Y Đạo Quan Đồ

Chương 469-4: Tâm có mãnh hổ (4)




Lúc Trương Dương cáo từ rời đi, Kiều Mộng Viện và Thì Duy lái xe đưa hắn đến phố, Trương Dương kiên trì xuống xe, hắn chào tạm biệt hai người, nói: "Hai người trở về đi, đi lâu quá, người nhà sẽ lo lắng"

Thì Duy nói: "Có cái gì mà lo lắng chứ? Chúng tôi đều đã là người trưởng thành rồi"

Trương Dương cười nói: "Tôi không giống người tốt, lỡ như mà lừa hai người đem đi bán thì đừng có mà hối hận"

Thì Duy cười nói: "Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thật ra bản tính của anh không xấu!"

Cái đánh giá của Thì Duy làm cho Trương đại quan nhân thẹn thùng, chỉ cần được người ta đặt vào vị trí người tốt, còn muốn làm chuyện xấu, thì phải chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn, hắn cảm thán nói: "Đừng hại tôi, tôi thật sự không phải người tốt đâu, người tốt thường thường không sống lâu bằng kẻ xấu"

Kiều Mộng Viện nói: "Tốt xấu chỉ là tương đối, hình tượng của anh trong lòng chúng tôi đã cao như núi rồi, ngàn vạn lần đừng tự hủy hình tượng" Cô cũng cất lời hài hước hiếm có của mình lên.

Trương Dương cười ha hả, mang túi du lịch trên lưng nhảy xuống xe, đón một chiếc taxi, và từ cửa sổ xe phất tay hẹn gặp lại với hai chị em, sao đó nói: "Trường đại học sư phạm Đong Giang khu Dao Lâm Giác!"

..........................

Trương Dương đến khu Dao Lâm Giác là vì đặc biệt thăm em gái Triệu Tĩnh, cả kỳ nghỉ hè này Triệu Tĩnh đều ở bên ngoài, ngay cả mẹ sinh bệnh, bọn họ cũng không nói cho cô biết, cô gái nhỏ này ở bên ngoài lâu, nên tâm tính cũng biến đổi luôn.

Trên đường đến Trương Dương gọi điện thoại cho Triệu TĨnh một cái, Triệu Tĩnh nhanh chóng nghe máy, cô đang ở trong trường học, nghe nói Trương Dương đến Đông Giang, cũng vui mừng không gì sánh bằng, nói: "Anh, anh đến rồi thì tốt quá, em đang ốm đây, cái này có thể cải thiện cuộc sống rồi"

Nghe thấy em gái nói vậy, Trương Dương không khỏi bật cười hiểu ý, nói: "Được, anh ở Đông Giang vài ngày rồi đi, bảo đảm là sẽ làm cho em được vỗ béo"

Triệu Tĩnh nói: "Em còn phải đi học, không có nhiều thời gian ở cùng anh!"

Trương Dương nói: "Biết em bận rồi, tối hôm nay có rãnh không?"

Triệu Tĩnh nhỏ giọng nói: "Hẹn Đinh Bân đi xem phim" Cô biết anh trai không thích Đinh Bân, cho nên khi nhắc đến tên của hắn ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.

Bây giờ Trương Dương coi như đã nhìn rõ được chuyện tình cảm của Triệu Tĩnh rồi, biết mình cho dù có ngăn cản thì cũng không cản được, còn không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi, Triệu Tĩnh là một người trưởng thành, những năm từng trải trong xã hội hẳn là sẽ làm tăng trưởng năng lực phân rõ phải trái. Đinh Bân có đánh để cô giao phó cả đời hay không, cái này cần chính bản thân cô phán đoán. Nghĩ đến đây, Trương Dương rộng rãi nói: "Kêu hắn cùng đến đi, ăn xong bữa tối thì hai đứa đi coi phim sau"

Triệu Tĩnh nói: "Anh đến đây đón em à?"

Trương Dương nói: "Đến trường học nhìn một chút, thuận tiện kiểm tra thành tích học tập của em"

Triệu Tĩnh cười hì hì nói: "Anh nói chuyện càng ngày càng giống một người làm quan"

Trương Dương cười nói: "Chuẩn bị nhanh đi, anh đến nhanh lắm đó"

Trương Dương đi đến cửa đại học sư phạm Đông Giang, phát hiện ra Triệu Tĩnh và Đinh Bân hai người đã chờ ngoài cửa. Trương Dương từ trong xe taxi đi ra, Triệu Tĩnh có chút kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Anh, anh không lái xe đến?"

Trương Dương gật đầu nói: "Không có, đi nhờ xe của người khác đến"

Đinh Bân rất sợ Trương Dương từ trong đáy lòng, hắn khiếp đảm kêu lên một tiếng: "Trương ca đến!"

Trương Dương gật đầu nói: "Đi thôi, đến công ty của em trước, buổi tối ra Vọng Giang lâu ăn" Hai người theo hắn lên xe taxi.

Triệu Tĩnh hỏi chuyện trong nhà, lúc này Trương Dương mới đem chuyện mẹ mắc bệnh mấy ngày trước nói ra, Triệu Tĩnh có chút áy náy nói: "Lúc đó bọn em đi Hoàng sơn, mẹ bị bệnh em cũng không biết, sao anh lại không liên lạc với em?"

Trương Dương cười nói: "Là ý của mẹ, mẹ không muốn em lo lắng, dù sao thì cũng không phải là bệnh nặng, bây giờ đã khôi phục rồi"

Đinh Bân nói:" Chờ mười một này bọn em đến thăm bác gái!" Những lời này làm cho lòng của Trương Dương thoải mái, chứng minh rằng thằng nhóc này đã có thay đổi. Hắn gật đầu nói: "Mười một đúng lúc đến núi Thanh Thai chơi, phí dụng của hai đứa anh bao!"

Triệu Tĩnh ôm lấy cái cổ của hắn nói: "Cảm ơn anh!"

Đinh Triệu Dũng đang ngồi trong phòng làm việc xử lý công tác, thấy bọn người Trương Dương đến, hắn đứng dậy nói: "Triệu Tĩnh, em đến đúng lúc lắm!" Hắn đem một xấp biên lai giao ra cho Triệu Tĩnh: "Giúp anh mang đến bộ nghiệp vụ đi, mấy người vừa mới tuyển kia đều không được, còn kém hơn cả nghiệp vụ của em nữa"

Triệu Tĩnh nói: "Anh Triệu Dũng, vậy có phát tiền thưởng không?"

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Có, buổi tối anh mời mấy đứa ăn"

Đinh Bân và Triệu Tĩnh cùng đi ra ngoài.

Đinh Triệu Dũng cười tủm tỉm nhìn bóng lưng của hai đứa nhỏ, nói với Trương Dương: "Thấy rồi chứ, tỉnh cảm của tụi nhỏ cũng không tồi!" Hắn biết Trương Dương có thành kiến đối với em trai mình cho nên không mất thời cơ nói tốt cho bọn họ.

Trương Dương cười nói: "Cậu đừng nói với tôi những cái này, hai đứa phát triển thế nào tôi không xen vào, thái độ của tôi bây giờ là không quan tâm"

Đinh Triệu Dũng nói: "Muốn quan tâm cũng không đến lượt chúng ta hỏi, nhưng mà, năng lực nghiệp vụ của Triệu Tĩnh thật sự rất mạnh, trong lúc nghỉ hè đến công ty của tôi đã giúp đỡ rất lớn. Nếu như nó không phải còn đang đi học, chắc tôi đã lôi nó về đây làm rồi, để cho em nó chạy nghiệp vụ cho tôi"

Trương Dương nói: "Thật hay giả đấy, cậu không phải cố ý nói thế trước mặt tôi chứ?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Giữa chúng ta là còn cần phải nói mấy lời khách sáo này sao?" Hắn chỉ chỉ ghế sô pha, mời Trương Dương ngồi xuống, đi đến chổ tủ lạnh nhỏ, lấy đồ uống ra mời Trương Dương.

Trương Dương nói: "Cho tôi nước chanh đi"

Đinh Triệu Dũng lấy chai nước chanh ra ném cho hắn.

Trương Dương mở nắp ra uống một ngụm lớn, nói: "Trần Thiệu Bân ở Đông Giang sao?"

Đinh Triệu Dũng gật đầu nói: "Thằng nhãi này gần đây rất là chán nản, cổ phiều gần đây đang bị tụt giá, hơn bảy chục triệu cực khổ chuẩn bị toàn bộ đã đi hết, gặp ai cũng làm vẻ mặt cầu xin cả, tôi đang nghĩ buổi tối không gọi cho hắn ra"

Trương Dương nói: "Vì sao không gọi?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Nếu như cậu gọi hắn ra, thì tối nay chỉ có thể nghe hắn than khổ"

Trương Dương cười cười nói: " Được rồi, kêu đi, niềm vui của chúng ta là thành lập trên nổi khổ của người khác"

Đinh Triệu Dũng nói: "Nghe nói Lương Thành Long trong chuyện sân bay đã lừa cậu một phen?"

Trương Dương thản nhiên nói: "Làm gì mà nghiêm trọng vậy, con người của hắn chỉ là hơi thực tế một chút thôi. Mà lúc ấy đầu tư của tỉnh vẫn chưa có chứng thực, hạng mục sân bay mới Giang thành có thể nói là bốn bề là địch, làm ăn là làm ăn, nhưng không thể xử trí theo tình cảm được. Hắn không thể lấy công ty và tiền đồ của mình ra mạo hiểm với tôi, tôi cũng không trách hắn"

Đinh Triệu Dũng nói: "sau khi trở về hắn có nói qua chuyện này với tôi, nói là ngại ngùng khi gặp cậu"

Trương Dương cười nói: "Có cần phải nghiêm trọng vậy không? Trở về tôi sẽ gọi cho hắn, kêu hắn buổi tối nay đến"