Y Đạo Quan Đồ

Chương 492-4: Không bị tổn thương (4)




Trương Dương cười lạnh, nói: "Tôi cho rằng chuyện trong thiên hạ có lớn cỡ nào cũng không qua được một chữ lý, hiện tại xem ra lý thì tính là gì? Còn không bằng rắm chó!"

"Tôi cho anh mười giây, lập tức rời khỏi nơi này!"

Trương Dương nói: "Con người tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi."

Sĩ quan đó nhanh như thiểm điện rút súng lục ra, gã cho rằng tốc độ rút súng của gã đã siêu quần lắm rồi. Nhưng gã không ngờ đối phương so với gã còn nhanh hơn, không đợi gã giơ súng lên, Trương Dương đã tiếp cận rồi bẻ tay gã, cướp lên súng trên tay ghì vào cằm gã.

Hơn hai mươi binh sĩ tuy đều cầm súng, nhưng vẫn còn chốt bảo hiểm, hành động của họ vừa rồi chỉ là để dọa đối phương mà thôi, không ai ngờ được Trương Dương lại thật sự dám động thủ.

Sĩ quan đó tuy bị Trương Dương chế trụ, nhưng vẫn có chút đảm sắc, anh dũng không sợ hãi nói: "Anh biết mình đang làm gì không? Có gan thì nổ súng đi, tôi không tin anh có thể rời khỏi đây!"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Muốn làm liệt sĩ à? Vậy thì con mẹ nó cứ khệnh đi, tôi sẽ không cho anh cơ hội hưởng thụ đãi ngộ tiền trợ cấp đâu." Trương Dương nhìn những chiến sĩ đang nghiêm trận chờ đợi đó, gầm lên: "Con mẹ nó bỏ hết súng xuống cho tôi."

Cửa lớn của Tần gia ở phía sau Trương Dương chậm rãi mở ra, Tần Chấn Đường và năm sĩ quan xuất hiện ở cửa, thấy tỉnh cảnh ở trước mặt, Tần Chấn Đường cũng giật mình, gã bước về phía Trương Dương một bước, nói: "Trương Dương, anh có biết mình đang làm gì không? Bỏ súng xuống ngay rồi rời khỏi nơi này, tôi sẽ không truy cứu."

Trương Dương trả lại súng cho viên sĩ quan đó rồi đẩy gã ra, viên sĩ quan đó sau khi được tự do, lập tức chĩa súng vào Trương Dương.

Trương đại quan nhân híp mắt lại nhìn đám sĩ quan ở đằng xa: "Tôi nghe nói quân nhân coi trọng nhất là vinh dự và tôn nghiêm, nhưng hôm nay phát hiện cũng chỉ có vậy mà thôi." Hắn dùng khẩu khí khinh miệt nói ra câu này, lập tức khiến cho những chiến sĩ ở hiện trường nổi giận.

Tần Chấn Đường nói: "Trương Dương, tôi khuyên anh mau đi đi, hôm nay nhà chúng tôi có chuyện, không có thời gian so đo với anh."

Trương Dương nói: "Chuyện của nhà các anh tôi không quản, nhưng Tần Hoan là con trai tôi, tôi giờ muốn mang nó đi."

Tần Chấn Đường tức giận nói: "Anh cho rằng mình là ai mà dám chạy tới cửa nhà chúng tôi đòi người."

Trương Dương nói: "Tôi chỉ là một người bình thường, nhưng nếu ai chọc lên đầu tôi, tôi tuyệt sẽ không cho hắn yên đâu."

Một sĩ quan ở bên cạnh Tần Chấn Đường không nhịn được nữa, tức giận nói: "Chấn Đường, lải nhải với hắn làm gì, loại hỗn đản không biết trời cao đất dày này nên đập cho một trận rồi ném ra ngoài."

Trương đại quan nhân cười ha ha, giơ thẳng cánh tay ra phía trước, chỉ vào mũi sĩ quan đó: "Anh cũng tính là có gan đấy, tới đây! Các anh cùng lên hết đi, để tôi ước lượng phân lượng của đám quân nhân các anh nào!"

Tần Chấn Đường còn chưa kịp cản thì người bạn đó của hắn đã xông ra, sĩ quan đó tên là Triệu Toàn Năng, là một cao thủ bác đấu, gã vung quanh đấm Trương Dương. Triệu Toàn Năng xuất quyền lăng lệ, quyền đầu dưới ánh đèn và gió mưa cuốn lên một quầng sáng mờ mờ, gào rít đánh vào má phải của Trương Dương. Trương Dương giơ tay trái ra, tóm chặt lấy cổ tay của Triệu Toàn Năng, dùng sức vặn một cái. Triệu Toàn Năng bởi vì đau quá, người gập xuống, Trương Dương nhấc chân đá vào ngực Triệu Toàn Năng, thân hình khôi ngô của Triệu Toàn Năng bay ra như một con quay, va lên cửa lớn của Tần gia, hất tung cả hai cánh cửa, rồi nặng nề ngã lên mặt đất đầy nước mưa.

Tần Chấn Đường thấy bạn bị một cước của Trương Dương đá bay, lập tức giận đỏ cả mắt, Trương Dương nói không sai, quân nhân đều rất coi trọng vinh dự và tôn nghiêm, đối diện với sự tới cửa gây hấn của Trương Dương, bọn họ không thể nào nhịn được.

Tần Chấn Đường tuy đã chịu khổ của Trương Dương, nhưng lần đó là đơn đả độc đấu, hiện tại dưới tình huống nhân số chiếm ưu thế, gã cho rằng phần thắng đã nắm chắc tong tay, bất kể xuất phát điểm của Trương Dương là gì, hắn lẻn vào đại viện quân phân khu chính là không đúng, cái chết của đại ca khiến Tần Chấn Đường uất ức tới cực điểm, gã muốn tìm một con đường để phát tiết. Tần Chấn Đường gật đầu với Trương Dương, nói: "Là bản thân anh không cần cơ hội! Các đồng chí, lên..." Tần Chấn Đường đầu óc cũng không hồ đồ, chỉ bằng vào mình khẳng định là không làm gì được Trương Dương.

Cảnh Trương Dương một cước đá bay Triệu Toàng Năng tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho nên câu này của Tần Chấn Đường vừa được nói ra khỏi miệng, hơn hai mươi chiến sĩ của cảnh vệ liên ùa lên, quân nhân có huyết tính của quân nhân, chúng ta không cần súng cũng có thể đánh cho ngươi một trận.

Đây chính là chỗ thông minh của Trương đại quan nhân, nếu như người ta dùng súng, hôm nay hắn thực sự phiền phức rồi, còn luận tới đánh nhau tay không, cho dù là hơn bảy mươi tên đệ tử của Bát Quái môn cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi là hơn hai mươi chiến sĩ của cảnh vệ liên.

Trương Dương trước khi tới đây đã nghĩ kỹ tới hậu quả có thể dẫn tới, lăn lộn trong thể chế lâu như vậy, hắn trước khi làm bất kỳ chuyện gì cũng phải đắn đo suy nghĩ kỹ càng, nhưng Trương Dương thủy chung lại không phải là một người lý trí tới mức quên đi tình thân và chính nghĩa, bởi vì nếu quá hiện thực, vậy thì sẽ biến thành tư tự và máu lạnh. Trương Dương vĩnh viễn không học được điều đó, đúng lúc thì hắn biết nên làm thế nào là thông minh nhất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đi làm, nam nhân đại trượng phu có thể cái có thể làm, có cái không thể làm, chuyện đã đáp ứng người khác thì hắn phải làm. Vì lợi ích của bản thân mà lựa chọn ẩn nhẫn thì hắn không phải là Trương Dương.

Trương Dương đằng không bay lên, hai chân đá ra, đá ngã hai chiến sĩ. Một chiến sĩ gầm lên từ phía sau hắn lao tới, ôm lấy người Trương Dương, nhưng lại bị Trương Dương dang hai tay ra, lật tay đánh một cú vào mặt chiến sĩ đó, khiến cho gã ngã ngửa ra sau.

Đám chiến sĩ của cảnh vệ liên này toàn bộ là thanh niên gan dạ, bọn họ tuy không có dạng vũ dũng như đệ tử Bát Quái môn, nhưng sau khi nhập ngũ đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, phương diện bác kích cận thân cũng là một hảo thủ. Trương Dương vung tay đá chân đánh ngã được năm chiến sĩ, đám chiến sĩ này rất nhanh liền nhìn ra được sự lợi hại của Trương Dương, bọn họ ùa lên, một người vừa bị đánh ngã, người khác liền xông tới. Trương đại quan nhân tuy lợi hại nhưng cũng không chống đỡ được nhiều người như vậy, bị sáu chiến sĩ thành công áp sát, bọn họ người tóm người ôm, còn có người quặp chặt lấy chân Trương Dương.

Tần Chấn Đường nhắm chuẩn thời cơ, sải bước tiến lên đấm một quyền vào bụng dưới của Trương Dương, đối diện với đối thủ lợi hại như vậy, ai muốn đơn đả độc đấu thì là kẻ ngu. Trương Dương cố chịu một quyền của gã rồi gầm lên một tiếng, hổ khẩu rung lên, hất sáu chiến sĩ đang ôm hắn ra, vừa thoát khỏi sáu người này, lại có mấy chiến sĩ bất chấp tất cả lao lên, liều mạng ôm Trương Dương lại, có chút tinh thần liều lĩnh không sợ chết, trong quân nhân trước giờ không thiếu hảo hán biết khó mà vẫn xông lên.

Trương đại quan nhân lúc này đã giận thật rồi, hắn đằng không bay lên, mang theo cả sáu chiến sĩ quấn chặt lấy mình ngã xuống mặt đất cứng rắn, thảm nhất là hai chiến sĩ ôm hông hắn, bọn họ sắm vai kẻ lót đường, suýt nữa thì bị đè cho không thở nổi.Tay phải của Trương Dương hất một chiến sĩ ra, giơ tay đấm một quyền khiến gã ngã xuống, tung chân đá bay một chiến sĩ đang ôm chân hắn.

Tần Chấn Đường thấy Trương Dương bị mấy chiến sĩ quấn lấy còn chưa kịp đứng dậy, hắn sải bước lên trước, nhấc chân đá vào mặt Trương Dương. Trương Dương dùng khửu tay phải đỡ lấy đòn công kích của Tần Chấn Đường, giơ tay trái đấm vào bụng dưới của Tần Chấn Đường, đánh cho Tần Chấn Đường hô thảm một tiếng, ôm bụng ngã xuống.

Trương Dương nhân thời cơ thoát khỏi sự quấn quít của mấy chiến sĩ.

Tần Chấn Đường thấy hắn xông về phía mình, cố nhịn đau vùng quyền đấm Trương Dương, lại bị Trương Dương dùng tay phải gạt ra, song quyền giống như mưa rơi đánh lên ngực Tần Chấn Đường, đánh cho Tần Chấn Đường thối lui liên tục. Trương đại quan nhân trong mưa từng bước áp sát, đột nhiên dừng lại, lập tức một quyền đấm lên cằm Tần Chấn Đường, đầu Tần Chấn Đường ngửa ra sau, máu mũi bay lên không theo đường parabon.

Trương Dương bước theo một quyền ngưng mà không phát, mắt hổ lạnh căm, nhìn Tần Chấn Đường ngã xuống đất, gầm lên: "Ai cản ta thì phải chết."

Tiếng bước chân chỉnh tề từ bốn phương tám hướng tập kết về nơi này, Trương Dương đứng ở đó, vẫn là gần trăm chiến sĩ đội mưa bước tới, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh lẽo: "Cùng lên đi!"

Tần Chấn Đường giãy dụa bò dậy, gã móc súng ra, dùng họng súng chỉ vào Trương Dương, gầm lên: "Mày không sợ chết à? Có tin tao bắn chết mày không?"

Trương Dương nhướn mày nhìn gã: "Anh có gan thì thử đi, nếu anh dám nổ súng, tôi đảm bảo anh sẽ chết trước tôi đấy! Tôi sợ súng của anh chắc."

Ngón tay của Tần Chấn Đường đã đặt lên cò súng.

Trương Dương lạnh lùng nhìn gã, thần kinh khắp người đã kéo căng, y tuy nắm chắc đoạt được súng trên tay Tần Chấn Đường, nhưng không nắm chắc có thể thoát chết dưới họng súng của trăm chiến sĩ ở phía sau. Nhưng Trương Dương rất nhanh liền từ trong mắt Tần Chấn Đường nhìn thấy một tia do dự.

Tần Chấn Đường không dám nổ súng, bối cảnh của Trương Dương gã biết rõ, hắn là con trai nuôi của phó thủ tướng Văn, cho dù là hắn vô lễ xông vào, cho dù là hắn tới cửa gây hấn, nhưng tội không đáng chết, nếu như mình nổ súng giết hắn, sợ rằng không biết phải ăn nói thế nào, thực lực của Văn Quốc Quyền gã biết rõ.

Trương Dương bước lên trước một bước, Tần Chấn Đường lui ra sau một bước. Trương Dương nói: "Tôi chỉ muốn dẫn con trai tôi đi mà thôi."

Tần Chấn Đường lắc đầu, nói: "Không được!"

Trong mưa đột nhiên vang lên tiếng gọi khiến người ta tan nát cõi lòng: "Cha, cha ơi!"

Tần Hoan từ trong tiểu lâu của Tần gia đội mưa chạy ra, nó bất chấp tất cả lao về phía Trương Dương, bảo mẫu ở phía sau vội vàng đuổi theo.

Tần Hoan còn chưa chạy được bao xa thì bị bảo mẫu đó bắt lại.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng đầm đìa nước mắt của Tần Hoan, mắt như rách ra, gầm lên: "tiểu Hoan." Hắn đẩy Tần Chấn Đường ở trước mặt sang một bên, đuổi theo Tần Hoan.

Bảo mẫu đó kéo Tần Hoan vào trong nhà, Tần Hoan vừa đấm vừa đá, gân cổ hét lên: "Cháu muốn cha cháu, cháu muốn cha cháu!"

Hơn trăm chiến sĩ nhìn thấy cảnh ở trước mặt thì đầu ngây ra, tình cảm của người ta đúng là giữa hai cha con, tư lệnh Tần vì sao lại muốn chia lìa hai cha con người ta? Có mấy người trong đó biết một số chuyện của Tần gia, thầm nghĩ, con gái của tư lệnh Thần thì ra là đã ngủ với người khác, đứa bé này chính là con trai của hai người.

Hai vị bằng hữu của Tần Chấn Đường muốn cản Trương Dương bước vào Tần gia, lại bị Trương Dương đánh cho ngã xuống đất.

Tần Chấn Đường gầm lên: "Mày đứng lại cho tao?"

Tần Hoan gào lên: "Cha ơi!"

Trương đại quan nhân nhìn thấy bảo mẫu đó tóm chặt lấy Tần Hoan, hận đến nỗi ngứa cả răng, gầm lên: "Thả con trai tôi ra."

"Mày đứng lại cho tao!"

Trương Dương vẫn chạy về phía Tần Hoan.

"Bình!" tiếng súng giòn tan xé rách màn mưa, tiếng súng khiến tất cả mọi người ngây ngốc.