Y Đạo Quan Đồ

Chương 447: Không nợ gì nhau




Trương Dương nói: "Tiếu Lâm là cán bộ trẻ tuổi rất có năng lực, đám thuộc hạ như các cô phải ủng hộ công tác của anh ta nhiều hơn." Từ câu nói này có thể nghe ra cảnh giới của Trương đại quan nhân đã đề cao hơn nhiều.

Chu Hiểu Vân nói: "Có gì mà phải ủng hộ, sau khi anh ta tới phòng cải cách xí nghiệp, lại có thêm không ít người được điều vào, đa số đều là người trước đây từng làm ở phòng cải cách xí nghiệp của khu khai phas, một triều thiên tử một triều thần, ai đương quyền mà không dùng người của mình chứ?"

Trương Dương cười cười không nói gì.

Chu Hiểu Vân nói: "Chủ nhiệm Trương, anh là lãnh đạo cũ của chúng tôi, hiện tại chủ trì hạng mục sân bay mới, nhất định là thiếu người, điều tôi tới chỗ anh đi."

Trương Dương nói: "Cô suy nghĩ cho kỹ đi, nếu tới chỗ tôi, chẳng khác nào là đi Phong Trạch, nói là sân bay mới, nhưng kỳ thực là ở Lương Gia bình, là một địa phương hoang dã, đập gậy chẳng đánh được ai, hiện tại văn phòng đều là nhà cấp bốn, đông lạnh hè nóng, vả lại sân bay muốn làm xong thì phải mất tám chín năm, cô và Tô Cường còn chưa kết hôn mà đã muốn xa nhau à?"

Trương Dương nói vậy, Chu Hiểu Vân bắt đầu do dự.

Tô Tiểu Hồng nói: "Hiểu Vân, em cứ làm ở phòng cải cách xí nghiệp đi, nếu thật sự là tới nơi vắng bóng người đó, chị cũng không yên tâm."

Thời Duy thừa cơ nói: "Đúng vậy, làm việc ở bên cạnh anh ta, chẳng ai yên tâm được cả."

Tô Tiểu Hồng và Kiều Mộng Viện đều không nhịn được mà bật cười, ai cũng nghe ra là Thời Duy đang báo thù.

Trương đại quan nhân rất vô tội, mình đã bị Thời Duy nhận định là sắc lang rồi, hắn tự cảm thấy phẩm đức của mình cũng khá, trước giờ chưa từng làm việc dùng quyền đoạt sắc bao giờ.

Kiều Mộng Viện thức thời chuyển đề tài: "Trương Dương, tôi nghe nói Thường Hải Tâm đang nằm viện ở chỗ bác sĩ Vu à."

Trương Dương gật đầu, nói: "Bị bỏng, rất nghiêm trọng, hiện tại đang trong quá trình hồi phục."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi muốn tìm cơ hội tới bệnh viện thăm cô ấy một chút."

Trương Dương nói: "Tạm thời không cần đâu, hiện tại tâm lý của cô ta rất yếu ớt, không muốn gặp người ngoài."

Thời Duy nói: "Có phải là bị hủy dung không?"

Trương Dương trừng mắt lườm cô ta: "Không lắm lời thì cô chết à?"

Thời Duy nói: "Tôi cũng là quan tâm tới cô ta thôi mà."

Tô Tiểu Hồng cũng từng gặp Thường Hải Tâm, không khỏi thương xót nói: "Thường tiểu thư rất xinh đẹp, nếu như thật sự là dung nhan bị hủy thì đáng tiếc quá."

Kiều Mộng Viện nói: "Lúc quán Karaoke Thời Đại Mới ở Lam Sơn bị cháy, anh cũng ở đó à?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Thường Hải Tâm xuất bản một tập thơ, hôm đó tôi vừa hay tới Lam Sơn, cùng hai anh em họ muốn ăn mừng, ai ngờ lại xui xẻo như vậy, Thời Đại Mới không ngờ lại phát sinh án phóng hỏa."

Kiều Mộng Viện thở dài, dung mạo đối với một cô gái quan trọng đến nhường nào thì không cần phải nói, cô ta nhớ rằn mình đã từng nghe một câu, lòng tin tự tinh của một nữ nhân phần lới là tới từ dung mạo của mình, nếu như dung mạo của Thường Hải Tâm thật sự bị hủy, chỉ sợ nhân sinh của cô ta sau này sẽ biến thành ảm đạm mờ mịt.

Thời Duy nói: "Trương Dương, tôi phát hiện anh chính là một sao quả tạ, anh đi đâu là nơi đó xảy ra chuyện."

Tô Tiểu Hồng vội vàng nói: "Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi, tiểu cô nương, cô đừng có nói những lời xui xẻo."

Cả nhà đều bật cười.

Lúc Thời Duy hát, Kiều Mộng Viện nói khẽ với Trương Dương: "Chuyện sân bay mới không được lạc quan cho lắm, đa số người của tỉnh lý đều nghiêng về phía cảng Nước Sâu của Nam Tích."

Trương Dương hiểu điều mà Kiều Mộng Viện hiện tại đang nói chính là ý tứ của Kiều Chấn Lương, vứt bỏ cảm tình không nói tới, tác dụng cảng Nước Sâu đối với việc thúc đẩy phát triển kinh tế Bình Hải thì lớn hơn hạng mục sân bay mới của Giang Thành nhiều. Trương Dương thở dài, nói: "Cũng chính là nói hạng mục sân bay mới của Giang Thành chúng tôi chỉ xứng đi theo gõ trống ở bên cạnh?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tự lo ngân sách chưa chắc không phải là một chuyện tốt, kỳ thực hiện tại tư bản muốn đầu tư vào quốc nội rất nhiều, anh nên đưa tầm mắt ra xa một chút, đồng thời vào lúc hấp thu ngân sách từ bên ngoài, đồng thời cũng có thể hấp dẫn kinh nghiệm quản lý tiên tiến từ bên ngoài.

Trương Dương nói: "Nói tường tận một chút đi."

Kiều Mộng Viện bảo: "Một người cho dù là thông minh, có năng lực đến đâu thì dẫu sao tinh lực cũng có hạn, anh không thể nào lo được tất cả mọi việc, trong thể chế cũng như vậy thôi, đấy chính là vì sao phải xây dựng ban thường ủy, phải có người đại biểu cho nhân dân, chúng ta làm xí nghiệp, có chủ tịch rồi thì cũng phải có giám đốc, hợp lòng hợp sức thì mới có thể phát huy ra được lực lượng lớn nhất, bên cạnh anh có Thường Lăng Phong giúp anh, nhưng sân bay mới là một công trình lớn, chỉ dựa vào hai anh thôi thì không thể nào làm được, cho nên anh mới cảm thấy mệt mỏi, anh mới phải chịu áp lực lớn như vậy."

Trương Dương nói: "Tôi đã mời không ít người, hiện tại thành viên cố vấn của bộ chỉ huy rất nhiều, sắp thành tổ đoàn rồi."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Những người mà anh bảo tối đa chỉ tính là chính hiệp, có mang lại tác dụng chân chính gì đâu? Khi thực sự bắt tay vào làm thì không thể dựa vào họ được."

Trương Dương gật đầu đầy đồng cảm.

Kiều Mộng Viện nói: "Đưa công trình vào hoạt động đồng dạng cũng có thể học tập vận tác trên thương nghiệp, muốn nắm được tiên cơ trong thị trường, anh cần phải thích ứng với thị trường này, đi làm một số chuyện phù hợp với quy luật của thị trường."

Trương Dương nói: "Nghe một buổi nói chuyện của cô còn hơn đọc sách mười năm, Kiều tổng đúng là thầy tốt bạn hiền của tôi."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh đừng có tâng bốc tôi nữa."

Trương đại quan nhân cũng không phải là muốn tâng bốc người khác, có điều không phải là Kiều Mộng Viện mà là hắn muốn chụp mũ cho Hứa Gia Dũng, đội lên một cái mũ xanh mượt sáng ngời. Kiều Mộng Viện thuộc loại nữ nhân cần từ từ thưởng thức, mới mẻ sâu sắc, trong lòng Trương đại quan nhân bắt đầu rục rịch muốn động rồi.

Kiều Mộng Viện ý thức được ánh mắt mà thằng ôn này nhìn mình có chút không ổn, vội vàng ho khan một tiếng. Trương Dương cười nói: "Như vậy, tôi sẽ xây dựng một đoàn tham mưu, cô tính là một người trong đó."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không thích hợp."

Trương Dương bảo: "Tôi nói cô thích hợp thì cô thích hợp, ngày mai tôi sẽ mang thư mời đến cho cô."

Tô Tiểu Hồng nói: "Tài lực của tôi tuy không ra gì, nhưng cũng muốn xuất một phần lực cho sân bay mới, đợi sau khi sân bay mới xây xong rồi, tôi tới chỗ mấy người mở quầy bar."

Trương Dương cười nói: "Chẳng có thành ý gì cả, chỉ muốn chiếm tiện nghi của quốc gia thôi."

Tô Tiểu Hồng nói: "Tôi kinh doanh đứng đắn, nộp thuế theo quy củ, đâu có chiếm tiện nghi của quốc gia."

Trương Dương uống thêm một lúc nữa, cảm giác có chút mệt mỏi, hắn đứng dậy muốn về, Kiều Mộng Viện và Tô Tiểu Hồng còn có chuyện phải bàn, sợ Trương Dương uống rượu lái xe không an toàn, bảo Thời Duy đưa Trương Dương về.

Sau khi Trương Dương đi, Tô Tiểu Hồng bưng chén rượu hướng về phía Kiều Mộng Viện, nói: "Mộng Viện, sau khi chịtiếp nhận Thủy Thượng Nhân Gia, sẽ đổi tên thành Ngư mễ chi hương, sau này có thể phải tồn tại quan hệ cạnh tranh với em đó."

Kiều Mộng Viện cười xòa, nói: "Chị Hồng, kỳ thực em tối nay cũng là muốn bàn với chị về chuyện này."

Tô Tiểu Hồng nói: "Em nói đi."

Kiều Mộng Viện bảo: "Trước khi em tiếp nhận Tân Đế Hào, Đế Hào Thịnh Thế và Thủy Thượng Nhân Gia đều là sản nghiệp của Phương Văn Nam, sinh ý của hai nhà hàng lúc đó không kém gì hiện tại, kỳ thực lúc ban đầu em tiếp nhận Tân Đế Hào cũng không phải là muốn tấn công vào ngành ẩm thực."

Tô Tiểu Hồng nói: "Sinh ý nho nhỏ của ngành ẩm thực em khẳng định là không để vào mắt."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Kỳ thực sinh ý không phân lớn nhỏ, chỉ cần sinh ý kiếm được tiền thì đều là sinh ý tốt. Chị Hồng, em có một dự định, muốn giao quyền quản lý Tân Đế Hào cho chị."

Tô Tiểu Hồng ngây ra, không ngờ Kiều Mộng Viện lại đưa ra quyết định này.

Kiều Mộng Viện nói: "Để chị thống nhất quản lý hai nhà hàng này là để tránh xuất hiện cạnh tranh ác tính. Em cũng không có nhiều tinh lực để đi lo chuyện quản lý nhà hàng, chị Hồng trong phương diện quản lý nhà hàng thì có kinh nghiệm phong phú hơn em, giao cho chị thống nhất quản lý, em cũng yên tâm."

Tâm tình của Tô Tiểu Hồng cực kỳ kích động, năm đó từ trong tay Phương Văn Nam mất đi hai nhà hàng này, hiện giờ quyền quản lý lại quay về tay cô ta, nhân sinh đúng là biến ảo khó đoán.

Thời Duy trên đường đưa Trương Dương về, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giáo huấn hắn, cô ta uy hiếp Trương Dương, quyết không thể được rêu rao chuyện uống say ở Đông Giang. Nhưng cô ta rất nhanh liền phát hiện thủy chung đều là cô ta nói chuyện một mình. Trương Dương trước giờ quyết không chịu thua trên miệng lưỡi không ngờ lúc này lại bảo trì trầm mặc, Thời Duy hiếu kỳ nhìn kính chiếu hậu, nhưng không phát hiện bóng của Trương Dương đâu. Cô ta giẫm phanh, mở đèn trong xe lên thì thấy Trương Dương đang nằm ở ghế sau, sắc mặt trắng bệch, răng đánh vào nhau lập cấp, thân thể co quắp nằm đó, trông có vẻ vô cùng đau đớn.

Thời Duy lúc đầu cho rằng là Trương Dương đang dọa cô ta, cô ta đấm một cái lên người Trương Dương: "Thằng cha thối, đừng giả vờ nữa, muốn dọa chết tôi phải không?"

Nhưng Trương Dương càng run rẩy ghê hơn.

Thời Duy thò tay ra sờ mu bàn tay hắn, phát hiện nhiệt độ cơ thể của Trương Dương lạnh tới dọa người, cô ta lập tức hoảng lên: "Thằng cha thối, anh đừng dọa tôi. Tôi đưa anh tới bệnh viện..."

Trương Dương nắm lấy tay Trương Dương, run giọng nói: "Đừng, đưa... đưa tôi về nhà..."

Nhưng..."

"Có nghe thấy không hả?"

Thời Duy lục thần vô chủ, chỉ có thể nghe theo sự phân phó của hắn, cô ta vừa lái xe vừa cầu nguyện, nước mắt bắt đầu rơi.

Tới nhà của Trương Dương, Thời Duy đỡ Trương Dương xuống xe, lúc này Trương Dương hình như đã khối phục lại một chút, ít nhất thì đã có thể tự đi lại. Thời Duy đỡ hắn vào trong phòng, cô ta cảm giác rõ ràng rằng thân hình của Trương Dương đang run rẩy.

Đi vào trong phòng, đỡ Trương Dương ngồi xuống, Thời Duy đầy lo lắng nói: "Bộ dạng của anh như vậy mà không tới bệnh viện thì sao được?"

Trương Dương lắc đầu, run giọng nói: "Đi... đi xả đầy nước vào trong bồn cho tôi, nước nóng vào.."

Thời Duy vội vàng đi xả nước, sau khi xả đầy nước nóng, lại đỡ Trương Dương đi. Trương Dương nói: "Cô... ở bên ngoài đợi tôi, tôi không sao cả..."

Thời Duy gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Trương Dương chỉ mặc có quần sịp, tiến vào trong bồn, nóng đến nỗi hét lên một tiếng: "Cô... muốn làm lông tôi đấy à..."

Thời Duy nghe thấy giọng của hắn mới yên tâm hơn một chút, cười nói: "Là tự anh bảo nóng một chút mà." Nói xong cô ta liền cảm thấy má man mát, dùng tay sờ thử, chính là một giọt nước mắt, Thời Duy cắn chặt môi, vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt. Trong lòng thầm tự trách mình sao lại phải khóc vì hắn. Nhưng cô ta lập tức minh bạch, sự quan tâm của mình đối với Trương Dương là chân thực, không thể nào che giấu được.

Thời Duy một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh của Trương Dương, không khỏi thấy lo lắng, cô ta lớn tiếng nói: "Ê, đỡ chưa?"

Trương Dương không trả lời.

Thời Duy lại hỏi thêm một tiếng, vẫn không có tiếng trả lời. Cô ta lập tức khẩn trương, đẩy cửa phòng tắm ra, lại thấy Trương Dương đang ngâm mình bên trong, không cử động.

Thời Duy sợ đến nỗi hét toán lên, xông vào kéo Trương Dương ra khỏi bồn. Cô ta kéo Trương Dương đã mất tri giác ra phòng khách, trong quá trình lôi kéo, cái quần lót mà Trương đại quan nhân dùng để chen chắn đã tuột xuống, Thời Duy chỉ quan tâm tới Trương Dương, căn bản không để ý tới chuyện này. Trương Dương trong quá trình ngâm mình bị chìm vào nước, Thời Duy có chút tri thức cấp cứu, từ sau lần trước cô ta suýt chết đuối ở hồ Nam đã đặc biệt chú ý tới tri thức ở phương diện này. Thời Duy bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho Trương Dương, hôn đôi môi lạnh giá của Trương Dương, Thời Duy lo đến nỗi lại rớt nước mắt. Làm hô hấp nhân tạo được hai phút vẫn không thấy thằng ôn này có bất kỳ phản ứng gì. Thời Duy nắm chặt hai tay lại ấn xuống ngực Trương Dương, cô ta vừa ấn vừa khóc: "Anh tỉnh lại cho tôi, anh không thể chết được, anh cả ngày chỉ biết khi phục tôi, tôi còn chưa báo thù anh mà, anh tỉnh lại đi... Trương Dương, tôi xin anh hãy tỉnh lại đi, sau này tôi sẽ không chọc cho anh giận nữa, tôi đã nói rồi, tôi thích anh là thật đó, anh không thể chết được. Anh nếu chết thì tôi thương tâm lắm..." Lại một kích đập mạnh vào ngực Trương Dương.

Trương đại quan nhân ho khan kịch liệt, hắn đau đớn ngồi dậy, miệng phun ra một bụng nước, phun trúng ngay mặt Thời Duy.

Thời Duy ngây ra đó, lập tức vui vẻ vô cùng, dang hai tay ra ôm Trương Dương vào lòng: "Anh sống rồi, anh sống rồi..."

Trương đại quan nhân cảm thấy trên người mình mát lạnh, lúc này mới ý thức được là quần lót đã tụt xuống tận đầu gối, Thời Duy ôm sát như vậy, Trương đại quan nhân huyết khí phương cương làm sao mà chịu cho nổi, có phản ứng là điều đương nhiên

Thời Duy cảm thấy thằng ôn này có biến hóa cục bộ, cúi đầu nhìn, sợ đến nỗi hét toáng lên, một quyền đấm vào mắt phải của Trương Dương, Trương Dương vừa tỉnh lại, nào có thể nghĩ tới vui quá hóa sầu, bị Trương Dương đấm cho nổ đom đóm mắt, ngã ngửa ra đất, hét thảm: "Mưu sát..."

Thời Duy tóm lấy cái khăn tắm ném lên người Trương Dương, Trương đại quan nhân rất ủy khuất dùng khăn tắm che đi thân hình trần truồng của mình, giả vờ sợ hãi nói: "Cô vừa rồi đã làm gì tôi?"

Thời Duy nói: "Nhìn cái vẻ mặt của anh buồn nôn quá đi, có biết là nếu tôi không cứu anh, anh đã chết chìm trong bồn tắm rồi, nói ra mà không thấy mất mặt à?"

Trương Dương lúc này mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng có chút sợ hãi, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu không phải là Thời Duy cứu mình, chỉ sợ là sinh mệnh thứ hai mà mình khó khăn lắm mới có được này triệt để tiêu tùng rồi, Trương Dương nói: "Cô vừa rồi làm hô hấp nhân tạo cho tôi đấy à?"

Thời Duy đỏ mặt phủ nhận: "Không có, tôi chỉ nện mấy cú lên ngực anh thôi."

Trương đại quan nhân nói: "Hả giận chưa?"

Thời Duy gật đầu, Trương Dương quấn khăn đứng dậy, khu vực cục bộ vẫn có chút nhô lên. Nói ra cũng lạ, lúc này hormone giống đực của Trương đại quan nhân nhanh chóng tăng lên, có lẽ đây là ứng với phản ứng.

Trương Dương vẫn rất lý trí, hắn biết rằng rất nhiều lúc là cần phải khống chế, chỗ khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật chính là con người biết khống chế.

Trương Dương quay về phòng ngủ mặc quần áo.

Thời Duy lúc này cũng đã điều chỉnh lại tâm tình của mình rất tốt, cô ta cũng hiểu chuyện vừa rồi tốt nhất là nên coi như chưa từng xảy ra, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn vào giữa hai chân của Trương Dương, vừa rồi thứ không nên nhìn cô ta cũng đã nhìn thấy rồi.

Trương Dương mỉm cười lắm: "hai chúng ta lần này hòa nhé, tôi cứu cô một mạng, cô cũng cứu tôi một mạng, tôi nhìn cô, cô cũng nhìn tôi rồi."

Thời Duy đỏ mặt gắt: "Cút." Thằng ôn này đúng là vừa lành vết thương đã quên cảm giác đau, vừa rồi từ quỷ môn quan trở lại, hiện tại lại lộ ra bản tính lưu manh rồi. Cô nam quả nữ nửa đêm nửa hôm ở cùng nhau cũng có chút khó xử, Thời Duy thấy Trương Dương không sao, liền đứng dậy cáo từ.

Trương Dương nói: "Tôi đưa cô về."

Thời Duy lắc đầu, nói: "Không cần, tôi lái xe anh về cũng được..." Nói tới đây cô ta đột nhiên nhớ tới vừa rồi vội qua nên chưa rút chìa khóa khỏi xe.

Hai người bọn họ nhìn xuống lầu, chiếc xe pickup siêu cấp của Trương Dương quả nhiên đã không cánh mà bay.

Thời Duy có chút áy náy nói: "Xin lỗi, đều tại tôi cả."

Trương Dương cười bảo: "Xe thì tính là gì, so với mạng của tôi thì căn bản nhẹ tựa lông hồng."

Thời Duy nói: "Báo cảnh sát đi."

Trương Dương gật đầu, di động cũng ở trên xe, Thời Duy dùng điện thoại của mình gọi 110.

Nghe nói là xe của Trương Dương bị trộm, Khương Lượng dẫn đội tới, chụp mấy tấm ảnh hiện trường, lại khỏi họ mấy vấn đề.

Trương Dương gọi Khương Lượng sang một bên: "Không có gì đâu, xe này khó mà chạy xe được, trên xe có lắp hệ thống định vị, lát nữa tôi tìm người điều tra."

Khương Lượng nói: "Vậy thì cậu còn không mau làm đi, chỉ cần định vị ra được địa điểm, tôi tối nay sẽ tìm xe về cho cậu."

Trương Dương nói: "Vừa rồi đã liên hệ, rồi, xe đang di chuyển, phải đợi xe dừng lại mới dễ động thủ." Trương Dương thầm nghĩ bọn trộm này đúng là không có mắt, không ngờ lại trộm xe của mình, phải biết rằng xe nằng đã được Quốc An độ lại, loại xe này khó ra tay lắm.

Điện thoại của Thời Duy đổ chuông, Trương Dương vừa rồi thông qua điện thoại liên hệ với Hình Triêu Huy, đây là Hình Triêu Huy gọi tới, Hình Triêu Huy nói: "Tra được rồi, xe dừng ở trong một xưởng chế tạo linh kiện ở ngoại thành phía đông tỉnh Bình Hải các cậu đấy."

Trương Dương báo lại tin tức cho Khương Lượng, Khương Lượng lập tức dẫn cảnh sát xuất động, tới xưởng chế tạo linh kiện tìm xe.

Trương Dương và Thời Duy đều đi theo, trên đường Kiều Mộng Viện gọi điện thoại tới, cô ta là thấy Thời Duy lâu như vậy còn chưa về cho nên có chút lo lắng. Thời Duy rất hưng phấn kể lại chuyện đã xảy ra, trong mắt cô ta mình hiện tại đang chơi trò cảnh sát bắt cướp.

Xưởng chế tạo linh kiện đã đóng, nhà xưởng cũng để hoang phế, khi hơn mười chiếc xe cảnh sát bao vây xưởng chế tạo này, mấy chục cảnh sát giống như thần binh giáng trần lao vào bên trong, năm phần tử bất lương đang tiến hành tháo dỡ phân giải xe pickup sợ đếu nỗi chạy toán loạn như ruồi không đầu, bọn chúng không thề nào ngờ được cảnh sát lại tìm được chúng nhanh như vậy.

Trương Dương thấy bánh xe của mình đã bị chúng dỡ xuống, giận đến nỗi đá mạnh vào mông một tên trộm xe, gầm lên: "Mau lắp lại trả tao."

Tên trộm xe đó ngoan ngoãn lắp lại bánh xe cho Trương Dương, lúc này, Khương Lượng đã hỏi ra kết quả, đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Hỏi rõ rồi, bọn chúng nhắm vào xe của cậu không chỉ một hai ngày, sau lưng có người sai khiến."

Trương Dương nói: "Ai mà khuyết đức thế?"

Khương Lượng nhìn xung quanh rồi nói khẽ: "Viên Lập Ba!"

Trương Dương nghĩ một chút, sờ cái đầu trọc của mình, nói: "Đó chẳng phải là con trai của phó thị trưởng Viên ư?"

Khương Lượng gật đầu, nói: "Chính là gã, anh gã Viên Lập Cương cũng ở trong cục của chúng tôi."

Trương Dương cũng từng có va chạm với hai anh em này, quá khứ bởi vì chuyện của Viên Lập Ba mà bức Viên Thành Tích phải cúi đầu nhận sai với minh, không ngờ tên Viên Lập Ba này tính tình không đổi, không ngờ lại trêu vào mình. Trương Dương cười lạnh, nói: "Con mẹ nó, bắt lấy gã."

Khương Lượng nói: "Có cầu lén câu thông chút không?"

Trương Dương lắc đầu: "Câu thông cái rắm, trộm xe của tôi, đây không phải là khi phụ lên đầu tôi ư? Bắt Viên Thành Tích phải tìm tôi để giải quyết chuyện này."

Khương Lượng có chút cổ quái nhìn khuôn mặt của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Nhìn cái gì? Chưa thấy bao giờ à?"

Khương Lượng không nhịn nổi cười, nói: "Mắt cậu xanh lét kìa."

Trương đại quan nhân vội vàng nhìn vào gương chiếu hậu, quả nhiên, mình bị một quyền của Thời Duy đánh thành gấu mèo rồi.

Viên Lập Ba sáng hôm sau vừa ra khỏi cửa thì bị cảnh sát dẫn đi, anh trai của gã Viên Lập Cương cũng là người của cục công an, nghe ngóng chuyện này rất dễ dàng, rất nhanh liền tra ra em trai mình bị dẫn đi là bởi vì gã tìm người trộm xe của Trương Dương, Viên Lập Cương thầm trách em trai mình gây chuyện, bọn họ đã ăn quả đắng của Trương Dương, thằng ôn này không ngờ vẫn dám chủ động trêu vào hắn, lần này thì hay rồi, bị chọc cho thủng lỗ chỗ rồi.

Viên Lập Cương tuy là cảnh sát, nhưng hắn cũng không giải quyết được chuyện này, hắn biết rất rõ chuyện của Trương Dương, em trai mình Viên Lập Ba và Trương Dương có mâu thuẫn đã lâu, Viên Lập Cương khó khăn lắm mới gặp được em trai mình.

Viên Lập Ba vừa được thẩm vấn xong ở trong cục cảnh sát, gã mặt mày ủy khuất, nói: "Anh, em thật sự là không sai người trộm xe hắn."

Viên Lập Cương nói: "Mấy tên trộm xe đều luôn miệng nói nhận sự sai khiến của em."

Viên Lập Ba nói: "Em căn bản không quen họ, sao có thể bảo họ đi trộm xe chứ? Vả lại, Trương Dương là nhân vật gì, em không phải là không biết, em bình thường gặp hắn ở đâu là né đó, sao có thể đi trêu vào hắn?"

Viên Lập Cương nghe em trai mình nói vậy thì cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, hai anh em hắn đều từng ăn quả đắng của Trương Dương, đều biết rõ sự lợi hại của Trương Dương, em trai mình không có lý do gì lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ thật sự có người lập bẫy hại gã?

Viên Lập Ba nói: "Anh, tra thử nguồn gốc của bọn trộm xe đó đi, bọn chúng vì sao lại nhận định em? Lúc cần thiết thì cho chúng nếm chút mùi đau khổ, để chúng nói ra sự thật."

Viên Lập Ba thầm cười khổ, hiện tại là Khương Lượng quản vụ này, Khương Lượng là nhân vật gì chứ? Người ta là hồng nhân ở trước mặt Vinh Bằng Phi, căn bản sẽ không thèm nể mặt mình, nếu mình vượt quyền đi xử lý chuyện này, không khỏi sẽ bị người khác nắm thóp, không những không cứu được em trai ra, ngay cả bản thân cũng dính vào phiền phức, Viên Lập Cương trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Lập Ba, em đừng sợ, chuyện này anh se tìm cách giải quyết, nếu như em thật sự không làm, bất kỳ ai cũng không vu hãm được em đâu."

Trước giờ đều là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm, phó thị trưởng Viên Thành Tích sau khi biết chuyện này thì tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, y trước tiên mắng con trai mình không ra gì, tự dưng đi gây chuyện, chọc vào tên ôn thần Trương Dương đó làm gì? Nhưng mắng thì mắng, chuyện của con trai y không thể không quản, Viên Thành Tích trước tiên tìm tới con trai lớn Viên Lập Cương để hỏi rõ tình huống, sau đó trực tiếp tới cục công an tìm Vinh Bằng Phi.

Vinh Bằng Phi nhìn thấy Viên Thành Tích tự mình tới, mỉm cười đứng dậy đón: "Thị trưởng Viên, ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy?"

Viên Thành Tích thở dài, nói: "Chẳng phải là vì cái thằng mất dạy không nghe lời nhà tôi ư?”

Vinh Bằng Phi mỉm cười, trước tiên ngồi Viên Thành Tích ngồi xuống sa lông, bảo người đi pha một ấm trà, chậm rãi nói: "Thị trưởng Viên đừng khẩn trương, chuyện đang trong quá trình điều tra, tới hiện tại cũng chưa khẳng định là con trai ngài sai người đi trộm xe, chỉ là mấy tên trộm xe đó một mực khẳng định là cậu ấy."

Viên Thành Tích nói: "Thằng con đó của tôi tuy tính tình bất hảo, nhưng chuyện trộm gà bắt chó nó không làm đâu. Bằng Phi à, các anh không thể chỉ nghe lời phiến diện của bọn trộm đó được."

Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý."

Viên Thành Tích nói: "Tôi có thể bảo lãnh cho nó ra không?"

Viên Thành Tích là phó thị trưởng, còn là thường ủy thị ủy, y ra mặt bảo lãnh cho con trai mình, Vinh Bằng Phi nói sao cũng phải nể mặt y, hơn nữa hiện tại chỉ có năm tên trộm xe đó một mực khẳng định là chịu sự sai khiến của Viên Lập Ba, nhưng Viên Lập Ba lại không hề thừa nhận. Vinh Bằng Phi nghĩ một chút, nói khẽ: "Kỳ thực chuyện này cũng không phải là lớn, thị trưởng Viên không ngại thì đi nói một tiếng với Trương Dương đi."

Viên Thành Tích há lại không nghe ra, Vinh Bằng Phi là đệ nghị y giải quyết riêng với Trương Dương, Viên Thành Tích trước đây đã có kinh lịch phải cúi đầu trước Trương Dương, y coi lần đó là đại sỉ nhục của mình, nhưng y không ngờ mình lại một lần nữa gặp phải loại tình huống này, song là vì con trai của y, Viên Thành Tích nói: "Có gì mà phải câu thông, chuyện gì cũng phải chú trọng chứng cứ, không bằng không chứng, chung quy không thể chứng minh con trai tôi là xúi giục người khác phạm tội được."

Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: "Thị trưởng Viên nghĩ thế nào thì cứ làm thế nấy đi." Y là hảo tâm nhắc nhở Viên Thành Tích, Trương Dương đâu phải là dễ đắc tội, Viên Lập Ba rõ ràng là chạm phải cái vẩy ngược của hắn rồi, thăng ôn này gần đây đang rất bực bội vì việc của sân bay mới, có tám chín phần mười là muốn mượn chuyện này để phát tiết rồi.

Viên Lập Ba dưới sự nỗ lực của ông già cuối cùng cũng được thả, gã vừa ra khỏi cửa lớn của cục công an thì Trương đại quan nhân liền lái xe pickup của hắn xuất hiện.

Viên Lập Ba trong lòng rất sợ Trương Dương, nhưng ngoài mặt thì không muốn nhận thua, trơ mặt dứng đó, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Trương đại quan nhân mỉm cười bước tới, chẳng nói chẳng rằng đấm một phát vào bụng Viên Lập Ba.

Viên Lập Ba là đệ tử chân truyền của Lương Bách Xuyên, tu luyện Hình Ý quyền cũng có chút hỏa hầu, đáng tiếc là gặp phải Trương Dương, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, bị một quyền của Trương Dương đấm cho ngây ra, đau đến nỗi ôm bụng ngồi bệt xuống. Trương Dương lại tung cước đá giữa ngực gã, khiến cho Viên Lập Ba ngã ngửa ra đất. Trương Dương chỉ vào mũi Trương Dương, mắng: "Mày mù à, xe của tao mà mày cũng dám động vào."

Trước đây đều là Viên Lập Ba khi phụ người khác, đã bao giờ bị người khác khi phụ đâu. Trương đại quan nhân không những muốn khi phụ gã, mà còn muốn ở giữa nơi công cộng, ngay tại cửa lớn của cục công an Giang Thành.

Công an đi qua cửa nhìn thấy Trương Dương đánh người, ai nấy đều chỉ coi như không thấy, còn có người hiếu sự báo chuyện này cho Viên Lập Cương, Viên Lập Cương vội vàng từ trên lầu làm việc chạy xuống, hét to: "Trương Dương, anh còn có quan niệm pháp luật không hả, giữa ban ngày ban mặt, không ngờ lại đánh người ở trước cửa cục công an."

Trương đại quan nhân kinh miệt nhìn hắn một cái, nói: "Anh đứng sang một bên cho tôi, anh mà chọc tôi giận thì cả anh cũng đi luôn đấy."

Viên Lập Ba lúc này vẫn biểu hiện ra vẻ cứng cỏi, giãy dụa đứng dậy, làm thư thế công phòng kiêm bị: "Tao liều mạng với mày."

Trương Dương cười nói: "Mày còn chưa đủ tư cách."

Viên Lập Cương đứng chắn trước mặt em trai: "Trương Dương, anh khi phụ người ta quá rồi đó, anh có bằng chứng gì có thể chứng minh là em tôi sai người khác trộm xe của anh?"

Trương Dương nói: "Cần chứng minh à? Hai đứa chúng mày chẳng phải là hạng tốt lành gì cả."

Anh em Viên Lập Cương bị hắn mắng chửi ở trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng vừa tức lại vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng cả lên.

Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng nghe tin chạy tới, bọn họ vội vàng khuyên Trương Dương, tách bọn họ ra. Trương Dương vẫn không chịu tha chỉ vào Viên Lập Ba, nói: "Sau này tao gặp mày ở đâu tao đánh mày ở đó."

Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong khó khăn lắm mới khuyên được Trương Dương tới văn phòng, Đỗ Vũ Phong cười khổ, nói: "Tôi bảo này Trương Dương, anh đừng có chơi trò đó chứ, chạy tới trước cửa cục coogn an của chúng tôi đánh người, căn bản là không coi chúng tôi vào đâu mà, anh để sự uy nghiêm của cảnh sát chúng tôi vào đâu chứ? Truyền ra ngoài rồi thì không tốt cho thanh danh của anh đâu."

Trương Dương nói: "Anh bảo các cậu thả gã đi? Xe tôi bị ăn cắp mà chẳng làm được gì à? Sau này để người khác biết, ai cũng dám trộm xe của tôi hết."

Khương Lượng nói: "Thị trưởng Viên buổi chiều có đến, ông ta tự mình bảo lãnh, cục trưởng đại nhân lên tiếng thả người, chúng tôi có thể không thả ư? Vả lại, năm tên trộm xe đó luôn miệng nói là bị Viên Lập Ba sai khiến, nhưng Viên Lập Ba không thừa nhận, chúng tôi cũng không thể bức cung được?"

Trương Dương nói: "Gã đương nhiên sẽ không thừa nhận rồi, thằng mấy dạy đó trước giờ làm được bao nhiêu chuyện tốt chứ."

Đỗ Vũ Phong buổi chiều phụ trách lấy khẩu cung của Viên Lập Ba, gã cũng hiểu được một số tình huống thực tế, Đỗ Vũ Phong nói: "Tôi thấy Viên Lập Ba không giống như là nói dối đâu, không khéo lần này gã thật sự bị oan đó."

Trương đại quan nhân trợn mắt lên, nói: "Cậu bảo là tôi đổ oan cho gã à?"