xem ra Lệ Phù không hề ở đây. Hắn men theo cầu thang đi lên, một nam tử gia trắng to khỏe giống như trâu xông về phía hắn, đấm một quyền thẳng vào mặt Trương Dương, Trương Dương nắm lấy cổ tay hắn thuận thế kéo một cái, hán tử đã bay qua đầu hắn, nặng nề ngã vào trong sân khấu, không đợi hắn bò dậy đã bị người ta liên tiếp giẫm lên.

Tiếng nhạc điên cuồng, ánh đèn mê loạn rất dễ khơi dậy hung tính ẩn chưa bên trong mỗi người, bỗng dưng lại có hai ba người ra nhập chiến đoàn, sau đó ẩu đả lan ra như ôn lịch, trong nháy mắt, cả đại sảnh đã trở thành một mảng hỗn loạn.

...

Trong bãi đỗ xe của Nữ Thần Ánh Trăng, Vương Triển ngồi bên trong xe đua, gã nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở trước cửa câu lạc bộ với ánh mắt thích thú, quay sang mỉm cười nhìn Dạ Oanh: "Không ngờ hắn lại đánh nhau giỏi như vậy!"

Hai tay Dạ Oanh bị trói, Josephine dùng súng dí vào hông cô ta, Dạ Oanh khinh thường nói: "Cứ giơ súng mãi không thấy mệt à?"

Vương Triển thở dài: "Lợi dụng mồi để dụ tôi ra, cô thật sự là biết tính toán đấy!"

Dạ Oanh lạnh lùng nói: "Vương Triển, anh quên rằng mình còn là con cháu của Viêm Hoàng rồi à, không ngờ lại làm ra loại chuyện làm xấu mặt tổ tiên như vậy."

Vương Triển mỉm cười nói: "Thật đúng là buồn cười, tôi là người Trung Quốc trăm phần trăm, không cần loại con lai như cô dạy dỗ!"

Dạ Oanh nói: "Tôi chưa từng thấy loại nhân vật vô sỉ như anh!"

Vương Triển cười ha ha, Josephine vung báng súng lên nện vào đầu Dạ Oanh, đánh cho Dạ Oanh hôn mê bất tỉnh, ả ta rút ống giảm thanh ra, vặn chặt lên nòng súng, nhắm thẳng vào trán Dạ Oanh.

Vương Triển lắc đầu, nói: "Không cần phải giết cô ta, trước tiên cứ lưu lại đã, còn có chỗ dùng!"

Josephine nói khẽ: "Ả rất giảo hoạt!"

Vương Triển cười nói: "Có giảo hoạt hơn nữa cũng không thoát khỏi súng săn của thợ săn! Dùng loại BFII cho cô ta, tôi cũng muốn xem xem đám người của Quốc An có bản sự gì!"

Josephine mở cái hòm thuốc ra, từ bên trong rút ra một cái ống đồng, chậm rãi truyền dịch thể màu xanh nhạt vào trong tĩnh mạch trên cánh tay của Dạ Oanh, lúc này bên trong câu lạc bộ đã truyền ra một tiếng vang, Josephine ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn Vương Triển.

Vương Triển nói: "Để người Ái Len chơi đùa với chúng! Vừa hay hấp dẫn sự chú ý của phía cảnh sát, còn mấy tiếng nữa, hành động của chúng ta sẽ triển khai toàn diện!"

Tiếng súng vừa rồi là của Lý Long, bên trong Nữ Thần Ánh Trăng hỗn loạn phi thường, Lý Long biết cứ tiếp tục thế này mãi cũng không có kết quả gì, cho nên hắn bắn hai phát chỉ thiên.

Tiếng súng dọa cho không ít người phải ngổi xổm xuống, còn có một số nữ nhân gan nhỏ rít lên chói tai. Trương Dương nhân cơ hội thoát khỏi sự quấy rầy của ba đại hán, thuần thục đánh ngã chúng. Trương Dương nhìn máy cảm ứng, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra Lệ Phù chắc không ở trong hộp đêm rồi, có điều tiền đề là máy cảm ứng của Muỗi thật sự có tác dụng.

Lý Long một quyền đánh ngã một người cản trước mặt hắn, đi tới bên cạnh Trương Dương, nói nhỏ: "Đi mau, không lâu nữa sẽ có cảnh sát tới đấy, lúc đó thì phiền phức lắm."

Trương Dương gật đầu, đi theo Lý Long rời khỏi từ cửa hông. Lý Long lên chiếc Land Rover màu xám, Trương Dương thì lái trước xe Toyota theo sát phía sau, hai người một trước một sau rời khỏi câu lạc bộ Nữ Thần Ánh Trăng, mục đích của Lý Long rất rõ ràng, hắn muốn tới kho hàng West để cứu con gái, Lý Long dừng xe ở tường viện ở phía tây kho hàng West, Trương Dương từ trong xe bước ra: "Peter ở đây à?"

Lý Long gật đầu, nói: "Chắc là ở đây!" Hắn vừa nói vừa móc súng ra, nạp đạn đầy đủ.

Trương Dương cũng mở cốp xe, Lý Long bước tới nhìn, trợ trừng mắt lên: "Anh đi đánh trận à?"

Trương Dương cầm hai khẩu súng lên: "Hắn đã dụ anh tới đây, chắc đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Không mang theo vũ khí há chẳng khác nào để cho người ta mặc sức giết mổ?"

Lý Long cầm lấy bốn trái lựu đạn, nói: "Peter không phải là hạng tốt lành gì, hôm nay phải làm thật oanh liệt!"

Trương Dương nói: "Anh thực sự có con gái à?"

Lý Long nói: "Có! Mười hai tuổi!"

"Có vợ không?"

Lý Long trợn trừng mắt lên nhìn Trương Dương, nói: "Con người anh thật là phiền phức! Tôi không có vợ thì đào đâu ra con gái?" Tiếng đối thoại của hai người đều rất thấp, bọn họ đều biết rõ kho hàng West này là một cái bẫy, Peter đã giăng bẫy đợi họ lọt vào.

Trương Dương từ trong cốp không ngờ còn phát hiện ra hai cái áo chống đạn, tác dụng phòng hộ của thứ này mạnh hơn hẳn cương khí hộ thể, Trương đại quan nhân tự nhiên muốn mặc áo trúng đạn, trong lòng cũng vững dạ hơn.

Lý Long nói: "Chuẩn bị xong chưa?"

Trương Dương gật đầu: "Anh định làm thế nào?"

Lý Long chỉ vào chiếc xe Toyota cũ nát của Trương Dương, nói: "Mượn xe của anh để dùng!"

Lý Long dùng công cụ giữ ga, thả phanh xe, chiếc xe Toyota đâm thẳng vào cửa lớn của kho hàng West, cửa sắt đang đóng kính bị xe đâm cho mở toang ra, thế lao của xe Toyota không dừng, đâm một loạt lên container ở trong sân, trong bóng tối phát ra tiếng đâm rầm rầm, có điều khiến bọn họ kinh ngạc là bên trong kho hàng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có tiếng động cơ của xe Toyota vẫn tiếp tục vang lên.

Trương Dương và Lý Long ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ rằng, bên trong kho hàng West lại không có ai. Nếu như có người, tiếng vang lớn như vậy không thể không dẫn tới sự chú ý. Hai người giơ súng lao vào trong, nhìn thấy tứ bề vắng lặng không có người, chỉ có trong kho hàng ở phía tây bắc có ánh đèn chiếu ra.

Hai người cẩn thận dè dặt tiếp cận kho hàng ở phía đó, từ trong khe hở của cửa lớn nhìn vào trong. Bên trong sáng đèn, cũng không có ai, Lý Long giỏng tay lắng nghe, bên trong lờ mờ nghe thấy tiếng: "Cứu mạng... cứu mạng..."

Nhĩ lực của Trương Dương so với Lý Long thì xuất sắc hơn nhiều, hắn sớm đã nghe thấy giọng của con gái, thấy vẻ mặt của Lý Long đột nhiên biến thành khẩn trương vô cùng, rõ ràng tiếng nói này là do con gái hắn phát ra.

Cửa kho hàng không bị khóa, Lý Long đẩy cửa bước vào, Trương Dương lo lắng hắn có sơ xuất nên cũng lao vào theo.

Bên trong kho hàng không có mai phục, chỉ có tiếng gào khóc của trẻ con.

Lý Long lo lắng cho an nguy của con gái, chạy nhanh về phía trước, nhưng lại bị Trương Dương kéo lại, nhắc nhở: "Cẩn thận đó!"

Lý Long lắc đầu, nói khẽ: "Anh yểm hộ cho tôi!"

Trương Dương gật đầu, tay hắn nắm chặt súng cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng kỳ quái tới cực điểm, tên Peter này dẫn họ tới đây, không ngờ lại không có bất kỳ mai phục gì, thế này rốt cuộc là sao.

Lý Long vòng qua thùng hàng, giơ súng nhắm vào bên trong, ánh đèn rất mờ, một lúc sau hắn mới thích ứng được, bên trong không có ai, giọng nói từ sau túi đan truyền ra, Lý Long tóm lấy cái túi, mặt đột nhiên biến sắc, thấy bên dưới là một quả bom, khi động tác của hắn chạm vào đồng hồ, con số bên trên biến đổi rất nhanh:6, 5, 4, 3...

Lý Long lúc này mới biết Peter lợi dụng giọng nói ghi âm của con gái mình để dẫn hắn tới đây, động tác vừa rồi của hắn đã khởi động quả bom, Lý Long gào lên: "Bom!"

Trương Dương nghe thấy tiếng hét của Lý Long, trong lòng cũng trầm xuống, phản ứng của hắn rất nhanh, xoay người chạy ra cửa, không đợi hắn chạy ra ngoài thì bom đã nổ rồi, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, thân thể của hắn giống như là lá khô trong gió, bị sóng khí hất tung lên không, bay ra ngoài hơn chục mét mới rơi xuống. Trương đại quan nhân không phải là lần đầu tiên dính bom, lúc trước khi hắn vạch trần tội ác của Hứa Thường Đức, suýt nữa bị nổ mất mạng, ngã một lần thì khôn hơn một chút, kinh nghiệm đối với bất kỳ ai cũng rất quý giá, Trương Dương hiểu dưới loại tình huống này phải làm như thế nào để bảo vệ được mình nhất, trên người còn mặc áo chống đạn, lại thêm được Lý Long nhắc nhở từ sớm. Trương Dương may mắn tránh được uy lực lớn nhất của vụ nổ.

Tuy bị sóng khí trùng kích cho đan đớn vô cùng, nhưng Trương Dương lại không bị thương quá nặng, hắn rất nhanh từ dưới đất bò dậy, hất hết bùn đất và bụi bặm trên người xuống, kho hàng đã cháy rừng rực, Trương Dương nhớ tới Lý Long, nếu như không phải là Lý Long kịp thời nhắc nhở, chắc mình đã không kịp thoát khỏi vụ nổ này rồi, hắn gào tên Lý Long rồi chạy vào trong.

Khói đặc và lửa lớn đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới thị tuyến của Trương Dương, có điều may mắn là, hắn xông vào trong đám cháy chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng rên đau đớn của Lý Long, chân trái của Lý Long đã không thấy đâu, cả người nằm trong vũng máu, Trương Dương đưa tay ra điểm huyệt của Lý Long, giúp hắn cầm máu, sau đó ôm Lý Long dậy, chạy như điên ra ngoài kho hàng.

Hắn vừa đưa Lý Long vào trong xe thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát rền rĩ.

Lý Long tuy bị nổ mất chân trái, nhưng đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, nhịn đau nói: "Tới phố người Hoa, ngõ Châu Giang số nhà 162..."

...

Trương Dương lái xe Land Rover của Lý Long tới khu người Tô sống, ý thức của Lý Long lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ, có sự chỉ điểm ngắt quãng của hắn, Trương Dương mới thuận lợi tìm được số nhà 162 ngõ Châu Giang, nơi này là một phòng khám trung y có tên là Hồi Xuân Đường, Lý Long nhìn ánh đèn của phòng khám, tất cả những gì ở trước mặt đột nhiên trở nên mờ hồ...

Lý Long sở dĩ tới Hồi Xuân đường là bởi vì ông chủ Tống Đức Kiến của Hồi Xuân đường là bạn tốt của hắn, nếu như không có sự giúp đỡ của hắn thì Tống Đức Kiến sớm đã chết trong tay Đầu Rắn rồi, hắn là ân nhân cứu mạng của Tống Đức Kiến, gặp phải loại chuyện này, người đầu tiên mà Lý Long nghĩ tới là Tống Đức Kiến.

Tống Đức Kiến quả thật nguyện ý dù phải nhảy vào lửa cũng không chối từ vì Lý Long, nhưng khi Tống Đức Kiến nhìn thấy Lý Long cả người đầy máu, lập tức biến thành lục thần vô chủ, y xuất thân Trung Y, trước khi tới Anh quốc là một bác sĩ đấm bóp của một bệnh viện Trung y trong nước, sau khi tới Anh quốc, cũng chỉ xem mấy bệnh vặt, ngẫu nhiên giúp đám người Lý Long trị thương tổn vì đánh nhau, gặp phải loại trọng thương này, y cũng đành thúc thủ vô sách.

Tống Đức Khiến bảo Trương Dương lái xe tới sân sau, sau đó giúp Trương Dương đưa Lý Long vào trong phòng phẫu thuật lâm thời, cái gọi là phòng phẫu thuật lâm thời này là phòng nằm dưới tầng hầm của y, điều kiện cũng kỳ đơn sơ, có điều may mà có đèn mổ, dụng cụ phẫu thuật cũng đã được sát trúng.

Trương Dương sau khi nhìn vết thương của Lý Long, lập tức đưa ra kết luận: "Phải cắt bỏ chi!"

Tống Đức Kiến gật đầu, nói khẽ: "Đưa tới bệnh viện đi, nếu không khẳng định sẽ mất mạng!"

Lý Long lúc này đã tỉnh lại, hắn run giọng nói: "Không được... chuyện này đã kinh động tới phía cảnh sát rồi... tôi không thể tới bệnh viện..."

Trương Dương gật đầu, nói: "Được, anh không đi thì tôi giúp anh!" Hắn lấy giấy, nhanh chóng viết xuống một số dược phẩm cần thiết, bảo Tống Đức Kiến đi làm, lúc Tống Đức Kiến đi, Lý Long dặn y: "Cảnh sát nhất định sẽ tới tìm tôi... anh... anh đừng nói ra chuyện này..."

Tống Đức Kiến nói: "Anh Long yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lộ ra nửa chữ!"

Lý Long nhìn Trương Dương đang thay quần áo phẫu thuật: "Tôi sẽ chết chứ?"

Trương Dương cười nói: "Vốn là sẽ chết, nhưng gặp phải tôi rồi thì nhất định sẽ không!" Hắn điểm huyệt Lý Long, Lý Long lập tức mất đi tri giác.

Kỹ thuật phẫu thuật của Trương Dương toàn bộ đều học từ Vu Tử Lương, tuy thời gian học tập không dài, nhưng ngộ tính của Trương Dương rất cao, lại thêm danh sư xuất cao đồ, kỹ năng phẫu thuật của hắn lại không có bất kỳ đường vòng nào, phẫu thuật cắt bỏ chi hắn đã theo Vu Tử Lương làm hai lần, có điều đều chỉ làm trợ thủ, tự mình mổ chính vẫn là lần đầu tiên, Tống Đức Kiến thì bị hắn bắt làm trợ thủ.

Tống Đức Kiến lúc này đã hoảng hốt tới cực điểm, tình hình của Lý Long rất kém, từ tình trạng trước mắt cho thấy, hắn tùy thời đều có thể chết, nếu như Lý Long chết rồi, chuyện này sẽ biến thành cực kỳ nghiêm trọng, cái phòng khám chui này của y khẳng định sẽ bị đóng cửa, không khéo còn bị kiện. Tống Đức Kiến đã nghĩ tới dự định xấu nhất, y nhìn Trương Dương trấn định như thường, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, đúng là kẻ vô tri không biết sợ! Người trẻ tuổi này rõ ràng không biết được tính lợi hại của việc này.

Nhưng sau khi huy động dao phẫu thuật, Tống Đức Kiến lập tức thay đổi cách nhìn của y, đao pháp của Trương Dương thuần thục tinh chuẩn, dưới động tác của hắn, rất nhanh liền thanh lý sạch sẽ bộ phận bị gãy ở chân trái của Lý Long, và bó gạc cầm máu.

Tống Đức Kiến lúc này mới nhớ tới phương thuốc mà Trương Dương viết, tuy y không hiểu được công dụng cụ thể của phương thuốc đó, nhưng từ cách dùng thuốc cho thấy, sự lý giải của Trương Dương về trung y quyết không dưới y.

Lý Long ngủ thiếp đi.

Trương Dương bỏ găng tay dính đầy máu ra, cởi áo phẫu thuật, đi tới bồn rửa tay. Tống Đức Kiến bước tới hỏi khẽ: "Anh ấy sao rồi?"

Trương Dương nói: "Chắc không có nguy hiểm gì tới tính mạng, có điều sau này phải dùng chân giả để đi rồi."

Tống Đức Kiến cầm phương thuốc trong tay, nói: "Tôi đi lấy thuốc!"

Trương Dương gật đầu: "Chiếu cố cho anh ta nhé, tôi đi trước!"

...

Trương Dương lấy chiếc xe Land Rover của Lý Long, sau khi khởi động xe, nhìn thấy trên kính chiếu hậu treo ảnh của một cô bé bảy tám tuổi, trông rất ngây thơ, chắc là con gái của Lý Long. Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, nhớ tới Lệ Phù đồng dạng cũng không biết nơi hạ lạc, sự phẫn nộ ở trong lòng nổ bùng như núi lửa, sự thất tung của Lệ Phù và cô gái này đều là bởi vì Vương Triển, tại nơi xa lạ như Anh uốc mà muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm thấy Vương Triển, cơ hồ là chuyện không thể. Huống chi Trương Dương căn bản không hiểu tiếng Anh, người mà hắn có thể liên hệ chỉ có Muỗi, nhưng Muỗi là một tình báo viên cấp thấp, những gì mà gã biết được không nhiều.

Sở trường lớn nhất của Trương Dương là vào bất kỳ lúc nào cũng có thể giữ được cái đầu lạnh, hắn sau khi phân tích cả chuyện này liền hiểu rõ được tiền nhân hậu quả, Vương Triển sở dĩ lợi dụng người Ai Len để chế tạo hỗn loạn, mục đích chính là để chế tạo quan hệ khẩn trương giữa Trung -Anh. Muốn tìm được Vương Triển thì phải biết mục đích của những người Ai Len đó, từ biểu hiện cho thấy chuyện này đối với chúng cũng không hề có chút ích lợi nào.

Khi Trương Dương lái xe quay trở lại câu lạc bộ Nữ Thần Ánh Trăng thì đã là một giờ sáng rồi, cảnh sát đã rời khỏi đó, Nữ Thần Ánh Trăng sau khi trải qua một trận ẩu đả trở nên vắng vẻ hơn nhiều, câu lạc bộ hôm nay đóng cửa sớm.

Khi Trương Dương tới nơi, Johnson đang chỉ uy đóng cửa về nhà.

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Trương đại quan nhân giỏi nhất chính là dạng thủ đoạn này, Trương đại quan nhân không thiếu nhất chính là loại đảm sắc này, khi Johnson khập khiễng đi tới xe của mình, Trương Dương lao ra nhanh như điện xẹt, không đợi đối phương phản ứng lại, đã đánh ngã hai thủ hạ của Johnson, sau đó nắm lấy cái đuôi tóc màu vàng của Johnson rồi ấn lên nắp xe hơi.

Johnson đau đớn gào thét, Trương Dương dụng súng cắm vào miệng gã, cười lạnh nói: "Mày con mẹ nó biết điều thì im mồm, mà tao cũng không hiểu mày nói gì đâu, tao muốn tìm Peter, Peter, hiểu không?"

Johnson sợ hãi nhìn nhìn họng súng đang cắm vào miệng mình, không ngừng gật đầu, hai mắt trông như mắt gà chọi.

Trương Dương nắm lấy bím tóc của gã, kéo gã vào trong xe Land Rover, bảo Johnson ngồi trên ghế lái, mình thì ngồi cạnh gã, súng dí vào mệnh căn của Johnson, nói: "Dẫn tao đi tìm Peter, Peter!"

Johnson rõ ràng hiểu ý của hắn, khởi động xe, lái chiếc xe Land Rover biến mất trong bóng tối.

Có những lúc bạo lực là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề, đối với Trương Dương mà nói, hắn đã rơi vào trong khốn cảnh, phương pháp duy nhất để phá bỏ cục diện này chính là liều mạng! Giữa hắn và Lệ Phù tuy có chút ám muội, nhưng lại không có thứ có tính thực chất, nhưng bản tính thương hương tiếc ngọc của Trương đại quan nhân vĩnh viễn không thể thay đổi, tao ngộ của Lý Long khiến hắn nghĩa phẫn điền ưng, hắn rất căm phẫn hành động bắt cóc con gái của Lý Long của bọn người Bắc Ai Len. Bức hắn phải bước bước cuối cùng này vẫn là chuyện của vợ chồng phó thủ tướng Văn, ngày mai là ngày vợ chồng phó thủ tướng Văn tới thăm, nếu như không kịp thời lôi Vương Triển ra, tiêu trừ nguy hiểm, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Johnson dẫn Trương Dương tới một khu nhà cách câu lạc bộ Nữ Thần Ánh Trăng năm km, Trương Dương nắm bím tóc của gã kéo xuống, Johnson đã từng nếm đòn của Trương Dương, vô cùng sợ hãi hắn, ngoan ngoãn dẫn Trương Dương vào thang máy.

Bảo vệ của khu nhà nhận ra Johnson, lại liếc sang Trương Dương, Johnson vốn định ra ám hiệu, dẫu sao thì Trương Dương cũng không hiểu tiếng Anh, nhưng Trương Dương đã nhìn ra trước ý đồ của gã, dùng súng ấn vào eo hắn, dọa cho lưng Johnson toát mồ hôi, cười cười với bảo vệ chứ không nói gì.

Hai người bước vào thang máy, dừng ở tầng mười một, Johnson đi tới số 1109 thì nhấn chuông.

Ngườ mở cửa là con trai của Peter, quan hệ giữa Peter con và Johnson không tồi, có điều nó cũng có chút bất mãn vì Johnson muộn vậy còn tới làm phiền, miệng lầm bầm: "Johnson, mấy giờ rồi còn tới?"

Johnson không nói gì, bị Trương Dương điểm trúng huyệt đạo rồi ngã xuống đất.

Peter con nhìn thấy Trương Dương nấp sau lưng gã, sợ hãi vội vàng chạy ra sau, bị Trương Dương đuổi kịp đá cho một cước vào mông, khiến cho nó ngã sấp xuống đất. Trương Dương dùng súng dí vào đầu nó, cười lạnh nói: "Thằng chó con, tao muốn tìm cha mày, không ngờ loạng quạng thế nào lại tóm được mày!"

Một giọng nói lạnh lùng từ phia sau vang lên: "Buông nó ra!"

Trương Dương quay đầu lại nhìn, thấy Trần Mỹ Lâm mặc áo da màu đỏ sậm tay nắm súng nhắm chuẩn vào mình, Trương Dương nhíu mày, hết nhìn Peter con lại nhìn Trần Mỹ Lâm, lúc này mới hiểu rõ quan hệ giữa hai người họ, Trương đại quan nhân luôn rất phản cảm đối với việc con gái Trung Quốc bám theo nam nhân nước ngoài, hắn thở dài: "Tự cam lòng đọa lạc!"

Trong mắt Trần Mỹ Lâm bắn ra cừu hận khắc cốt ghi tâm, ả dùng súng chỉ vào trán Trương Dương, Trương Dương mỉm cười nhìn ả, đột nhiên nhanh như thiểm điện thò tay ra, đánh bay súng trong tay Trần Mỹ Lâm, sau đó điểm trúng huyệt đạo của ả, kéo ả lại cạnh mình rồi cười lạnh: "Lần sau lúc bắn súng thì đừng có do dự!"

Trần Mỹ Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày là đổ hỗn trướng!"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Lai lịch của cô tôi đã tra rất rõ, cô là con gái của Trần Tường Nghĩa, cái chết của y là do y gieo gió gặt bão, nếu như không phải là y bắt cóc con tin thì cũng không rơi vào kết cục như vậy đâu!"

Trần Mỹ Lâm rít lên: "Mày nói dối, cha tao sẽ không làm như vậy, ông ấy là cảnh sát!" Trong lòng ả hình thượng của cha thủy chung là rực rỡ vĩ đại.

Trương Dương lười chẳng buồn nói nhiều với ả, tát cho Peter con một cái, chỉ vào điện thoại ở trong phòng: "Gọi cho cha mày đi, tao cần nói chuyện với hắn!"

Peter con giận giữ nhìn Trương Dương.

Trương Dương nhớ tới người ta không hiểu mình nói gì, bèn bảo Trần Mỹ Lâm: "Phiên dịch giúp tôi đi!"

Trần Mỹ Lâm tức giận nói: "Tao vì sao phải giúp mày!"

Trương Dương dí súng vào đầu Peter con, nói: "Không giúp tôi ư? Có tin tôi bắn vỡ gáo thằng bồ ngoại quốc của cô không?"

Trần Mỹ Lâm không ngờ lại biểu hiện rất lạnh lùng, nói: "Muốn giết thì cứ giết, có vấn đề gì đâu!"

Trương Dương chẹp chẹp miệng, nói: "Thật sự là nhìn không ra, cô cũng ác phết nhỉ!" Hắn rút mã tấu ra, dùng mũi dao chỉ vào mặt Trần Mỹ Lâm, uy hiếp: "Cô hiện tại giúp tôi phiên dịch mau, nếu như không đồng ý, tôi sẽ rạch nát mặt cô, bọn Ái Len này bắt vợ chưa cưới của tôi, tôi điên lắm rồi đấy, Trần Mỹ Lâm, tôi cái gì cũng dám làm hết đấy!"

Trần Mỹ Lâm tuy không sợ chết, nhưng coi dung mạo còn quan trọng hơi tính mạng, kỳ thực đây là bệnh chung của nữ hài tử, cô ta bị Trương Dương dọa cho môi run lẩy bẩy, cuối cùng đành phiên dịch lại những lời vừa rồi Trương Dương.

Peter con đã bị sự hung hãn của Trương Dương dọa cho hồn bất phụ thể, sau khi nghe Trần Mỹ Lâm phiên dịch xong, lập tức ngoan ngoãn gọi điện thoại cho cha.

Peter biết con trai bị Trương Dương bắt cóc, tức đến nỗi gào ầm ĩ cả lên, kỳ thực gã cũng không biết nơi hạ lạc Lệ Phù, có điều con gái Lý Huệ Tử của Lý Long thì đúng là bị gã bắt, Trương Dương bảo Trần Mỹ Lâm chuyển cáo lại điều kiện của mình cho Peter, thứ nhất là giao ra Lệ Phù và Lý Huệ Tử, thứ hai là phải nói nơi hạ lạc của Vương Triển cho mình.

Hai chuyện này Peter đều không thể làm được, gã chỉ có thể đáp ứng, sau hai tướng nữa gặp mặt Trương Dương tại bến tàu Nelson của sông Thames, trao đổi con tin.

Peter gác điện thoại, tức đến nỗi cầm bình rượu ở bên cạnh lên ném xuống đất, bình rượu vỡ tan tành, rượu ở bên trong văng lên bức tường trắng như tuyết, bắt mắt giống như là máu đỏ vậy.

Peter dập xì gà trong tay, hít sâu một hơi, rồi mới cầm điện thoại lên, sau khi điện thoại thông, gã nói khẽ: "Chuyện có biến, con trai tôi bị người Trung Quốc bắt rồi, anh có thể giao Lý Huệ Tử cho tôi không?"

Đối phương không nói gì, trực tiếp gác điện thoại.

Peter tức giận gào vào điện thoại: "**** YOU!"



Peter con nằm xụi lơ trên thuyền, Trần Mỹ Lâm ngồi lặng yên ở đó, hai người đều bị Trương Dương chế trụ huyệt đạo, Johnson phụ trách lái ca nô, Trương Dương thì ngồi ở phía sau gã, cảm thấy ánh mắt lạnh băng của Trần Mỹ Lâm giống như dao hướng về phía mình, Trương Dương không khỏi bật cười: "Cô hận tôi thế à?"

Trần Mỹ Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Trương Dương chỉ vào Peter con, nói: "Cha của nó là phần tử phản động của Ai Len, giết người phóng hỏa không việc ác gì không làm, cô tới Anh quốc là vì cái gì? Cha cô đưa cô tới nơi này là để ngoan ngoãn học tập, sau khi học được chân bản sự thì có thể đền đáp cho quốc gia chứ không phải là bảo cô đi theo phần tử oharn động nước ngoài!"

"Không cần mày phải dạy tao!"

Trương Dương nói: "Tôi cũng lười chẳng muốn quản cô đâu, nhưng đám người Ai Len này bắt cóc vợ tương lai của tôi, còn bắt cóc một cô bé chưa thành niên, còn có chứng cứ nói rõ rằng chúng muốn gây bất lợi cho phó thủ tướng Văn."

Trần Mỹ Lâm không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, cô ta nhíu mày, hoài nghi Trương Dương đang nói vống lên.

Trương Dương nói: "Cô có thể không tin, nhưng một cán bộ quốc gia như tôi không cần phải lừa cô, mục đích cuối cùng của đám người Ai Len là thông qua chuyện này để phả hỏng quan hệ Trung-Anh, cô là một người có tri thức, có văn hóa, tôi tin rằng cô cũng không muốn trở thành một tội dân của quốc gia và dân tộc!"

Trần Mỹ Lâm cắn môi, nói: "Tôi sao biết được là anh có phải đang lừa tôi hay không?"

Trương Dương nói: "Tôi có cần phải lừa cô không!"

Lúc này ba chiếc xe Volvo màu đen dừng ở trước bến tàu Nelson, Tom khập khiễng từ trong xe bước ra.

Trương Dương nói với Johnson: "Cấp tín hiệu cho chúng đi!"

Trần Mỹ Lâm phiên dịch lại lời của hắn cho Johnson.

Johnson nhấp nháy đèn cano, sau đó lái ca nô từ từ tiếp cận bến tàu.

Trương Dương thị lực rất tốt, tuy sắc trời âm trầm, song vẫn nhìn thấy trên bến tàu không hề có bóng dáng của Lệ Phù hay là Lý Huệ Tử.

Hắn nói với Trần Mỹ Lâm: "Hỏi chúng người mà tôi muốn đang ở đâu?"

Trần Mỹ Lâm án chiếu theo lời hắn, hét về phía bờ.

Peter ngồi trong xe, lạnh lùng nói: "Tao ghét nhất là người Trung Quốc, sớm đã nói với nó rồi, đừng có dây dưa với đàn bà Trung Quốc, hiện tại thì hay rồi, gặp phải phiền phức lớn như thế này."

Tom thò vào trong cửa sổ nói nhỏ: "Ông chủ, hắn kiên trì đòi trao đổi con tin, làm sao giờ?"

Peter cười lạnh: "Kéo dài thời gian đi! Henry vào vị trí rồi, thằng ôn con này không ngờ lại dám một mình phó hội, đợi lát nữa xem cảnh đầu nó nở hoa đi."

Henry là một trong bốn trợ thủ đắc lực nhất của Peter, cũng là một tay bắn tỉa ưu tú.

Lúc này hắn đang nằm trên một mái nhà bảy tầng ở phía đông bến tàu Nelson, dùng súng ngắm nhắm vào Trương Dương ở trên ca nô.

Trương Dương cũng lưu ý động tĩnh ở xung quanh, trên người hắn tuy mặc áo chống đạn, nhưng phần đầu lại không có gì che đậy, nếu như có người ở xung quanh ngắm bắn hắn, vậy sẽ khá nguy hiểm?"

Trần Mỹ Lâm hỏi khẽ: "Anh sợ rồi à?"

Trương Dương cười nói: "Có gì mà sợ chứ? Gã nếu không để ý tới tính mạng của con trai mình thì cứ chơi chiêu ngầm với tôi!" Hắn nói với Trần Mỹ Lâm: "Giúp tôi nói cho Peter biết, nếu như gã dám dở trò, người đầu tiên chết khẳng định là con trai gã!"

Trần Mỹ Lâm gật đầu, lại hét về phía bờ.

Peter cười lạnh một tiếng, thông qua bộ đàm liên hệ với Henry: "Sao? Chuẩn bị xong chưa?"

"Mục tiêu rất giảo hoạt, tạm thời không thể tỏa định!"

"Có bao nhiêu phần nắm chắc?"

"Bảy mươi phần trăm!"

"Tao muốn một trăm phần trăm!"

"Tôi không thể bảo chứng!"

Peter hạ thấp giọng, nói: "Bình tĩnh, phải vạn vô nhất thất thì hãy động thủ!"

Lúc này điện thoại của gã lại đổ chuông, Peter cầm điện thoại lên, nghe thấy giọng nói khàn khàn ở bên trong: "Bỏ hành động của anh đi, anh đã dẫn tới sự chú ý của cảnh sát Anh rồi!"

"Con trai tôi ở trong tay hắn!"

"Bất kỳ chuyện gì cũng phải phục tùng lợi ích của tổ chức!"

Peter tức giận gầm lên: "Brown! Kệ mẹ tổ chức của mày, con trai tao bị bắt, tao phải cứu nó!"

"Mày biết rõ mày dang làm gì chứ?"

"Tao biết, trên thế giới này không có cái gì quan trọng hơn tính mạng của con trai tao cả, mày và tổ chức của mày cút đi cho tao, cút cho xa vào!" Peter phẫn nộ gào thét.

...

Trương Dương bảo Trần Mỹ Lâm giúp hắn truyền lời, lại một lần nữa yêu cầu Peter thả người, nhưng đừng nói là Lệ Phù, ngay cả bóng dáng của Lý Huệ Tử, con gái của Lý Long cũng không thấy đâu, Trương Dương đã ý thức được Peter căn bản không mang họ tới, hắn lạnh lùng nói: "Cho chúng mười giây, không thấy một trong hai người, chúng ta lập tức bỏ đi!"

Trần Mỹ Lâm sau khi dịch xong lời của hắn, Peter cuối cùng cũng hạ quyết định, phát hiệu lệnh tấn công cho Henry ở trên nóc nhà, bắn chết Trương Dương.

Henry nắm chuẩn vào Trương Dương, quyết đoán nhấn cò súng, đạn đã bay với tốc độ không thể tưởng tượng nổi về phía Trương Dương.

Sông Thames vào buổi tối không yên lặng, ca nô dập dềnh theo sóng, gió đêm lại làm nổi sóng, thân thể của Trương Dương lắc lư, chính cái lắc lư lần này đã cứu hắn từ Quỷ Môn quan trở về, đạn bắn trúng vai trái của hắn. Trương Dương vội vàng ngồi xuống, giơ súng trong tay lên bắn về phía nóc nhà. Mục tiêu của hắn không rõ ràng, cho nên liên tục có hai phát súng bắn vào khoảng không.

Henry thấy một súng trật mục tiêu, không dám tiếp tục bắn nữa, dẫu sao thì Peter con cũng ở trong tay đối phương, nếu chẳng may bắn trúng Peter con, Peter khẳng định sẽ không tha cho mình.

Vào sát na Trương Dương bị bắn trúng, Johnson đã nắm được cơ hội tóm lấy Peter con cùng nhảy xuống sông Thames.

Herny nhìn thấy Peter con thoát khốn, liên tục bắn mấy súng, Trương Dương và Trần Mỹ Lâm cũng trước sau nhảy xuống sông Thames.

Nước sông lạnh băng làm ướt vết thương trên vai trái của Trương Dương, đau đến thấu xương, hắn điểm huyệt đạo cầm máu cho mình, đang chuẩn bị đuổi theo Johnson và Peter con thì thấy Trần Mỹ Lâm liều mạng giãy dụa ở cách mình không xa, thì ra cô ta không biết bơi.

Trương Dương bơi tới, hắn bơi về phía lòng sông, hắn không dám lộ đầu ra khỏi mặt nước, biết rằng hiện tại nếu thò mặt lên sẽ trở thành mục tiêu của tay bắn tỉa, hắn ở trong nước điểm mấy huyệt đạo của Trần Mỹ Lâm, khiến cô ta tạo thời rơi vào trạng thái quy tức, tránh bị uống quá nhiều nước sông mà sặc chết.

Henry nhắm vào mặt nước mà bắn bừa mấy phát, thủy chung không nhìn thấy Trương Dương thò đầu ra.

Lúc này Johnson và Peter con đã thành công bò lên bờ, Peter vui mừng quá đỗi, vừa chỉ huy thủ hạ cứu hai người lên, vừa ra lệnh cho Henry bắn chết Trương Dương, đúng vào lúc này, hơn mười chiếc xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng bao vây chúng.

Peter lớn tiếng ra lệnh: "Đừng bắn nữa, đừng bắn nữa!"

Trương Dương kéo Trần Mỹ Lâm lên bờ, nhìn thấy cảnh đèn cảnh sát nhấp nhánh ở phía trước, hắn thở phào một hơi, rõ ràng cảnh sát Anh đã theo dõi bọn Peter. Hắn nhìn vai trái của mình, quần áo đã bị máu thấm đẫm, Trương Dương kéo mảnh áo ở đầu vai, lấy lòng bàn tay áp lên da, tiềm vận nộ lực, hút đầu đạn ra từng chút một, cảm giác đầu đạn di động trong thịt cực kỳ đau đớn, Trương Dương tuy thể chất hơn xa người thường, nhưng cũng vẫn đau đến nỗi trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch ra, hắn bôi một ít thuốc kim sang lên miệng vết thương, sau đó giải huyệt đạo cho Trần Mỹ Lâm.

Trần Mỹ Lâm ho khan kịch liệt, cô ta rất nhanh hiểu rõ mình hiện tại đang đối diện với dạng tình huống nào.

Trương Dương nói: "Lập tức rời khỏi đây mau, cảnh sát rất nhanh sẽ tìm tới!"

Hai người nhanh chóng chạy khỏi bờ sông Thames, chui vào trong xe taxi, Trương Dương lúc này mới nhớ ra di động và thiết bị liên lạc của mình toàn bộ đều bị ngấm nước, hắn có chút bực bội đấm lên ghế một cái.

Trần Mỹ Lâm nói khẽ: "Trước tiên tới nhà của tôi đã!"

Nơi Trần Mỹ Lâm sống cách đây không xa, đây là một căn phòng không tới hai mươi mét vuông, phòng tuy nhỏ nhưng đồ dùng lại đầy đủ, Trương Dương lấy điện thoại gọi cho Muỗi, chuyện đã phát triển tới mức này, hắn cũng mặc xác nguyên tắc bảo mệt.

Nửa tiếng sau, Muỗi chạy tới nơi ở của Trần Mỹ Lâm.

Muỗi nhìn thấy Trương Dương cả người toàn là máu, cũng kinh hãi nói: "Anh bị thương à?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Peter phái bắn tỉa phục kích tôi!"

Lúc này trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Muỗi có chút kinh ngạc nhìn nhìn.

Trương Dương nói khẽ: "Trần Mỹ Lâm đang tắm!"

Nếu như là bình thường, Muỗi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đối với quan hệ trong đây, có điều hiện tại tình thế đang nghiêm trọng, gã cũng chẳng buồn nói đùa, hỏi nhỏ: "Có tin tức của Lệ Phù không?"

Trương Dương lắc đầu: "Đám người Peter bị cảnh sát Anh theo dõi, tất cả manh mối đều đứt rồi!"

Muỗi cắn môi, nói: "Làm sao giờ?"

Trương Dương nói: "Tôi chuẩn bị thông báo chuyện này cho cấp trên!"

Muỗi nói: "Anh định báo cho sứ quán ư?"

Trương Dương gật đầu: "Không có cách nào khác cả, chỉ có thông qua sứ quán nhắc nhở vợ chồng phó thủ tướng Văn chú ý thêm thôi!"

Muỗi nói: "Nhưng chúng ta không có chứng cứ xác thực, bọn họ chưa chắc đã chịu tin đâu!"

Trương Dương nói: "Tận sức người, nghe mệnh trời thôi, chuyện này tôi sẽ đi làm, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm Vương Triển, dù phải đào sâu ba tấc đất tôi cũng phải lôi gã ra!"

Trần Mỹ Lâm tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu trắng chạy ra, cô ta ngồi trên sa lông, gác hai cái chân lên, lộ ra cặp giò thon dài, ánh mắt của Muỗi không nhịn được liền nhìn lên chân cô ta, nuốt nước bọt.

Trần Mỹ Lâm đầy vẻ trào phúng nhìn gã: "Nhìn đủ chưa? Có cần tôi tốc lên luôn cho anh nhìn kỹ hơn không?"

"Thế đương nhiên là tốt nhất... à không... à không" Muỗi mặt đỏ bừng.

Trương Dương cởi áo dính máu ra, đổi lấy áo của Muỗi.

Trần Mỹ Lâm nhìn cái lỗ máu kinh hồn trên vai hắn, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, thằng ôn này làm bằng thép à, bị đạn bắn thành như vậy mà vẫn không sao. Cô ta hỏi nhỏ: "Các anh đều là gián điệp à?"

Trương Dương lại bôi thuốc kim sang lên vết thương, sau đó mặc quần áo lên: "Biết nhiều quá không tốt đâu, cẩn thận tôi giết người diệt khẩu đó!"

Muỗi lại cười nói: "Anh ta dọa cô đấy!"

Trần Mỹ Lâm lạnh lùng nói: "Cho rằng tôi sợ anh chắc!"

Trương Dương nói: "Ân oán của chúng ta để sau hẵng tính, cô coi tôi là kẻ thù giết cha, tôi cũng không có ý kiến gì cả,hôm nay tôi cũng cứu cô một lần, tôi hi vọng cô tạm thời để ân oán của chúng ta sang một bên! Đừng có khiến tôi thêm phiền nữa!" Hắn hất đầu với Muỗi: "Muỗi, chúng ta đi thôi!"

Muỗi đứng dậy.

Trần Mỹ Lâm đột nhiên nói: "Dẫn tôi theo các anh đi!"

Trương Dương và Muỗi đồng thời quay đầu lại.

Trần Mỹ Lâm nói: "Tôi biết một số tình hình của quân cộng hòa Ai Len, Peter con có nói với tôi về chuyện của chúng!"

Trương Dương nhìn chằm chằm vào Trần Mỹ Lâm khoảng mười giây, rồi mới gật đầu nói: "Cô tốt nhất đừng có lừa tôi!"