Y Đạo Quan Đồ

Chương 473-5: Động tác sớm (5)




Trương Dương nghe ông nói vậy, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều, xem ra Lưu Diễm Hồng giải thích giúp mình đã tạo hiệu quả không tồi, đồng chí lão Tống hẳn là đã tha thứ cho mình.

Lúc chín giờ, vợ chồng Tống Hoài Minh đứng dậy ra về, Lưu Diễm Hồng cũng đi theo, bọn họ đi rồi, Trương Dương đương nhiên cũng không muốn ở lại.

Cả nhà Tằng Lai Châu tiễn bọn họ ra đến cửa, Tống Hoài Minh cười nói: "Đừng tiễn nữa, cần gì làm long trọng vậy? Chỉ là đến ăn một bữa cơm mà thôi"

Tằng Lai Châu dừng chân lại, cười nói: "Tốt, chúng ta không làm chuyện khiêm tốn này nữa, có chuyện hôm khác tính"

Trương Dương theo bọn người Tống Hoài Minh ra ngoài bãi giữ xe, lúc đến là hắn chở Ngô Minh, lúc đi thì phải chở Lưu Diễm Hồng, bởi vì Lưu Diễm Hồng đi nhờ xe của Tống Hoài Minh đến, không thể để cho Tống Hoài Minh chở về được. Trương Dương phát hiện ra một hiện tượng rất là thú vị, giữa Liễu Ngọc Oánh và Lưu Diễm Hồng tuy rằng thoạt nhìn rất nhiệt tình, nhưng mà trong ánh mắt của Liễu Ngọc Oánh luôn toát ra vẻ cảnh giác với Lưu Diễm Hồng, trong lòng Trương đại quan nhân thầm vui, xem ra Liễu Ngọc Oánh cũng phát hiện ra tình cảm của Lưu Diễm Hồng dành cho Tống Hoài Minh là không đơn thuần.

Tống Hoài Minh nói với Trương Dương: "Trương Dương, con đưa bí thư Lưu về đi"

Trương Dương gật đầu, hắn vốn tưởng rằng Lưu Diễm Hồng cũng ở trong đại viện tỉnh ủy.

Liễu Ngọc Oánh nói với Trương Dương: "Trương Dương, buổi trưa ngày mai chú Tống của con ở nhà nghỉ ngơi, đến nhà ăn"

Trương Dương cầu còn không được nữa, tối nay không có cơ hội giải thích với Tống Hoài Minh, ngày mai là có rồi.

Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh lên ô tô, lúc ô tô khởi động, Tống Hoài Minh thấp giọng nói: "Ngay trước mặt tiểu Lưu, em chỉ mời một mình Trương Dương thì không tốt đâu!"

Liễu Ngọc Oánh mỉm cười nói: "À, em quên mất, hay là bây giờ em gọi điện cho cô ấy, mời Diễm Hồng cùng đến?"

Tống Hoài Minh lắc đầu nói: "Không cần!" Ông là một người khôn khéo, liếc mắt nhìn một cái là nhin ra vợ đang tràn đầy đề phòng với Lưu Diễm Hồng, có chút hờn giận về quan hệ của ông và Lưu Diễm Hồng, thật ra Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng chỉ có quan hệ bạn học bình thường thôi, nhưng đàn bà dù sao cũng là đàn bà, Liễu Ngọc Oánh cũng ghen tị.

Tống Hoài Minh nhìn về phía cửa sổ, lộ ra một ý cười bất đắc dĩ.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Lão Tằng mời khách hình như có mục đích!"

Tống Hoài Minh nói: "Ngô Minh là con trai của Ngô Khởi Liêm, bạn tốt của ông ta! Ngô Khởi Liêm là một nhân vật trên chính đàn Bình Hải, lúc trước bí thư Tằng từng là thuộc hạ của ông ấy, có mối quan hệ này, bí thư Tằng ra sức vì chuyện của Ngô Minh cũng là đương nhiên!"

Liễu Ngọc Oánh nhỏ giọng nói: "Ngô Minh đó là phó bí thư thị ủy Lam Sơn sao?"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Bí thư Tằng còn muốn tác hợp Ngô Minh với Lưu Diễm Hồng"

Tống Hoài Minh nói: "Em thấy bọn họ rất hợp!"

Tống Hoài Minh không nói gì, phản ứng của vợ làm cho ông cảm thấy hơi giận,thật ra phản ứng của Liễu Ngọc Oánh cũng rất là bình thường thôi, đàn bà khi cảm giác được nguy hiểm thì sẽ rất cẩn thận, luôn luôn muốn loại trừ nguy hiểm trước, nếu như Lưu Diễm Hồng có thể thành một đôi với Ngô Minh, thì đương nhiên là chuyện quá tốt rồi.

Liễu Ngọc Oánh ý thức được thay đổi của chồng, một lát sau, lặng lẽ lấy tay chạm nhẹ vào cánh tay của chồng, Tống Hoài Minh không có phản ứng, Liễu Ngọc Oánh vươn tay ra, ôm lấy cánh tay của ông, nhẹ giọng nói: "Anh không vui?"

Tống Hoài Minh nói: "Anh không thích những người có mục đích quá, Chu Vũ Dương còn chưa đi, mà tâm của hắn tựa hồ đã có chút khẩn trương!"

Tâm tình của Lưu Diễm Hồng không được vui, khi lên xe liền im lặng, Trương Dương cảm thấy được, vừa rồi Liễu Ngọc Oánh mời mình mà không nhìn Lưu Diễm Hồng, như vậy đã làm cho nội tâm của Lưu Diễm Hồng bị tổn thương, Trương Dương không dám làm phiền cô ta, mở radio lên, bên trong phát ra một ca khúc:

Anh biết đau lòng luôn khó tránh khỏi, em không cần khổ vì tình cảm thấm thiế, có một số việc bây giờ em không cần hỏi, có một số người em vĩnh viễn không cần chờ....

Trong lòng Trương đại quan nhân thầm nói tiêu rồi, mình đúng là không có ý định chơi xỏ người ta nhưng...

Buổi tối Lưu Diễm Hồng có uống chút rượu, nghe thấy ca từ như vậy bỗng nhiên nảy sinh cảm xúc, mặt cười chuyển ra ngoài cửa sổ, vành mắt đỏ lên. Nhưng mà cô ta nhanh chóng khống chế tâm tình thương cảm của mình lại, nhẹ giọng nói: "Trương Dương, tắt nó được không?"

Trương Dương nhanh tay tắt radio đi, cười nói: "Chị Lưu, chị còn chưa nói chổ ở của chị cho em biết, em chở đến chổ nào đây?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Nhã Hồ Ngự Cảnh!"

Trương đại quan nhân nao nao, Nhã Hồ Ngự Cảnh là một trong những khu biệt thự đắt giá nhất Đông Giang, hắn đã sớm nghe nói Lưu Diễm Hồng là nữ cán bộ giàu có nhất trong thể chế Bình Hải, nhưng thật không ngờ cô ta lại ở trong khu biệt thự cao cấp của Nhã Hồ Ngự Cảnh, Trương Dương cười nói: "Chổ đó cũng không rẻ nha!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Đừng có nghĩ bậy bạ, căn biệt thự ở Nhã Hồ Ngự cảnh được chia cho tôi lúc ly hôn, chồng trước của tôi Chu Đức Tiêu để lại cho tôi một căn biệt thự, còn có hai cửa hàng mặt tiền tại khu phố trung tâm, bây giờ hắn và tiểu tình nhân của hắn đang ở nước Mỹ sống cuộc sống gia đình yên ổn"

Trương Dương cười nói: "Em đã sớm nghe nói chị Lưu là đệ nhất phú bà trong thể chế Bình Hải, xem ra không phải là nói xạo"

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Người ta muốn nói thế nào thì cứ việc nói, dù sao thì tiền cũng không phải là do tôi tham ô mà ra!"

Trương Dương nói: "Cũng chỉ có lãnh đạo như chị làm công tác của ủy ban kỷ luật thì mới yên tâm được!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Gn đây có người đề xướng lương cao thì nên giữ thanh sạch, lại lấy tôi ra làm ví dụ, nói tiền quyên góp cho sự nghiệp phúc lợi của tôi còn cao hơn tiền lương của tôi!"

Trương Dương cười ha hả.

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Một người phụ nữ độc thân như tôi cần nhiều tiền thì có lợi ích gì, hai cửa hàng mặt tiền của khu phố trung tâm, tiền thuê mỗi năm hơn bảy trăm ngàn, tôi còn có tiền công của mình"

Trương Dương nói: "Chị Lưu, điều kiện của chị tốt như vậy, sao lại không tìm một nửa đi, đến lúc đó, em nhất định sẽ đến uống rượu mừng của chị"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tên nhóc cậu, càng lúc càng to gan, ngay cả tôi mà cậu cũng dám đùa!"

Trương Dương nhanh chóng chạy đến ven hồ Thanh Lương, mở cửa sổ xe xuống, để cho gió đêm ngoài trời thổi vào, một cảm giác mát mẻ thổi vào bên trong, phiền muộn của Lưu Diễm Hồng cũng giảm bớt rất nhiều. Cô bỗng nhiên chỉ vào chổ sáng đèn phía trước, nói: "Trương Dương, dừng lại bên đó đi, tôi mời ăn khuya!"

Trương Dương cười gật đầu, lái xe đến gần, là một quán ăn đêm mở ven đường, sinh ý cũng không được tốt lắm. Lưu Diễm Hồng xuống xe, nói với ông già chủ quán hai câu, bởi vì cô dùng giọng Giang Nam Tô, cho nên Trương Dương nghe không hiểu.

Lão già kia là đồng hương của cô, chuẩn bị một bàn cho hai người bọn họ, Lưu Diễm Hồng gọi hai phần canh, một phần đậu thơm, một con cá chiên nhỏ, rồi kêu Trương Dương ngồi xuống. Trương Dương mở thùng xe phía sau ra, lấy ra một chai rượu bên trong, đây là rượu mà Trần Thiệu Bân dùng để chiêu đãi, thuận lợi cho hắn tiêu diệt hết.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi là người Minh Nam, ông chủ ở đây là đồng hương của tôi, phong cảnh vùng hồ Thanh Lương rất giống với quê nhà tôi, cho nên khi tôi ly hôn, liền muốn lấy một căn nhà ở đây" Nhớ đến chuyện cũ, hai mắt của Lưu Diễm Hồng đã có chút mê man.