Y Đạo Quan Đồ

Chương 404: Thổ bá vương




Tâm tình của Trương Dương gần đây rất là vui sướng, bây giờ không còn ai dám hó hé về giáo dục của Phong Trạch nữa, nhắc đến Phong Trạch Nhất Trung, hầu như tất cả nghe được đều là cụm từ tốt và hay. Hinh ảnh và tin tức về Trương đại quan nhân gần đây cũng xuất hiện trên trang bìa các tờ báo kha khá.

Sau khi đem chuyện thành lập chuyên ngành đặc biệt ở Phong Trạch Nhất Trung được đặc biệt phê chuẩn thông qua tại cuộc họp thường ủy xong, chuyện này Trương Dương cũng không đứng ra nữa, mà để cho thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên đưa ra. Trần Gia Niên theo Trương Dương được hưởng không ít chổ tốt, chia không ít thành tích, lần này có cơ hội ra lực, ông ta đương nhiên là cam tâm tận lực rồi.

Từ lúc đến Phong Trạch cho tới giờ, đây là khoảng thời gian đường làm quan rộng mở nhất của Trương Dương.

Trương đại quan nhân cảm thấy mình dần dần thích ứng với sinh hoạt của Phong Trạch, người khác cũng bắt đầu thích ứng sự tồn tại của hắn. Cuộc họp thị trưởng hắn muốn vắng họp thì có thể vắng họp, thời gian làm việc của hắn cũng rất tự do, chủ nhiệm văn phòng thị chính Trương Đăng Cao luôn chấm cho hắn là siêng năng chăm chỉ.

Cửa phòng làm việc, Trương Dương muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng, nhưng mà, bởi vì gần đây trời khá nóng, trong phòng làm việc không trang bị điều hòa, cho nên cửa phòng của hắn trên cơ bản đều là mở.

Lúc Trương Dương đang ngồi đọc báo, thư ký Phó Trường Chinh mang theo hai vị trạng nguyên của kỳ thi đại học năm nay đến, Trương Dương cười tủm tỉm buông tờ báo xuống, cho rằng Phùng Lộ và Lý Dương Dương đặc biệt đến cảm ơn mình, cho nên hắn thân thiết nói: "Ngồi đi!"

Phùng Lộ biết Trương Dương cũng tương đối lâu, còn Lý Dương Dương thì đối mặt với vị phó thị trưởng này có vẻ không được tự nhiên, hai tay nắm lại một chổ, ngồi trên ghế sô pha, mà hai chân cứ lay động không yên.

Trương Dương mỉm cười nói: "Tìm tôi có việc gì?"

Phùng Lộ nói: "Ngày hôm qua cục thuế vụ báo bọn em phải đi nộp thuế!"

Trương Dương có chút sửng sốt, nhíu mày: "Nộp thuế?"

Phùng Lộ gật đầu: "Bọn họ nói học bổng của bọn em cũng phải nộp thuế!"

Trương Dương thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, cái cục thuế vụ Phong Trạch này cũng thật đúng là có sáng kiến, thu thuế mà cũng thu đến đầu của trạng nguyên đại học nữa, hắn gật đầu nói: "Không sao cả, không cần để ý đến bọn họ, phỏng chừng là bọn họ không lĩnh ngộ được tinh thần của cấp trên, lát nữa tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng!"

Lý Dương Dương lúc này mới nói ra một câu bị nghẹn trong họng nãy giờ: "Cảm ơn thị trưởng Trương!"

Trương Dương cười nói: "Cảm ơn cái gì? Có khó khăn gì cứ đến tìm tôi! Hai người là trạng nguyên của Phong Trạch mà!"

Phùng Lộ lại nói: "Còn có một việc..." Cô bé trông có vẻ do dự.

Trương Dương cỗ vũ: "Em nói đi, không sao cả!

Phùng Lộ lúc này mới nói: "Trong lớp bọn em có một bạn học tên là Dương Văn Nguyệt, thành tích cũng rất tốt, nếu như tham gia vào kỳ thi đại học này, khẳng định có thể vượt qua tuyết chính quy, lần này chẳng biết vì sao bạn ấy lại không dự thi đại học, sau đó bọn em mới biết được, trước khi thi nhà của bạn ấy đã xảy ra chuyện?"

Tuy rằng Trương Dương không hề có hứng thú với chuyện của Phùng Lộ, nhưng mà hắn vẫn biểu hiện ra vẻ kiên trì mười phần, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"

Lý Dương Dương nói: "Dương Văn Nguyệt ở cùng một trấn với em, điều kiện kinh tế trong nhà bạn ấy cũng không tệ lắm, nhận thầu ao cá trong thôn, chỉ là từ khi thay đổi bí thư chi bộ của thôn, em trai của bí thư đến thương lượng, muốn giao ao cá lại cho mình. Người nhà của Dương Văn Nguyệt đương nhiên không muốn, không ngờ đã bị ghi hận lại, năm nay đại hạn, vị bí thư đó dùng day nghĩa chống hạn để bơm nước trong ao cá của nhà bạn ấy, mười mấy ngàn cá trong ao cá của Dương gia toàn bộ đều chết sạch, người nhà của Dương Văn Nguyệt đi đến lý luận với vị bí thư đấy, kết quả là cả nhà bị đánh, bản thân Dương Văn Nguyệt cũng bị ngộ thương nên không thể tham gia vào kỳ thi đại học này"

Trương Dương nói: "Một bí thư chi bộ của thôn mà có thể bá đạo như vậy sao?" Chuyện này tuy rằng đủ chọc tức, nhưng dù sao thì Trương Dương cũng không thể nghe lời nói một phía của hai cô học sinh, hắn hỏi rõ hương trấn của Dương Văn Nguyệt, thật trùng hợp là, Dương Văn Nguyệt lại ở trong trấn Xa Tử Hà, mà trưởng trấn Dương Phong này chính là chồng của trưởng đài truyền hình Phong Trạch Lưu Diễm, Trương Dương cũng rất quen thuộc với đôi vợ chồng này.

Lúc Phùng Lộ gần đi, đã mời Trương Dương đến nhà mình ăn đốt nướng, Trương Dương cười đáp ứng.

Cất bước tiễn Phùng Lộ và Lý Dương Dương, Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho cục thuế vụ.

Cục trưởng cục thuế vụ Trác Tề Quân chưa từng tiếp xúc qua với Trương Dương, nhưng mà cũng nghe nói qua về đại danh của Trương Dương, ông cũng không biết chuyện có người muốn thu thuế từ học bổng của hai người đỗ trạng nguyên trong kỳ thi đại học năm nay, vừa nghe Trương Dương nói về chuyện này, Trác Tề Quân liền cuống quít xin lỗi: "Thị trưởng Trương, tôi thật sự không biết, chuyện này khẳng định là người cấp dưới đã hiểu sai chính sách rồi, tôi lập tức đi giải thích một chút, ngài cứ yên tâm, học bổng sao có khả năng đóng thuế chứ, cái này tôi xử lý, xứ lý ngay!"

Thái độ phối hợp của Trác Tề Quân làm cho Trương Dương cũng rất thoải mái, hắn nói vài câu xong liền cúp điện thoại.

Trương Dương cũng không quên Dương Văn Nguyệt mà bọn người Phùng Lộ nhắc đến, hắn có điện thoại của Dương Phong, liên hệ với Dương Phong một chút, dặn hắn quan tâm đặc biệt đến chuyện ở thôn Xa Tử Hà, Dương Phong đối với yêu cầu của Trương Dương đương nhiên là đáp ứng đầy miệng rồi.

Có thể làm cho cấp dưới ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của mình, đây cũng là một thành tựu, Trương đại quan nhân cảm thấy đắc ý vì loại thành tựu này. Cục thuế vụ quả nhiên không còn thu thuế của hai vị trạng nguyên nữa, Trương Dương cũng dần dần quên mất chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

............................................................

Trương Dương lại một lần nữa đi đến quán nướng của Phùng Thiên Du, lần này là ngẫu nhiên đi qua, nhớ đến lời mời của Phùng Lộ, thế là Trương Dương dừng xe lại, đẩy cửa bước xuống, nhưng phát hiện ra trong quán chỉ có hai cha con Phùng Thiên Du và Phùng Nguyệt, Phùng Lộ không có mặt.

Phùng Thiên Du thấy Trương Dương đến, vội vàng xoa tay ra đón: "Thị trưởng Trương, mau mời ngồi!"

Trương Dương cười nói: "Tôi vừa ăn cơm xong, đúng lúc đi ngang qua đây, thuận tiện vào xem một chút!"

Phùng Thiên Du nói: "Chờ một chút nha, tôi làm cho ngài món ngon nhất!"

Trương Dương lắc đầu: "Thật sự no rồi, tôi cũng không khách khí với ông, Phùng Lộ tại sao không đến hỗ trợ?"

Phùng Thiên Du thở dài: "Bạn học của nó vào bệnh viện, nó đến chăm sóc!"

Trương Dương gật đầu, đang chuẩn bị đi, lại hỏi một câu: "Ai vậy?"

"Dương Văn Nguyệt, ngã từ trên lầu xuống, đang cấp cứu trong bệnh viện!"

Trương Dương nghe nói đến tên của Dương Văn Nguyệt, không khỏi nhớ đến chuyện mà Phùng Lộ và Lý Dương Dương nói với hắn mấy hôm trước, sau khi hắn chào tạm biệt Phùng Thiên Du, trong đầu cứ mãi suy nghĩ đến chuyện này, chẳng biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đi đến bệnh viện Nhân Dân.

Trương Dương đi đến phòng cấp cứu hỏi quả nhiên có một cô gái tên là Dương Văn Nguyệt được người đưa đến cách đây hai giờ, bây giờ đang làm phẫu thuật.

Trương Dương trực tiếp đi đến ngoài phòng giải phẫu, thấy một đám thanh niên đang ngồi ngoài chờ, Phùng Lộ cũng có mặt, vài học sinh khách thì đang an ủi một đôi vợ chồng trung niên, từ trang phục trên người bọn họ có thể nhìn ra họ là nông dân.

Lúc Trương Dương đi đến, một y tá từ trong phòng phẫu thuật bước ra: "Ai là người nhà của Dương Văn Nguyệt?"

Người đàn ông trung niên đứng dậy: "Tui là tía nó đây..." Do xuất phát từ lo lắng, cho nên giọng nói của nông dân này đã run lên.

Cô y tá nói: "Bệnh nhân mất máu nghiêm trọng, cần truyền máu!"

"Cần bao nhiêu tiền vậy...."

Phùng Lộ cầm lấy tờ phối máu: "Để con đi cho, chú Dương, chú yên tâm, bọn con đều mang tiền đến, thiếu tiền thì bọn con hùn lại trả cho!" Xoay người lại, thấy Trương Dương đứng cách đó không xa, Phùng Lộ liền cắn môi, đôi mắt đẹp đỏ lên, nhìn ra được là cô bé vừa mới khóc xong, đi đến trước mặt Trương Dương, nhỏ giọng nói: "Thị trưởng Trương, Dương Văn Nguyệt nhảy lầu!"

Trương Dương gật đầu, cũng không lập tức hỏi nguyên nhân, mà lại nói: "Cứu người trước đi, tôi lập tức gọi điện cho viện trưởng nói chuyện một chút!"

Lúc Phùng Lộ đi cho máu, Trương Dương gọi điện cho viện trưởng Lương Phương, Lương Phương vừa nghe phó thị trưởng Trương quang lâm đến đây, vội vàng đi đến phòng phẫu thuật, ký túc xá cho cán bộ công nhân viên bệnh viện nằm ở sát vách, cho nên từ lúc nhận được điện thoại cho đến lúc xuất hiện trước mặt của Trương Dương còn chưa đến mười phút.

Bản thân Lương Phương hơi bị mập, tuy rằng đường không dài, nhưng mà chạy một đường tới đây cũng làm cho ông thở hồng hộc như trâu. Nghe Trương Dương nói về chuyện của Dương Văn Nguyệt xong, Lương Phương lập tức biểu thị là sẽ nỗ lực tiếp hành cứu giúp, vấn đề phí dụng thì để sau, ông ta mời Trương Dương vào phòng nghỉ chờ, còn bản thân thì đi vào phòng phẫu thuật để tìm hiểu tình huống.

Lúc Lương Phương đi ra từ phòng phẫu thuật, thì Phùng Lộ cũng trở về.

Lương Phương nói với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, bệnh nhân bị gãy hai chân, gãy xương tay trái, lá lách bị vỡ, cho nên mới mất nhiều máu, bây giờ đã tiến hành cắt bỏ lá lách, được truyền đủ máu cho nên tình huống trên cơ bản đã ổn định, bây giờ đang tiến hành xếp xương trở về vị trí cũ, sinh mạng không còn nguy hiểm nữa, nhưng mà cần một thời gian để khôi phục"!

Trương Dương và Phùng Lộ nghe Dương Văn Nguyệt không bị nguy hiểm tính mạng, liền thở phào một hơi.

Lương Phương lại nói: "Bệnh nhân hình như là rơi từ tầng ba xuống bị thương!"

Ánh mắt của Trương Dương chuyển về hướng của Phùng Lộ, hắn cũng không rõ ràng là rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Trong mắt Phùng Lộ đã ngập nước:" Ngày đó bọn em nói qua chuyện này với thị trưởng Trương xong, ngày hôm sau em trai của người bí thư đó liền dẫn người đến nhà của Dương Văn Nguyệt gây chuyện, không chỉ đánh bọn họ, mà còn đập đồ trong nhà bọn họ nữa, Dương Văn Nguyệt tức giận quá, liền lên trấn kiện cáo, nửa đường bị người nhà bọn họ chặn lại, sau đó liền truyền ra tin tức bạn ấy bị trượt chân ngã xuống từ tòa nhà của thôn ủy!"

Trương Dương và Lương Phương đều nghe ra được chuyện này nhất định có vấn đề, Trương Dương lập tức gọi điện cho cục trưởng công an Trình Diễm Đông, kêu hắn phái người đến hỗ trợ giám định tình trạng bị thương của Dương Văn Nguyệt, và thuận tiện tìm hiểu với người nhà của Dương Văn Nguyệt đã xảy ra chuyện gì.

Bên này Trương Dương vừa gọi điện thoại, thì mấy người bạn học của Phùng Lộ liền từ ngoài cửa vọt vào, thất kinh nói: "Phùng Lộ, không tốt, Lý Dương Dương và tất cả nam sinh trong lớp chúng ta đến trấn rồi, nói là muốn tìm hung thủ tính sổ!"

Phùng Lộ vừa nghe xong liền tái mặt lại, thất thanh hỏi: "Xảy ra khi nào?"

"Bọn tớ vừa nghe nói xong, lúc Dương Văn Nguyệt tiến vào bệnh viện, Lý Dương Dương cũng bắt đầu liên hệ người, các bạn ấy hẳn đi được hai giờ rồi!"

Phùng Lộ cắn môi nói: "Hỏng rồi!"

Trương Dương đứng lên nói: "Tôi đi xem!"

Phùng Lộ theo hắn ra ngoài: "Thị trưởng Trương, em đi với ngài!"

Trương Dương gật đầu, từ trong nội thành của Phong Trạch lái xe đến trấn Xa Tử Hà thôn, đạp xe chạy qua cũng cần hơn cả tiếng đồng hồ, bây giờ chạy qua hẳn là vẫn còn kịp ngăn cản chuyện này.

..................................

Trên đường lái xe đến thôn Xa Tử Hà, Trương Dương lại gọi điện cho Trình Diễm Đông một cú, dặn hắn mau chóng liên hệ với đồn công an địa phương, tránh xảy ra xung đột đổ máu không cần thiết.

Từ miệng của Phùng Lộ biết được, sở dĩ Lý Dương Dương phẫn nộ như vậy, nguyên nhân là giữa chàng trai trẻ này và Dương Văn Nguyệt có tình cảm mông lung, tuy rằng hai bên chưa chính thức xác lập quan hệ người yêu, nhưng mà trong mắt tất cả học sinh trong lớp thì đã là một đôi rồi.

Nếu như không phải bởi vì chậm trễ thi vào đại học này, với thành tích của Dương Văn Nguyệt cũng có thể đậu vào trường đại học hạng nhất.

Phùng Lộ và Dương Văn Nguyệt lúc trước cũng là bạn tốt, cô bé rưng rưng nói: "Văn Nguyệt rất kiên cường, bạn ấy sẽ không tự sát, em không tin bạn ấy lại trượt chân ngã xuống, khẳng định có nguyên nhân!"

Trương Dương nhìn Phùng Lộ rơi lệ, trong lòng có chút áy náy, nếu như lúc đầu mình coi trọng và quan tâm đến chuyện này, thì bi kịch lần này sẽ không xảy ra rồi, hắn lặng lẽ hạ quyết tâm, chuyện của Dương Văn Nguyệt nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu như bên trong thật sự tồn tại bàn tay đen, thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thôn qua bách tín ở đây.

Bề ngoài cao của xe tải đã biểu hiện được ưu thế của nó khi đi trên đường nhỏ, Trương Dương chỉ dùng nửa giờ là đã lái xe đến Xa Tử Hà thôn.

Vừa tiến vào cửa thôn liền nghe thấy tiếng chó sủa liên tục, Trương Dương đi theo tiếng chó sủa đến chổ thôn ủy, thấy bên kia có tiếng người ồn ào, mấy trăm người đang xúm lại ở bãi đất trống trước tòa nhà thôn ủy.

Trương Dương biết nhất định đã xảy ra chuyện, hắn dừng xe lại, nói với Phùng Lộ: "Em ở trong xe chờ tôi, tôi không cho em ra, thì em không thể đi ra!"

Phùng Lộ ngoan ngoãn gật đầu.

Trương Dương đẩy cửa xuống xe, nghe thấy Phùng Lộ thân thiết nói ; "Ngài phải cẩn thận đó!"

Trương Dương gật đầu, bước qua, hắn đi vào giữa đám người vây xem, phát hiện ra bảy học sinh đang bị vây ở trung tâm, trên người bọn họ đầy máu, Lý Dương Dương đứng giữa bảy người, đầu bị đánh vỡ, máu chảy đầy mặt, nhưng mà đứa nhỏ này lại không hề có biểu hiện ra bất kỳ sự nao núng nào hết, cầm con dao nhỏ trong tay, lớn tiếng hô: "Diêu Kiến Cường, mày ra đây, có gan thì một đấu một với tao!"

Đám người xúm lại xem cười ầm lên ha hả, một gã to con cởi trần, trên ngực có xâm một con thanh long cầm cây sắt trong tay, chỉ vào Lý Dương Dương nói: "Mẹ kiếp, biểu diễn cái gì, đám nhóc con mày cũng dám đến cửa tìm tao, có tin tao ném bọn mày xuống sông cho cá ăn không!" Người này chính là em trai của bí thư chi bộ thôn Diêu KIến Thiết, tên là Diêu Kiến Cường.

Lý Dương Dương nổi giận gầm lên một tiếng, cầm dao vọt đến, vị trạng nguyên khoa văn Phong Trạch này dĩ nhiên cũng có dũng khí siêu cường, mà Diêu Kiến Cường cũng giơ gậy sắt lên.

Lý Dương Dương vọt đến, bỗng có một bóng người vọt ra, chụp lấy cổ tay của cậu thanh niên này, Lý Dương Dương phẫn hận đến đỏ mắt, giận dữ hét:" Buông ra!" Hắn muốn giãy, nhưng mà cảm thấy tay của đối phương cứng như sắt, căn bản là không lay động được chút nào, lúc này mới nhận ra người đến dĩ nhiên lại là Trương Dương, Lý Dương Dương càng hoảng sợ hơn.

Trương Dương nói: "Máu nóng chạy lên não, nhất thời làm anh hùng, có nghĩ đến tiền đồ của ậu, thời gian sau này của cậu không?"

Diêu Kiến Cường không biết Trương Dương, hắn ta lớn tiếng nói: "Mẹ nó ăn gan hùm mật gấu rồi, dám đến thôn của bọn tao gây chuyện, có biết tao là ai không?"

Trương Dương nhẹ nhàng đoạt lấy con dao trong tay của Lý Dương Dương, bình tĩnh nhìn Diêu Kiến Cường, hỏi: "Anh biết tôi là ai không?"

Vẻ mặt của Diêu Kiến Cường đầy kiêu ngạo: "Tao mặc kệ mày là ai, đám nhóc con bọn mày một thằng cũng đừng mong thoát, đến thôn tao gây chuyện, đánh người, trong mắt còn có vương pháp hay không, không sợ nói cho bọn mày biết, cái trấn này từ trên xuống dưới tất cả đều có quan hệ với tao, bọn mày không may rồi!"

Diêu Kiến Cường đi đến trước mặt của Trương Dương, hung thần ác sát trừng mắt nhìn Trương Dương nói: "Cút đi!"

Mặt của Trương Dương vẫn không đổi sắc nhìn hắn ta, Diêu Kiến Cường tự nhiên cầm lấy côn sắt trong tay lên đập xuống trán của Trương Dương.

Trương Dương chụp lấy cây sắt, cười lạnh nói: "Mày đúng là một nhân vật!"

Diêu Kiến Cường gào lên: "Các anh em, lên cho tao, đánh chết thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này!" Mười mấy thôn dân bình thường có quan hệ tốt với Diêu Kiến Cường liền giơ gậy sắt côn xẻng vọt đến.

Trương Dương nhấc chân lên, đạp thân thể cao to của Diêu Kiến Cường bay ra ngoài, Diêu Kiến Cường lui lại mấy bước, đụng vào trên đám người đang xông đến, có hai người bị hắn tông ngã xuống đất.

Diêu Kiến Cường có tiếng là ác bá trong thôn Xa Tử Hà, cả nhà hắn tổng cộng có năm anh em, Diêu Kiến Cường là lão tứ, lão đại là bí thư chi bộ Diêu Kiến Thiết. Từ khi Diêu Kiến Thiết được chọn làm bí thư chi bộ, đám anh em nhà này càng hoàng hành ngang ngược hơn, dân chúng trong thôn tuy rằng có lòng oán giận bọn chúng, nhưng phần lớn đều là giận mà không dám nói.

Lý Dương Dương nhìn thấy thảm trạng của Dương Văn Nguyệt, đã không chế được oán hận trong lòng, tập hợp sáu người bạn học đi đến thôn Xa Tử Hà tìm Diêu Kiến Cường nói chuyện, nhưng bọn họ đều là học sinh cả, Diêu Kiến Cường căn bản là không coi bọn họ ra gì, chưa nói được hai câu đã ra tay đánh người, mấy anh em Diêu gia đã vây đánh các học sinh này, các học sinh thấy tình thế không ổn liền cướp đường mà chạy, đám anh em Diêu gia mang người đuổi theo, đuổi đến chổ thôn ủy này, kế tiếp là cảnh mà Trương Dương chạy đến thấy.

Diêu Kiến Cường bị Trương Dương đạp cho một cước bay đi trước mặt nhiều người, cái này đúng là mất mặt, hắn gầm lên: "Cùng tiến lên, đập nó!"

Trương Dương vốn khinh thường không muốn chấp nhất đám ác bá này, nhưng tên Diêu Kiến Cường thật sự là quá thối tha, Trương Dương cũng đã vọt đến.

Diêu Kiến Cường cũng coi như là có gan, đứng lên từ mặt đất, cũng là người vọt đến đầu tiên, hắn cầm gậy sắt đập về hướng Trương Dương, còn chưa chờ cho hắn hoàn thành động tác này, thì con dao trong tay của Trương Dương đã đâm về mặt của hắn.

Diêu Kiến Cường chỉ cảm thấy ánh sáng lóe lên, nhìn thấy mũi dao chỉ còn cách khuôn mặt của mình một chút, sợ đến mức trợn tròn mắt ra, đứng ngây ngốc tại chổ, gậy sắt trong tay cũng rơi leng keng xuống đất.

Trương Dương cười lạnh nói: "Xem ra cha mẹ mày không dạy dỗ mày tốt, đối đãi cần phải tích đức một chút biết không! Để tao dạy mày cho!" Trương Dương nói xong, liền cầm dao trong tay mà múa, chỉ nghe thấy những tiếng vù vù vang lên không ngừng, Trương Dương dùng thân dao đập lên mặt của Diêu Kiến Cường, dùng dao để đập mặt người khác thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, có thể sử dụng dao đến trình độ như vậy cũng chi có Trương đại quan nhân mới có thể làm được.

Mặt của Diêu Kiến Cường bị đánh đến sưng đỏ lên, trong nháy mắt đã bầm tím luôn, hai người anh của Diêu Kiến Cường thấy em trai chịu nhục, liền cầm xẻm lao về phía trước.

Trương Dương hừ lạnh một tiếng, cầm dao trong tay múa ra ngoài, con dao tung bay trên không trung, phóng xuống giữa hai chân của lão nhị Diêu Kiến Quốc, làm cho hai chân của Diêu Kiến Quốc nhũn ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Tay phải của Trương đại quan nhân cũng không để không, thấy Diêu Kiến Cường càng nhìn càng thấy ghét, thế là vung tay phải lên đấm một cái, đánh cho Diêu Kiến Cường ngã ngồi xuống đất, hàng tiền đạo trong răng cũng mất đi một bé.

Lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe công an, công an trong trấn đã chạy đến.

Tổng cộng có ba người, người mang đội đến chính là người nhà của Diêu gia, Diêu Kiến Quân, hắn chỉ vào Trương Dương và bảy học sinh kia: "Chúng là bọn họ, bọn họ đến thôn chúng tôi gay chuyện, đánh người, còn muốn giết người hành hung!"

Anh em Diêu gia và công an địa phương rất quen thuộc, trong lòng mấy người công an này có thiên hướng về bọn họ, mà ngoài ra, đoàn người Trương Dương quả thật là đến Xa Tử Hà thôn để gây chuyện.

Phó đồn trưởng công an Từ Phúc Thành uy nghiêm nói: "Các người dừng tay lại cho tôi!" Hắn ta chỉ vào mặt của Trương Dương nói: "Anh! Tất cả các anh theo tôi trở về đồn công an xử lý!"

Trương Dương chậm rãi đi đến trước mặt của Từ Phúc Thành, bình tĩnh nhìn đối phương nói: "Anh không nhận ra tôi?"

Từ Phúc Thành nói: "Tôi chỉ quen biết pháp luật!" Nói xong câu đó, hắn cũng thấy được khuôn mặt của Trương Dương, nương theo ngọn đèn nhìn một chút, trong lòng liền hoảng hốt, Từ Phúc Thành tuy chỉ là phó đồn trưởng của đồn công an thị trấn, chỉ là mấy ngày hôm nay lưu ý xem báo, đặc biệt là torng khoảng thời gian này, tin tức về Trương Dương được đăng rất nhiều trên các trang báo, Từ Phúc Thành nhanh chóng nhận ra người trước mắt chính là phó thị trưởng Trương Dương, hắn cười xấu hổ, nhưng mà vẫn thấp giọng hỏi: "Anh là... thị trưởng Trương?" Lúc trước hắn chưa từng gặp mặt con người thật của Trương Dương.

Trương Dương cười gật đầu: "Thì ra anh cũng nhận ra tôi!"

Từ Phúc Thành vội vã lắc đầu nói: " Tôi không nhận ra anh...." Nói xong những lời này liền nhận ra có chút không thích hợp, liền vội sửa lời: "Tôi nhận ra, nhận ra!"

Diêu Kiến Cường mang cái mặt sưng to đùng như mặt heo đến trước mặt Từ Phúc Thành, mơ hồ nói: "Đồn trưởng Từ, bắt hắn... bọn chúng... bắt tất cả lại..." Hắn vừa nói khóe miệng vừa văng ra một ít máu chưa khô, thật sự rất là thê thảm.

Trong lòng Từ Phúc Thành nói, lần này thì xui xẻo rồi, mày trêu trúng người không thể trêu vào, tao càng không thể trêu vào. Hắn làm mặt giận nói: "Diêu Kiến Cường, anh làm cái gì vậy? Hơn nữa đêm, mang nhiều người đến vây công thị trưởng Trương, anh muốn tạo phản hả?"

Từ Phúc Thành nói những lời này cũng rất khéo léo, một là muốn cho vị phó thị trưởng trước mắt nhìn thấy lập trường của mình, hai là muốn nhắc nhở Diêu Kiến Cường một chút, người trước mắt chính là phó thị trưởng của chúng ta Trương Dương.

Mấy anh em Diêu gia đều sửng sốt, đánh chết bọn họ cũng không tin người thanh niên trước mắt chính là phó thị trưởng Phong Trạch, dân chúng xung quanh không ai nghĩ ra, phó thị trưởng tại sao lại đến thôn nhỏ của bọn họ vào thời gian này?

Lực chấn nhiếp của quan chúng cực kỳ lớn, rất nhiều thôn dân vừa nghe là phó thị trưởng đến, sợ đến mức lặng lẽ rút đi, chỉ có bốn anh em Diêu gia là đương sư, đương nhiên là không thể rời đi rồi.

Từ Phúc Thành cười cười với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, ngài thấy hay là thế này đi, chúng ta đến chi bộ của thôn ngồi chút, làm rõ chuyện này được chứ?"

Trương Dương gật đầu, xoay người nhìn bảy người học sinh, thấp giọng nói: "Tìm bác sĩ, băng bó cho mấy đứa nhỏ này một chút, bí thư chi bộ thôn ở đây đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lại không thấy mặt ông ta?"

........................

Bí thư chi bộ thôn Xa Tử Hà Diêu Kiến Thiết lúc này đang ngồi trong phòng máy lạnh, một bên uống rượu, một bên xem TV, vợ của gã cứ lải nhải bên tai, đơn giản là tại vì gã cứ lo cho bốn anh em nhà gã, mặc kệ mẹ của thị.

Diêu Kiến Thiết nghe riết không chịu nổi, trừng mắt nhìn thị, nói: "Bà còn chưa chịu yên sao?"

"Trong lòng ông chỉ có nhà của ông thôi, ông nhìn mấy anh em của ông đi, cả ngày đều không phải là đánh nhau thì là gây sự, chuyện tốt gì đều rơi vào người họ, còn ai nghĩ đến ông? Xảy ra chuyện thì mới nhớ đến đại ca ông!"

Diêu Kiến Thiết tức giận cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Bà vợ của gã vẫn chưa nói đã: " Nghe nói tối nay, mấy đứa học sinh đánh đến cửa nhà của lão tứ!"

Diêu Kiến Thiết cũng đã không nhịn được nữa, cầm ly rượu lên, ném mạnh xuống đất một cái, cái ly vỡ ra nát bấy.

Cái cản này đúng lúc bị con trai của bọn họ là Diêu Kim Long chạy vào nhìn thấy, Diêu Kim Long sửng sốt một chút, sau đó đi đến trước mặt của gã, ghé vào lổ tai nói: "Tía, không tốt, thị trưởng tới!"

Diêu Kiến Thiết cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại: "Cái gì?"

"Phó thị trưởng Trương đến, đang ở trong ký túc xá của chi bộ thôn chờ, phó đồn trưởng Từ cũng tới rồi, kêu tía đến nhanh lên kìa!"

Diêu Kiến Thiết tuy rằng không biết vì sao phó thị trưởng lại đến đây, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt, gã cũng không tiếp tục lý luận với bà vợ của mình nữa, thay đổi trên người, vội vã chạy đến chổ ký túc xá của chi bộ thôn.

Lúc Diêu Kiến Thiết đi đến ký túc xá của chi bộ thôn, trước cửa đã có hai chiếc xe công an, mấy người này cũng không phải là ở đây, và có mấy người đang chụp ảnh ở phía trước.

Diêu Kiến Thiết cảm thấy chuyện này càng lúc càng khẩn trương.

Hai chiếc xe công an này là của thị cục Phong Trạch, sau khi Trương Dương và cục trưởng cục công an Trình Diễm Đông nói chuyện xong, Trình Diễm Đông lập tức phái người đi điều tra chuyện này, hắn sợ một mình Trương Dương lái xe đến thôn Xa Tử Hà có thể có sơ xuất gì đó, vì vậy đã bảo Khâu Kim Trụ dẫn theo một tổ điều tra đến đây gấp.

Lúc Khâu Kim Trụ mang theo tám người công an đến đây, thì cuộc chiến đã kết thúc, gã để cho mấy người công an bắt đầu tìm kiếm chứng cớ ở hiện trường.

Diêu Kiến Thiết mặc dù là ác bá số một ở thôn Xa Tử Hà này, chỉ là trong mắt của Trương Dương chẳng đáng là gì.

Lý Dương Dương và sáu người bạn học đều bị thương nhẹ, bác sĩ đến từ bệnh viện của trấn đang tiến hành băng bó cho họ, Trương Dương sau khi xác định bọn họ không có vấn đề gì, lúc này mới đến phòng làm việc, Phùng Lộ cũng đã xuống xe, Trương Dương để cho cô bé đi chăm sóc bạn của mình.

Mấy anh em Diêu Kiến Cường đều ngồi chồm hổm trong góc, Diêu Kiến Cường tuy rằng bị thương, nhưng mà không có ai xử lý cho hắn, vết máu trên mặt đã đọng lại, có vẻ vô cùng thê thảm.

Trương Dương và Khâu Kim Trụ hai người ngồi hai bên bàn làm việc, phó đồn trưởng Từ Phúc Thành đứng bên phía Khâu Kim Trụ, đem tình huống mà mình biết kể ra lại một lần.

Trương Dương nói: "Dương Văn Nguyệt xảy ra chuyện gì? Một cô bé đang yên lành tốt đẹp sao lại biến thành như thế?"

Từ Phúc Thành nói: "Dương Văn Nguyệt chính là do trượt chân từ trên tòa nhà thôn ủy, chính tôi đã đưa nó đi cấp cứu..."

Trương Dương cười lạnh: "Trượt chân? Đang yên đang lành tự nhiên trượt chân? Một nữ sinh trung học không có chuyện gì chạy đến tòa nhà thôn ủy để làm gì?"

Từ Phúc Thành nhất thời nghẹn lời.

Diêu Kiến Cường đang ngồi chồm hổm nói: "Ai mà biết? Có thể là nó nghĩ quẩn trong lòng chạy đến thôn ủy nhảy lầu thì sao, làm gì có quan hệ với chúng tôi?" Thằng nhãi này có vẻ giấu đầu lòi đuôi đây.

Khâu Kim Trụ cả giận quát: "Hỏi anh à? Kêu anh nói chuyện sao?"

Diêu Kiến Cường vội vàng ngậm miệng lại.

Lúc này bí thư chi bộ thôn Diêu Kiến Thiết đã đến, gã vui cười hớn hở nói:" Phó thị trưởng Trương mới tới, sao ngài lại không thông báo một tiếng, để tôi còn nghênh tiếp ngài!" Gã tươi cười rạng rỡ đưa tay ra muốn bắt lấy tay của Trương Dương.

Trương Dương nhìn cũng không thèm nhìn gã, đương nhiên là cũng không có ý bắt tay gã.

Tay của Diêu Kiến Thiết giơ ra giữa không trung, đứng xấu hổ như trời trồng. Mà Diêu Kiến Thiết cũng có trí tuệ của chính mình, nụ cười trên mặt chỉ hơi cứng lại một chút, tay lập tức thu trở về, móc một gói thuốc từ trong người ra, nhiệt tình nói: "Thị trưởng Trương hút thuốc!"

Trương Dương vẫn không thèm để ý đến gã, Diêu Kiến Thiết đặt gói thuốc lên trên bàn, rút một điếu cho Khâu Kim Trụ, Khâu Kim Trụ cũng không phản ứng đến gã.

Diêu Kiến Thiết đi đến trước mặt Từ Phúc Thành mời thuốc, Từ Phúc Thành đương nhiên cũng không hút, Diêu Kiến Thiết bị Trương Dương và Khâu Kim Trụ từ chối thì không sao, bởi vì dù sao cấp bậc cũng chênh lệch khá lớn, nhưng mà Từ Phúc Thành từ chối làm cho gã cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, mẹ kiếp, giả vờ cái gì, Từ Phúc Thành mày một ngày hút ba gói, bình thường tao đưa thuốc là mày nhận lấy nhận để, lúc này giả vờ cái gì chứ? Chỉ là vừa suy nghĩ liền hiểu, lãnh đạo của người ta đang ngồi ở đây, Từ Phúc Thành cũng chỉ là thân bất do kỷ.

Trương Dương nói: "Chuyện của Dương Văn Nguyệt để sau hẵng tính, bây giờ bảy học sinh đến thôn của các người, sao các người không hỏi rõ ràng mà đã đánh người?"

Diêu Kiến Cường nói: "Bọn chúng đánh tôi trước, thằng nhóc mặc đồ xanh còn muốn cầm dao chém tôi!"

Diêu Kiến Thiết nói: "Hiểu lầm, tôi thấy tất cả chỉ là hiểu lầm!"

Trương Dương hung hăng trừng mắt: "Anh là ai? Ở đây có chổ cho anh nói chuyện sao?"

Mặt già của Diêu Kiến Thiết đỏ lên, trong thôn Xa Tử Hà này chỉ có gã là mắng người khác, chưa từng có ai quát mắng gã như vậy bao giờ.

Từ Phúc Thành đứng một bên giới thiệu: "Phó thị trưởng Trương, đây là bí thư chi bộ của Xa Tử Hà thôn Diêu Kiến Thiết!"

Vẻ mặt của Trương Dương thoáng hòa hoãn lại: "Anh chính là bí thư chi bộ thôn?"

Diêu Kiến Thiết gật đầu liên tục.

Trương Dương nói: "Vừa rồi trong thông xảy ra chuyện lớn như vậy sao anh không đến ngăn lại?"

Diêu Kiến Thiết nói: "Nhà của tôi ở xa, hơn nữa khi nãy xem TV mở lớn tiếng quá, cho nên không nghe thấy!"

Trương Dương cười nói: "Không nghe thấy à, tốt, mấy anh em nhà anh tụ tập nhiều thôn dân ẩu đả bảy học sinh, còn sử dụng công cụ bạo lực là gậy sắt côn xẻng, anh có biết không?"

Vẻ mặt Diêu Kiến Thiết đầy ảo não nói: "Tôi đến đây rồi mới biết, mấy em tôi tuy rằng có tính hơi nóng một chút, nhưng mà bọn họ coi như cũng thành thật, chuyện tình trái pháp luật kỷ cương cho đến bây giờ chưa từng làm!"

Trương Dương nói: "Có đúng là trái pháp luật hay không không phải là do anh nói, tôi nói cũng không dùng được, pháp luật định đoạt!"