Y Đạo Quan Đồ

Chương 432: Lật lọng




Tuy rằng lổ hổng tài chính vẫn còn rất lớn, nhưng mà kết hoạch xây dựng sân bay của Trương Dương vẫn tiến hành một cách quy mô rầm rộ, công tác trưng cầu giao cho chính phủ Phong Trạch phụ trách, do thị trưởng Tôn Đông Cường tự mình chỉ huy, thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên đứng ra thu xếp chuyện này, bởi vì chổ chọn cho sân bay chính là một thôn Lương Gia Bình, cái thôn này cũng không giàu có gì, cho nên khi thành phố đưa ra điều kiện ưu đãi, thì thôn dân cũng nhanh chóng đáp ứng.

Công tá đầu tiên chính của Trương Dương chính là xây dựng tòa kiến trúc thứ nhất của công trường sân bay, ban chỉ huy hiện trường sân bay, căn cứ theo nguyên tắc tiết kiệm, Trương Dương quyết định dựng một phòng chỉ huy tạm, và công trình này giao cho Tạ Quân Xước làm.

Chỉ là ban chỉ huy của bọn họ vừa xây được một nửa, thì một vấn đề mới xuất hiện ngay trước mắt bọn họ. thì thôn dân Lương Gia Bình vốn đã đạt thành hiệp nghị, bỗng nhiên xé bỏ hiệp nghị, toàn bô dân chúng trong thôn đi cùng nhau, vây lấy công trường ban chỉ huy ngay tại hiện trường.

Khi Trương Dương nhận được tin thì đang cùng với Triệu Dương Lâm thương lương triển khai bước tiếp theo của công tác, nghe nói công trường kiến trúc bị vây, hắn lập tức bỏ ngang cuộc nói chuyện, lái xe đến hiện trường, trước khi đi, Triệu Dương Lâm có dặn do, nói hắn nhất định phải bình tĩnh xử lý vấn đề, ngàn vạn lần không nên phát sinh xung đột với thôn dân địa phương.

Ở hiện trường công trường ban chỉ huy, dân chúng thôn Lương Gia Bình vây lấy một căn nhà vừa mới xây được một tầng, đám công nhân kiến trúc cũng rất khẩn trương, dù sao thì thôn dân người đông thế mạnh, không ai muốn vô duyên vô cớ lọt vào trong đại dương mênh mông của chiến tranh nhân dân cả. Lúc xảy ra sự việc, Tạ Quân Xước cũng có mặt tại hiện trường, đối mặt với những thôn dân hung hăng này, cô có vẻ rất bình tĩnh, có những thôn dân muốn xông lên đập phá căn nhà vừa xây, Tạ Quân Xước liền ngăn cản lối đi của bọn họ, lớn tiếng nói: "Tôi xem ai dám, đây là công trình chính phủ, các người nếu dám phá hư công trình của xã hội chủ nghĩa, phá hư tài sản quốc gia, thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật" Lời của cô quả nhiên đã hù dọa không ít thôn dân, nhưng mà vẫn có không ít tên không sợ phiền phức, kêu gào lên: "Đừng nghe con đàn bà này hù chúng ta, đập căn nhà này đi, dựa vào cái gì mà xây nhà trên đất của Lương Gia Bình chúng ta?"

Chạy đến hiện trường đầu tiên chính là thường vụ phó thị trưởng Phong Trạch Trần Gia Niên, ông ta còn lôi kéo bí thư đảng ủy của trấn Đông Hà Chu Chí Quốc đến, Chu Chí Quốc nhìn thấy cảnh này xong trong lòng liền âm thầm kêu khổ, hai ngày trước gã ta còn thề non thề núi với thành phố rằng, nhất định sẽ làm tốt công tác động viên cùng với quy hoạch, để cho dân chúng Lương Gia Bình hài lòng rời đi, chỉ là vừa mới đạt thành hiệp nghị được một hai ngày thì đã xảy ra chuyện, mình nên ăn nói với cấp trên thế nào đây.

Chu Chí Quốc cầm lấy cái loa phóng thanh trong tay của công an hộ tống đi theo đến đây, lớn tiếng nói: "Lương Bách Sơn, Lương Bách Sơn đâu ra đây cho tôi"!

Lương Bách Sơn chính là bí thư chi bộ đảng của thôn Lương Gia Bình, bây giờ Lương Gia Bình xảy ra vấn đề, Chu Chí Quốc đương nhiên là muốn tìm tên này để hỏi tội, trong đám người có người kêu lên: "Bí thư Lương bệnh rồi, ngay cả giường cũng không xuống được"

Chu Chí Quốc tức giận đến nổi thiếu chút nữa đã chửi má nó, Lương Gia Bình là thôn võ thuật của Phong Trạch, Lương Bách Sơn lại là đệ nhất cao thủ của Lương Gia Bình, khỏe như trâu như cọp, hắn ta mà sinh bệnh, thì đúng là heo nái leo cây! Chu Chí Quốc nói: "Ai phụ trách các người?"

Đám thôn dân nghe thấy thế liền ồn ào lên, nói bây giờ là thời đại nào, chú ý dân chủ, cái gì gọi là dân chủ, chính là dân chúng tự làm chủ, bọn họ tự phụ trách.

Trần Gia Niên thấy Chu Chí Quốc không khống chế được trận tuyến, không khỏi nhíu mày, ông ta giơ tay muốn lấy cái loa, Chu Chí Quốc đưa loa qua, Trần Gia Niên nói: "Các vị hương thân, tôi là thường vụ phó thị trưởng Phon gTra5ch Trần Gia Niên, chuyện của các người do tôi phụ trách, thành phố xây dựng sân bay là chuyện tốt lợi nước lợi dân, chúng tôi trước đó đã tiến hành bàn bạc với đại biểu trong thôn các người, đạt thành hiệp nghị rồi, Trung Quốc chúng ta là một quốc gia lễ nghị, người Trung Quốc chúng ta chú trọng chữ tín, một lời nói là một gói vàng, nếu đã đáp ứng rồi thì không nên đổi ý"

Có thôn dân lớn tiếng nói: "Vậy cũng không thể để cho dân chúng chúng tôi chịu thiệt được! Vì xây dựng sân bay, ruộng cày nhà ở của chúng tôi bị các người chiếm dụng, chúng tôi ở đâu? Chúng tôi ăn cái gì?"

Trần Gia Niên nói: "Trong hiệp nghị quy hoạch và di dời có ghi rõ ràng, chính phủ sẽ bố trí nhà ở cho các người, ruộng cày cũng lấy diện tích cùng cấp trả lại cho các người, trong khi quy hoạch và di dời, còn bồi thường phí tổn thất cho các người, chính phủ đã làm ra nhượng bộ lớn như vậy, chúng tôi đã cố gắng suy nghĩ từ phương diện của dân chúng"

Có người nói: "Nói thật dễ nghe, chúng tôi ở đây đã quen, đời đời chưa từng rời khỏi mảnh đất này, dựa vào cái gì mà các người bảo chúng tôi đi, thì chúng tôi phải đi?" 

Trong lúc nhất thời, dân chúng bắt đầu ồn ào lên, và cùng kêu lên hét lớn: "Không đi, chúng tôi không đi, thề sống chế bảo vệ nhà của chúng tôi!"

Trần Gia Niên không ngờ rằng cục diện lại biến thành cái dạng như vậy, đang trong thế giằng co, một chiếc xe tải da dùng tốc độ cao lao đến hướng công trường. Đám thôn dân vây quanh công trường vốn có ý định ngăn cản chiếc xe này lại, nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện ra chuyện có chút không đúng, chiếc xe này căn bản là không có ý giảm tốc độ, nhấn chân ga lao đến rất nhanh, ống pô xe phát ra tiếng gầm gừ của kim loại.

Lương Gia Bình là thôn võ thuật của Phong Trạch, thôn dân cũng là người gan lớn, nhưng cũng không ai có gan to đến mức lấy mạng của mình ra mạo hiểm cả, chiếc ô tô đi tới, đoàn người tản ra hai bên trái phải, để lộ ra một con đường ở giữa, chiếc xe dừng lại trước cửa lớn công trường, đám thôn dân phẫn nộ lập tức xúm lại.

Trương đại quan nhân mở cửa xe ra, giống như không có chuyện gì cả, hai mắt tràn ngập vẻ chẳng đáng nhìn những khuôn mặt phẫn nộ kia, hắn không chỉ một lần gặp qua cảnh tượng này, đối với Trương Dương mà nói, những sóng nhỏ gió nhỏ này căn bản là không thể làm cho hắn sinh ra bất kỳ xúc động gì, luận chức quan hắn lớn, mà luận nắm tay hắn cũng lớn, cho dù dân chúng thôn Lương Gia Bình có gào thét cỡ nào, thì hắn cũng có nắm chắc chiến thắng.

Đám thôn dân tuy rằng tức giận, nhưng mà thấy khí thế xuất hiện của Trương đại quan nhân, cũng không có người nào có can đảm dám ra tay cả, quan uy cũng là một loại khí chất, Trương đại quan nhân tu luyện lâu như vậy, đã sớm có quan uy nhất định, hơn nữa bản thân hắn cũng có sát khí rất lớn, về mặt khí thế đã chấn trụ được đám dân chúng này.

Trương Dương nói: "Ai còn dám vây ở chổ này, tôi kêu công an bắt hết!" Giọng nói của hắn tuy không lớn, nhưng mà người ở đây ai ai cũng có thể nghe được rõ ràng.

Thôn dân Lương Gia Bình cũng không sợ hãi, bọn họ đến rất nhiều người, ai cũng nghĩ là pháp luật sẽ không truy cứu trách nhiệm đám đông, cho dù bắt người cũng không thể bắt toàn bộ thôn dân được. Có người kêu lên: "Bây giờ là xã hội pháp trị, xã hội dân chủ, phó thị trưởng như anh cũng không thể ỷ thế hiếp người"

Trương Dương cười cười, lúc này xa xa đã vang lên tiếng còi xe công an, phó cục trưởng cục công an Phonh Trạch Khưu Kim Trụ mang một đội ba mươi người chạy đến hiện trường, trước khi bọn họ đến đây, đã đến Lương Gia Bình, và lôi bí thư chi bộ thôn Lương Bách Sơn từ trong chăn ra, không nói nhiều mà bắt Lương Bác Sơn lại, đưa hắn đến hiện trường gây rối. Khưu Kim Trụ cũng rõ ràng tình huống của Lương Gia Bình, bắt giặc thì bắt vua trước, đầu tiên là bắt đầu lĩnh của bọn họ lại rồi tính.

Sự thật đã chứng minh, hành động của Khưu Kim Trụ rất là chính xác, đám thôn dân nhìn thấy ngay cả bí thư chi bộ thôn cũng bị bắt, tuy rằng vẫn còn có người ồn ào, nhưng bên trong cũng đã có sự khiếp đảm, động tĩnh ngày hôm nay cũng không nhỏ, thị trưởng đến hai người, bí thư đảng trấn đến, phó cục trưởng cục công an thành phố cũng đến, ngoài ra còn có ba mươi công an vác súng trên vai đến, tuy rằng thôn dân Lương Gia Bình chiếm ưu thế về số lượng, chỉ là dân chúng không dám đối kháng với chính phủ, đến nhiều người cũng chỉ là phô trương thanh thế, giúp vui chiếm đa số, thấy chính phủ làm thật, thì nhiều người bắt đầu sợ hãi.

Tác dụng kinh sợ trong việc bắt giữa Lương Bách Sơn quả thật rất rõ rệt. Lương Bách Sơn thật ra là một người rất cường ngạnh, hắn không chỉ là bí thư chi bộ đảng, mà còn được xưng là đệ nhất cao thủ của Lương Gia Bình, Lương Gia Bình lại là thôn võ thuật của Phong Trạch, đệ nhất cao thủ của Lương Gia Bình cũng chính là đệ nhất cao thủ của Phong Trạch, chuyện thôn dân gây rối ngày hôm nay cũng không phải là do hắn làm chủ, nhưng mà hắn cũng không phản đối, giả bệnh trốn ở nhà, hắn cho rằng đây là đối sách hay nhất. Ta là bí thư chi bộ thôn, ta là đảng viên, ta không thể cùng dân chúng gây chuyện, nhưng thôn dân mưu cầu lợi ích của bản thân cũng không có gì sai cả, ta không phản đối cũng không tán thành, nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua. Chỉ là Lương Bách Sơn không ngờ rằng, mình trốn trong nhà mà cũng bị công an tìm đến cửa, không nói nhiều lời liền bắt lấy hắn, nói thật, với bản lĩnh của Lương Bách Sơn, năm ba người công an căn bản không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà Lương Bách Sơn biết nắm tay dù có lới cũng không hơn được đảng, mình là một đảng viên, không thể công khai chống đối chính phủ, chỉ là hắn không phục, hắn bảo tôi không phạm pháp, không làm điều ác, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?

Lương Bách Sơn chất vấn bí thư đảng ủy trấn Chu Chí Quốc:" Bí thư Chu, tôi phạm vào tội gì? Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?"

Sắc mặt của Chu Chí Quốc tái sầm lại, nói: "Lật lọng nói không giữ lời, thân là một cán bộ đảng viên, đây là phạm tội"

Lương Bách Sơn nói: "Tôi từ chức, tôi mặc kệ, bây giờ tôi đã không còn là cán bộ đảng viên, cũng không có phạm tội"

Chu Chí Quốc nói: "Anh đây là trốn tránh trách nhiệm, nếu như anh có thể tận chức tận trách, thì những thôn dân của Lương Gia Bình cũng sẽ không chạy đến nơi này cản trở công trình trọng điểm của chính phủ, anh là một đảng viên, nhưng sao ngay cả một chút tự giác cũng không có vậy?"

Lương Bách Sơn nói: "Dân chúng sở dĩ chạy đến đây gây chuyện cũng là bởi vì bọn họ thấy nghẹn khuất trong ngực, người đến nơi này đa số đều là hương thân sinh trưởng tại đây, chúng tôi sinh sống tại chổ này, ông bà tổ tiên chúng tôi được chôn tại chổ này, bây giờ các người nói một câu là muốn phá hủy nhà của chúng tôi, đào bới phần mộ tổ tiên của chúng tôi, hoa mầu của chúng tôi còn chưa đến kỳ trưởng thành, mà đã bị cắt bỏ, bí thư Chu, nhân tâm đều là xương là thịt, sao anh không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người dân Lương Gia Bình mà suy nghĩ một chút?"

Chu Chí Quốc nói: "Dân chúng bất mãn không thể thông qua bí thư chi bộ thôn như anh để phản ánh sao? Đã có ý kiến lớn như vậy, nhiều bất mãn như vậy, vì sao lúc đầu các người lại đáp ứng, sau khi thành phố trải qua sự đồng ý của các người bắt đầu xây dựng, thì các người lại lật lọng, Lương Bách Sơn, anh dám giở thủ đoạn với chính phủ sao?"

Lương Bách Sơn nói: "Lúc đầu chúng tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một lòng muốn phối hợp với công tác của chính phủ, chỉ là tỉnh táo lại nghĩ, thôn chúng tôi trả giá quá nhiều, tổn thất quá lớn, một chút bồi thường của chính phủ căn bản là không thể so sánh với tổn thất mà chúng tôi phải gánh chịu"

Thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên thấy hai bên nói chuyện giằng co qua lại như vậy, Trần Gia Niên nói: "Trong lòng có ý kiến thì nên nói ra, chúng ta đều là đảng viên, chúng ta sẽ vui vẻ tiếp thu ý kiến các mặt, nhưng dùng phương thức này để biểu đạt cũng hơi quá đáng thì phải?"

Chu Chí Quốc và Trần Gia Niên thấp giọng thương lượng vài câu, sau đó nói với Lương Bách Sơn: "Cái chức bí thư chi bộ thôn của anh không phải muốn mặc kệ là không làm, anh nói không tính, lãnh đạo cấp trên nói mới tính, bây giờ anh vẫn là bí thư chi bộ thôn Lương Gia Bình, anh chọn ra vài người đại biểu trong thôn dân, ngày hôm nay thị trưởng Trần và thị trưởng Trương đều đến, thị trưởng Trương lần này là tổng chỉ huy hạng mục xây dựng sân bay, có ý kiến gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, tất cả suy nghĩ và ủy khuất trong lòng cứ việc nói ra, tranh thủ giải quyết chuyện này thật nhau, để cho dân chúng thỏa mãn"

Lương Bách Sơn nói: "Tôi còn đang bị còng tay, nói chuyện thế nào?"

Chu Chí Quốc nhìn Trần Gia Niên một chút, Lương Bách Sơn bị công an bắt, Chu Chí Quốc chỉ là một bí thư đảng ủy trấn nho nhỏ, gã không thể ra lệnh được. Trần Gia Niên xoay người tìm Trương Dương, nhưng phát hiện ra Trương Dương đã đi vào công trường rồi, đang nhìn tình huống tổn thất, Trần Gia Niên nói: "Tiểu Khưu, mở còng tay cho hắn!"

Khưu Kim Trụ nghe thấy thường vụ phó thị trưởng lên tiếng, lập tức mở còng tay cho Lương Bách Sơn.

Trần Gia Niên nói: "Anh đi nói một câu với thôn dân Lương Gia Bình, chọn ra năm người đại biểu, chúng ta lập tức nói chuyện, có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần hợp lý, chúng tôi sẽ suy nghĩ!"

Lương Bách Sơn gật đầu, xoay người lại đi đến hướng thôn dân.

Trần Gia Niên nhíu mày, nói với Chu Chí Quốc: " Công tác của các người làm rất không đúng chổ!"

Chu Chí Quốc kinh sợ gục đầu xuống, tràn ngập xấu hổ nói: "Thị trưởng Trần, là chúng tôi làm việc không chu toàn, mới tạo thành trác trở lớn cho việc xây dựng sân bay, tôi lập tức trở về viết kiểm điểm ngay"

Trần Gia Niên nói: "Chuẩn bị một chút, chúng ta cùng nhau tham gia vào cuộc nói chuyện với thôn dân Lương Gia Bình"

Chu Chí Quốc nói: "Thật ra hai ngày trước mọi chuyện còn đang bàn rất tốt, thôn dân biểu quyết, để cho Lương Bách Sơn đại biểu cho thôn dân ký tên vào hiệp nghị quy hoạch và di dời, thật sự là không rõ vì sao hắn ta lại lật lọng"

Trần Gia Niên thở dài nói: "Lợi ích thúc đẩy, nhất định là lợi ích thúc đẩy!"

Trương Dương đi đến trước mặt của Tạ Quân Xước, phát hiện ra cô đang xoa xoa cổ tay của mình, vừa rồi khi xung đột với thôn dân đã làm cho cổ tay của cô bị thương, Trương Dương nói: "Đưa tay cho tôi!"

Tạ Quân Xước đưa tay đến trước mặt hắn, Trương Dương cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve và nắn bóp cổ tay của cô một chút, lại điểm nhẹ lên huyệt vị ở tay, Tạ Quân Xước nhất thời cảm thấy toàn bộ đau đớn đã biến mất, cô vui vẻ nói: "Cảm ơn!" Lúc này mới ý thức được là xung quanh có không ý công nhân đang nhìn mình, vội vàng rút bàn tay của mình ra khỏi tay của Trương Dương, chỉ là cô lập tức thấy được hành động của mình có chút thất lễ, áy náy nói: "Xin lỗi... tôi..."

Trương Dương không phải là một người câu nệ tiểu tiết, hắn mỉm cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi!" Ánh mắt nhìn một vòng xung quanh công trường, nói: "Tổn thất có nghiêm trọng không?"

Tạ Quân Xước nói: "Chúng ta có tường rào, bảo vệ ở ngoài cửa lớn không cho những thôn dân này chạy ào vào, cho nên tổn thất cũng không lớn!" Trong lòng cô còn sợ hãi, nói: "Lương Gia Bình là thôn võ thuật, có người nói nam nữ già trẻ lớn trong thôn này đều biết võ, cao thủ vô số"

Trương Dương nghe cô nói xong, thấy có chút hứng thú, không khỏi bật cười, cao thủ vô số? Hắn ở Giang thành lâu rồi mà còn chưa gặp phải cao thủ chân chính nào, nghĩ như vậy Trương Dương không khỏi liên tưởng đến một người, chủ tịch hội Hình Ý quyền của Giang thành Lương Bách Xuyên, bí thư chi bộ thôn Lương Gia Bình tên là Lương Bách Sơn, không phải là trùng hợp chứ, nói không chừng hai người có thân thích gì đó.

Trong lúc Trương Dương đang suy nghĩ, thì thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên cùng phó cục trưởng cục công an Khưu Kim Trụ cùng nhau đi đến trước mặt hắn, Trương Dương mỉm cười nói: "Thị trưởng Trần bàn thế nào rồi?"

Trần Gia niên nói: "Đã nói với bí thư chi bộ thôn rồi, để cho bọn họ tuyển ra vài người đàm phán trong thôn, có điều kiện gì cứ trực tiếp nói ra"

Trương Dương gật đầu, trong lòng hắn có chút phản cảm đối với những thôn dân lật lọng này, chỉ là hạng mục sân bay này không thể chỉ trong một lúc là có thể làm xong, cần phải làm tốt quan hệ với thôn dân địa phương xung quanh, Trương Dương nói: "Vậy nói đi, tôi cũng muốn nghe một chút, bọn họ rốt cục là muốn điều kiện gì?"

Nửa giờ sau, bên công trường đã dựng lên một phòng chỉ huy nội bộ, bắt đầu hội đàm song phương, đại biểu cho bên ban chỉ huy xây dựng sân bay mới là Trương Dương, Trần Gia Niên, Khưu Kim Trụ, Chu Chí Quốc bốn người, đại biểu cho Lương Gia Bình là bí thư chi bộ thôn Lương Bách Sơn cùng với bốn thôn dân đại biểu khác.

Trương Dương để cho Trần Gia Niên ngồi ghế chủ vị, hắn không dự định nói nhiều lời, lúc bắt đầu chỉ muốn làm một người nghe mà thôi. Trần Gia Niên khiêm nhường một hồi với Trương Dương, rồi cũng chịu ngồi xuống, đối mặt với bên đại biểu của Lương Gia Bình.Biểu hiện của Trần Gia Niên rất là hòa ái, mỉm cười nói: "Chào tất cả mọi người, ngày hôm nay gọi mọi người đến đây, chính là vì muốn tìm ra một phương pháp giải quyết vấn đề, tìm ra cái chung, gạc bỏ cái riêng, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho thôn dân Lương Gia Bình"

Lương Bách Sơn không nói gì, lão già ngồi bên cạnh chính là chú ba của hắn, Lương Thiên Hoán, cũng chính là một trong các trưởng giả đức cao vọng trọng ở Lương Gia Bình, lúc trước cũng đi dạy vài trường tư thục, trong bụng cũng có chút mực nước, khi tuổi còn trẻ thì võ công tương đối cao, có thể nói là văn võ song toàn.

Lương Thiên Hoán nói: "Chính phủ muốn dùng đất, chúng tôi không phản đối, chỉ là điều kiện của các người quá hà khắc, cái này căn bản là khi dễ thôn dân chúng tôi, không công bằng, chúng tôi không phục"

Trần Gia Niên nói: "Thế nào là không công bằng? Ông nói cụ thể một chút"

Lương Thiên Hoán nói: "Đầu tiên là muốn đào mồ mả tổ tiên chúng tôi lên, đây là chuyện không thể nhịn, nếu như để cho các người tùy ý đào bới mộ phần tổ tiên chúng tôi, thì những tôn tử hậu đại chúng tôi chính là kẻ bất hiểu, sau trăm tuổi, chúng tôi làm gì còn mặt mũi đi gặp tổ tiên"

Trần Gia Niên kiên trì giải thích: "Lý giải của các người có chút lệch lạc rồi, chúng tôi không phải là muốn đào mộ tổ tiên của các người, mà là muốn dời mộ"

Lương Thiên Hoán nói: "Cũng như nhau, tổ tiên chúng tôi đều được chôn tại mảnh đất này, xương máu của bọn họ đã thẩm thấu vào trong đất của Lương Gia Bình, anh linh của bọn họ phù hộ cho chúng tôi, trừ phi là dời toàn bộ Lương Gia Bình nguyên vẹn, bằng không thì sẽ quấy nhiễu đến tổ tông chúng tôi"

Chu Chí Quốc nói: "Điều kiện mà thành phố đưa ra rất hậu đãi, đặc biệt dành cho các người một phần đất để dời mộ, còn miễn phí xây dựng nhà ở cho các người, đất đai chia cho các người không ít, và còn màu mỡ hơn cả đất của Lương Gia Bình, trong quá trình quy hoạch còn tính theo thời gian mà đền bù phí tổn thất cho các người, cái này còn không được sao?"

Một ông già họ Lương khác nói: "Tiền thì tính là gì? Con cháu Lương thị chúng tôi từ xưa đến nay đều là tu luyện võ công, Lương Gia Bình được xưng là thôn võ thuật, người tập võ, chú trọng nhất là trung nghĩa, lịch đại các đời chúng tôi đã ra không ít anh hùng nghĩa sĩ. Quỷ Nhật Bản tôi đã đánh qua, chiến tranh giải phóng tôi cũng tham gia qua, chiến công lập quốc của tôi rất nhiều, nếu luận về yêu nước, thì tôi còn mạnh hơn các cán bộ trẻ tuổi mấy người rất nhiều, yêu nước không phải là dùng miệng để nói, mà là dùng biểu hiện thực tế"

Trương Dương lặng lẽ hỏi thăm Chu Chí Quốc bên cạnh, Chu Chí Quốc thấp giọng nói cho Trương Dương biết, vị này là Lương Thiên Lý, là một lão chiến binh nổi danh tại Phong Trạch, lúc trước đã từng lập không ít công lao.

Trương Dương bắt đầu ý thức được mấy đầu khớp xương già của Lương Gia Bình đều không dễ bẻ, trong lòng không khỏi oán giận, cái sân bay này chọn đâu không chọn, lại chọn ngay cái khu đất quỷ quái này là gì? Tự nhiên lại chọn ngay thôn võ thuật, cái thôn dân nổi tiếng cường hãn nhất Phong Trạch từ trước đến giờ, Lương Gia Bình cũng chính là chổ kiên cường nhất của Phong Trạch.

Trần Gia Niên tin tưởng dùng nhu có thể khắc cương, càng là chí cương chí cường thì càng phải dùng phương pháp chí nhu để ứng đối. Trần Gia Niên cười nói: "Tập võ kiện thân, bảo vệ gia đình yêu nước, thời đại chiến tranh, phương thức biểu hiện yêu nước chính là đứng lên chống địch bảo vệ người nhà, chỉ là thời đại hòa bình, đối đãi với người một nhà cũng không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, vấn đề mà các người phản ánh quả thật là có đạo lý, thật ra bên chính phủ trước khi di dời cũng đã suy nghĩ chu đấu những vấn đề theo như lời các người, đương nhiên, trong quá trình thực thi công tác cụ thể, khẳng định là có chổ chiếu cố không đủ, nhưng tôi tin tưởng rằng, chính sách quy hoạch và di dời của chính phủ đưa ra sẽ chiếu cố cho lợi ích lớn nhất cho thôn dân Lương Gia Bình"

Lương Thiên Lý hừ một tiếng, nói: "Tôi sinh ra ở Lương Gia Bình, chết cũng muốn chôn tại Lương Gia Bình"

Trần Gia Niên nói: "Lương lão gia tử, lúc trước ông đi lính, đánh Nhật Bản là vì cái gì/ Cũng là vì muốn bảo vệ quốc gia, để cho người nhà và các hương thân được sống yên tổn, bây giờ khởi công xây dựng sân bay là vì tương lai phát triển của Phong Trạch, sau khi sân bay xây xong, sẽ cải thiện hoàn cảnh xung quanh, chỉ có Phong Trạch phát triển, thì Lương Gia Bình mới có thể phát triển, dân chúng mới có thể giàu có, ông từng làm lính, hẳn là cũng biết lợi ích cá nhân phải phục tùng lợi ích của quốc gia. Lúc trước ông vì sáng tạo nên Trung Quốc, mà không tiếc hy sinh tính mạng, bây giờ vì quốc gia phát triển, hy sinh một chút lợi ích cá nhân thì có đáng là gì?"

Lương Thiên Lý không nói, ông nói không ra lời, bởi vì lời nói của Trần Gia Niên rất có đạo lý.

Lương Thiên Hoán nói: "Chỉ là chính phủ không thể để cho chúng tôi đi như vậy được"

Chu Chí Quốc nói: "Lúc trước thôn dân các người đã ký vào hiệp định quy hoạch và di dời rồi!"

Biểu tỉnh của Lương Bách Sơn có chút xấu hổ, lúc trước khi ký tên vào hiệp định quy hoạch và di dời chính là gã, từ điểm này có thể thấy được, bọn họ đích thật là lật lọng.

Lương Thiên Hoán nói: "Đó là do Bách Sơn bị các người che mắt, các người muốn xây dựng sân bay, muốn lợi dụng đất của Lương Gia Bình để kiếm tiền, chính phủ các người ăn thị cũng phải để cho thôn dân chúng tôi uống nước, như vậy đi, toàn bộ dân chúng của Lương Gia Bình bỏ nông chuyển phi, chờ sau khi sân bay được xây dựng xong, tất cả chúng tôi đều đến làm việc tại sân bay"

Đám đại biểu cho chính phủ sau khi nghe xong câu này tất cả đều sửng sốt, Trần Gia Niên nhìn Trương Dương một cái, suy nghĩ của Lương Thiên Hoán cũng thật là quá phận. hơn một ngàn nhân khẩu của Lương Gia Bình, tất cả đều trở nên nhân viên chính thức cho sân bay, bọn họ coi sân bay này là của riêng à!

Trương Dương nhìn Lương Thiên Hoán, nói: "Lão gia tử, ông thấy Lương Gia Bình là của ai?"

Lương Thiên Hoán hào hùng nói: "Là của một ngàn nhân khẩu Lương Gia Bình!"

Trương Dương lắc đầu nói: "Mỗi tấc đất dưới chân ông đều là của quốc gia, bao gồm cả Lương Gia Bình, bây giờ chúng tôi đại biểu cho quốc gia đàm phán với các người, thật ra loại đàm phán này căn bản là không cần thiết"

Lương Thiên Hoán cả giận nói: "Chúng tôi là chủ nhân quốc gia, quốc gia là của chúng tôi!"

Trương Dương có chút trào phúng nói: "Nếu ông có cơ hội đứng trên bục cao, những lời này ông nên hô với nhân dân toàn quốc đi!"

Khuôn mặt già nua của Lương Thiên Hoán đỏ lên: "Cậu là thị trưởng, cũng không thể không nói đạo lý, muốn làm kẻ tiểu nhân sao? Nếu như tôi thật sự có cơ hội đứng trên bục cao, thì tôi tuyệt đối có can đảm dám hô như thế!"

Trương Dương nói: "Một ngàn nhân khẩu của Lương Gia Bình, tất cả đều muốn vào trong sân bay làm việc, ông cho rằng sân bay này là chổ nào? Tùy tiện là có thể dẫn người vào làm việc sao, cho dù tôi đám ứng cho ông làm việc, thì các người có thể làm gì?"

Lương Thiên Hoán vỗ đùi nói: "Người Lương Gia Bình chúng tôi rất có khí lực, nam có thể học lái máy bay, nữ có thể làm..."

Lương Bách Sơn nãy giờ không nói gì bổ sung: "Tiếp viên hàng không!"

Lương Thiên Hoán gật đầu nói: "Đúng, nữ làm tiếp viên hàng không!"

Đừng nói là Trương Dương, ngay cả là bọn người Trần Gia Niên cũng không nhịn được cười, bị mấy thôn dân này chọc cho bật cười, bọn họ cũng đang suy nghĩ, nếu như sân bay này được xây dựng xong rồi, cũng không có ai muốn nguyện ý mời đám người mù mịt này về làm.

Chu Chí Quốc cười khổ nói: "Lão nhân gia à, ông cho rằng lái máy bay rất dễ sao, tất cả đều phải được qua huấn luyện chuyên nghiệp, còn phải có giấy phép nữa!"

Lương Thiên Lý nghe xong, hừ chẳng đáng, nói: "Lái máy bay có gì đặc biệt đâu, lúc trước thời chiến tranh kháng Nhật, tôi lái nó cả ngày!"

Cả đám liền vui vẻ.

Lương Thiên Lý bị tiếng cười của bọn họ chọc giận, lớn tiếng nói: "Lời tôi nói là thật, lúc trước tôi đã từng được lái máy bay, cho dù là bây giờ, tôi cũng sẽ lái được, đừng cho là tôi già, trình độ của tôi còn cao hơn các người!"

Trương đại quan nhân liền nịnh hót: "Bảy mươi năm kinh nghiệm của ông, chúng tôi so ra rất kém, so ra rất kém!" Lời của thằng nhãi này đúng là không có chút phúc đức nào cả. ( Ý là trù cho người ta sống đến bảy mươi tuổi thôi rồi chết)

Trần Gia Niên cười đến ngả nghiêng, những lời này làm cho bọn họ thấy vui vẻ, nhưng mà đám thôn dân này bị cười đến khó hiểu, Lương Thiên Lý mở to mắt ra nhìn, torng lòng nghĩ mình đã nói sai cái gì? Mà sao đám nhóc này lại cười?

Trương Dương nói: "Như vậy đi, tôi là chỉ huy hiện trường của hạng mục xây dựng sân bay, tôi phụ trách chuyện bên này, tôi có thể đáp ứng, chờ sau khi công trình chính thức triển khai, tôi có thể suy nghĩ một chút về việc tuyển hco5n công nhân xây dựng từ trong thôn của các người, về phần chuyện sau khi sân bay xây xong thì tôi không có khả năng đáp ứng, còn nữa, các người đều nhắc đến tổn thất tinh thần, lo lắng cho cảm thụ của các người, nên mỗi nhà mỗi hộ, chúng tôi tăng thêm năm trăm đồng tiền trợ cấp, những cái khác đều không đổi, các người thấy thế nào? Nếu như đồng ý, tôi lập tức cho soạn hiệp ước, chúng ta ký tên đồng ý vào, lần này cần mỗi hộ gia đình ký tên vào"

Lương Thiên Hoán lắc đầu nói: "Không được, năm trăm đồng quá ít, mỗi hộ phải năm ngàn đồng!"

Nụ cười trên mặt của Trương đại quan nhân bỗng nhiên thu lại: "Lão gia tử, ông muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao?"

Lương Thiên Hoán nói: "Cậu đừng hù tôi, người của Lương Gia Bình chúng tôi chỉ biết lý lẽ, vô luận là bên cậu có nhiều quan thế nào, nhưng không có lý lẽ, thì chúng tôi vẫn không phục!"

Lương Thiên Lý nói: "Từ xưa đến nay, người trong Lương Gia Bình chúng tôi chỉ phục có hai thứ, một là đạo lý, hai là nắm tay, hoặc là cậu có thể nói đạo lý khiến cho chúng tôi phục, hoạc là cậu chứng minh nắm tay của cậu cứng hơn chúng tôi, bằng không thì cậu không có tư cách nói điều kiện với chúng tôi!"

Trần Gia Niên nhíu mày, không ngờ rằng chuyện này vẫn lâm vào trong cục diện bế tắc.

Chu Chí Quốc nháy mắt với bí thư chi bộ Lương Bách Sơn, ý bảo là hắn đứng ra nói, hóa giải cục diện bế tắc trước mắt, theo Chu Chí Quốc thấy, thành phố đã bỏ ra nhượng bộ khá nhiều rồi, chỉ là người của Lương Gia Bình vẫn thấy chưa đủ, cũng không có ý thu tay lại. Mấy người đại biểu mà Lương Bách Sơn chọn thật là hay, toàn bộ đều là những lão già lưng cứng vai chắc, thật sự rất là khó đối phó. Quan lớn bên chính phủ, cũng không thể lay động được mấy ông già cao tuổi này, quan uy có đôi khi không có tác dụng với người cao tuổi cho lắm, huống chi là lão già quen nhìn mưa bom bão đạn như Lương Thiên Lý.

Lương Bách Sơn không nói lời nào.

Trương Dương cười nói: "Vị lão gia tử này, thôn của các người là do ai quyết định? Là bí thư chi bộ thôn sao?"

Lương Thiên Lý còn chưa nói gì, thì Lương Bách Sơn đã giành nói trước: "Đương nhiên là do bác của tôi định đoạt!"

Lương Thiên Lý cũng không phủ nhận, hiển nhiên là cam chịu lý do thoái thác của Lương Bách Sơn.

Trương Dương nói: "Lão gia tử đức cao vọng trọng, vừa là bậc tiền bối, tin rằng lời nói của ông là chắc chắn?"

Lương Thiên Lý lớn tiếng nói: "Một câu nói của Lương Thiên Lý tôi đủ đập một cái hố trên mặt đất!" Lão già này phản cảm nhất là người khác nghi ngờ danh dự của lão.

Trương Dương mỉm cười nói: "Vậy thì tốt rồi, ông khẳng định là không phục tôi, tôi cũng không nói lý để đả thông ông được, mà cũng không thể so nắm tay với ông, không phải là sợ ông, mà chủ yếu là suy nghĩ cho tuổi tác đã cao của ông, bối phận vẫn còn ở sau lưng, tôi phải tôn kín hông!"

Lương Thiên Lý tức giận đến nổi râu mép dựng thẳng lên luôn, ông lớn tiếng nói: "Không cần tôn kính, tuổi của tôi tuy rằng lớn, nhưng muốn đối phó với năm ba tên thanh niên như cậu thì căn bản là không có vấn đề!"