Y Đạo Quan Đồ

Chương 472-1: Đề bạt (1)




Trần Thiệu Bân cười đến nổi thiếu chút nữa đã sặc nước mắt nước mũi ra, chỉ vào mặt Trương Dương nói: "Thật không phải là thứ tốt, tên nhóc cậu đang đố kị người ta, bởi vì chủ nhiệm Trương không đề bạt cậu..."

Trương Dương nghiêm mặt nói: "Tôi không cần dựa vào sự đề bạt của đàn bà!"

Trần Thiệu Bân cười nói: "Cậu thích đề bạt đàn bà!"

Trương đại quan nhân vô sỉ nói: "Là đàn ông thì nên nắm quyền chủ động đề bạt!"

Trần Thiệu Bân cảm thán: "Tôi thật sự muốn đề bạt người khác, chỉ là không tìm được đối tượng!"

Trương Dương nói: "Này này, sao cậu lại lưu manh như thế? Tối nay kêu cậu đi theo tôi làm chính sự, chứ không phải là nghe cậu kể chuyện lưu manh"

Trần Thiệu Bân nói: "Tôi thật sự rất hối hận, tại sao lại quen biết với loại bạn bè như cậu, con người thuần khiết của tôi đã bị cậu chà đạp hư hết rồi"

Trương Dương nói: "Bản tính sai khiến, có liên quan cái rắm gì đến tôi?" Mãi cho trời tối đen, hai người mới lái xe đến trước nhà hàng, xuyên qua cửa sổ phía trước, có thể thấy được Ngô Minh và Trương Lập Lan đang ngồi cùng một chổ, bốn mắt nhìn nhau, nói chuyện vô cùng ăn ý.

Trần Thiệu Bân cầm kính viễn vọng nhìn một hồi, có chút thất vọng nói: "Người ta hình như không có gì cả, cảm giác rất bình thường"

Trương Dương nói: "Bình thường? Đã trễ như vậy rồi mà cô nam quả nữ chạy đến nơi này ăn? Có khùng mới tin, Ngô Minh là phó bí thư thị ủy Lam Sơn, Trương Lập Lan là chủ nhiệm giáo dục trường đảng tỉnh, hai người bọn họ ở cùng một chổ làm gì? Nói chuyện công tác? Tôi không tin giữa bọn họ có cái gì đó để nói!"

Trần Thiệu Bân nói: "Này cậu nói chúng ta đang làm cái gì vậy? Hai thằng ngốc ngồi chồm hổm ở chổ này nhìn lén người ta ăn, tôi sắp chết đói rồi"

Trương Dương nói:" Kiên trì một chút, chờ bọn họ ăn no đã! Ăn no rồi mới dâm dục, chỉ có ăn cơm no đủ thì mới có thể làm được chuyện khác!"

Trần Thiệu Bân cười ha hả, ở cùng một chổ với Trương Dương, bất luận chuyện hoang đường gì cũng có thể làm ra được cả.

Trương Dương nói: "Cậu cứ ở chổ này nhìn đi, tôi đến chổ phòng của bọn họ ẩn nấp!"

Trần Thiệu Bân nói: "Cậu biết bọn họ ở đâu?"

Trương Dương cười nói: "Đơn giản! Tôi có vài người bạn tại Nam Quốc Sơn Trang!"

Trương đại quan nhân đẩy cửa ô tô ra, chậm rãi chạy đến dãy số năm, khí tràng của thằng nhãi này bây giờ đã không còn bình thường, nhìn dáng vẻ của hắn thôi cũng đủ liệt kê vào hàng khách quý rồi, hơn nữa hắn lại còn đưa ra thẻ kim cương, trong Nam Quốc Sơn Trang, cái thẻ này có ý nghĩa là có thể hưởng thụ những đãi ngộ cao nhất.

Phục vụ sảnh cười tôn kính với hắn, nói: "Tiên sinh, xin hỏi muốn dừng chân sao?"

Trương Dương gật đầu nói: "An bài cho tôi một phòng, tối hôm nay tôi muốn ở lại một đêm!"

"Vâng! Tiên sinh xin chờ!"

Trương Dương giống như là nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Đúng rồi, an bài cho tôi ở cạnh phòng của Ngô Minh tiên sinh, chúng tôi là bạn cũ, buổi tối qua lại cũng tiện hơn một ít"

Cô phục vụ này cũng không nghi ngờ gì cả, mỉm cười nói: "Ngài ấy ở tại phòng 329, vậy tôi giúp ngài an bài phòng 327"

Trương Dương cười nói: "Vậy làm phiền cô, tiểu thư, cô là người phục vụ xinh đẹp nhất mà tôi nhìn thấy tại Nam Quốc Sơn Trang" Một câu nói làm cho khuôn mặt của người phục vụ đỏ rực cả lên.

Trương Dương cầm thẻ phòng đi đến phòng của mình, bây giờ đã là tám giờ tối rồi, Trương Dương mở cửa sổ ra nhìn một chút, xác định là không ai đi qua dưới lầu, lúc này mới nhờ sự bảo hộ của bóng đêm leo qua, phòng của hắn lại sát bên cạnh phòng của Ngô Minh.

Trương đại quan nhân làm loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, công tác quốc an đã khai thác phạm vi của hắn, làm cho thằng nhãi này học được rất nhiều phương pháp làm việc, leo tường, chậm rãi đu qua cửa sổ phòng 329, hai ngày nay nghỉ ngơi đã giúp công lực trong cơ thể của hắn bắt đầu thong thả khôi phục, làm cho Trương đại quan nhân bất ngờ chính là, cửa sổ không có khóa bên trong, như vậy hắn lẻn vào trong cũng tiện hơn, Trương Dương nhớ đến lúc trước ở Bắc Kinh đi quay trộm cảnh yêu đương lén lút của Vương Học Hải và Lâm Ngọc Văn, nhưng lại đánh bậy đánh bạ trúng ngay lúc Lâm Ngọc Văn đang "tâm sự" với Thái Húc Đông. Kết quả lần này cũng có chút tương tự, vốn muốn theo dõi Trương Lập Lan, thu thu trộm tư tình của bà ta và Khổng Nguyên, nhưng ai mà ngờ rằng đối tượng hẹn hò của Trương Lập Lan lại chính là phó bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn Ngô Minh.

Tuy rằng không nắm được nhược điểm của Khổng Nguyên, nhưng mà Trương Dương cũng không cảm thấy có bất kỳ mất mác gì hết, thậm chí là kết quả như vậy đối với hắn mà nói càng thêm lý tưởng. Lúc trước Ngô Minh đã từng kêu Lưu Văn Quân của Lam Sơn Thần Báo đi đánh hơi chuyện của hắn và Tần Thanh, không ngờ đã gặp báo ứng, lần này đến lượt Ngô Minh làm nhân vật chính. Trương đại quan nhân chuẩn bị cũng rất đầy đủ, trong tay có đủ dụng cụ để đi quay trộm cả, một máy chụp hình hồng ngoại, hắn tìm một vị trí bí mật đặt máy chụp ảnh vào, sau đó theo thói quen chui dưới gầm giường, cái này là vì để ghi âm.

Trong lòng Trương Dương đang đắc ý, thì điện thoại di động vang lên, là Trần Thiệu Bân gọi đến, Trương Dương nghe điện thoại, Trần Thiệu Bân nói: "Bọn họ đã rời nhà hàng, đang đi về dãy số năm"

Trương Dương thấp giọng nói: "Đã biết"

Trần Thiệu Bân nói thêm: "Đừng quên chụp cho tôi vài bức ảnh nóng nha!"

Trương Dương thấp giọng cười cười, căn dặn hắn: "Chờ khi tôi gọi điện cho cậu, thì cậu gọi điện báo cháy nha"

Trần Thiệu Bân nói: "Không thành vấn đề!"

Qua một hồi sau, Trương Dương nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, hắn nằm ở dưới giường, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng đóng cửa, Trương Lập Lan nói: "Tám giờ rưỡi rồi, mười giờ chị phải về"

Ngô Minh có chút thất vọng nói: "Sớm như vậy sao?"

Trương Lập Lan nói: "Gần đây con gái vừa lên trung học, chị phải trở về kiểm tra bài vở của nó"

Trong lòng Trương Dương nói, xem ra bà ta vẫn còn là một người mẹ tốt.

Ngô Minh tựa hồ như có động tác gì đó, bởi vì nghe được âm thanh vuốt ve quần áo.

Hô hấp của Trương Lập Lan dần dần gấp lên, đưa tay tắt đèn, nhỏ giọng nói: "Em còn chưa tắt đèn..."

Ngô Minh thấp giọng nói: "Em thích bật đèn!"

Trương Lập Lan nói: "Đáng ghét quá đi... ơ... đi... đi qua đóng cửa sổ... rèm cửa sổ chưa kéo lại..."

Ngô Minh nói: "Em mới không sợ, em thích mở nó ra như vậy, em thích làm chị như vậy"

Bốp! một tiếng, hẳn là Trương Lập Lan đã đánh một cái lên thân thể của Ngô Minh, bà ta cười hì hì một tiếng, đi qua đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại luôn.

Trương đại quan nhân ở dưới giường nhìn lên, đèn lại một lần nữa sáng lên, tuy rằng không rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy được hai chân trắng tuyết của Trương Lập Lan.

Ngô Minh vọt đến, ôm lấy Trương Lập Lan từ phía sau.

Trương Lập Lan nói:" Tiểu Ngô, em không sợ người khác thấy sao!"

Ngô Minh nói: "Sợ cái gì, em thích chị, ai thấy em cũng không sợ!"