Y Đạo Quan Đồ

Chương 497-1: Trộm cắp sau lưng (1)




Trương Dương hiểu rằng những gì mà Thường Lăng Phong nói đều là sự thực, hắn rót thêm một chén rượu, cầm cái chén lắc lắc nói: "Anh là nói, tôi chỉ cần dẫn dắt tốt đội ngũ, đánh thắng trận này, những chi tiết khác không cần phải suy nghĩ tới?"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi nhớ anh tôi đã từng nói, một cán bộ tốt trước tiên phải đảm bảo không để xảy ra chuyện, lãnh đạo thích nhất là thuộc hạ ít dính vào phiền phức, chuyện không tốt mà anh để xảy ra quá nhiều càng chứng minh năng lực lãnh đạo của anh kém."

Trương Dương cười nói: "Án chiếu theo cách nói của anh anh thì con người tôi chính là cái gì cũng sai, không những thường để xảy ra chuyện mà còn thường mang tới phiền phức cho lãnh đạo."

Thường Lăng Phong mỉm cười, nói: "Không phải là mang tới phiền phức cho lãnh đạo mà là rước lấy phiền phức cho lãnh đạo, tôi đã gặp rất nhiều cán bộ rồi, nhưng có thể cắm hai đao vào hông lãnh đạo thì chỉ có mình anh thôi."

Trương Dương cười ha ha, Trương Dương là nói tới quan hệ giữa hắn và Đỗ Thiên Dã, những phiền phức mà hắn mang tới cho bí thư Đỗ quả thực đang gọi là hai hông cắm đao.

Thường Lăng Phong nói: "Ý nghĩa của công trình sân bay mới rất trọng đại, lúc trước bí thư Đỗ giao công trình trọng yếu này cho anh, đã gặp phải không ít thị phi, từ khi công trình sân bay mới khởi công cho tới nay, tuy trắc trở không ngừng, nhưng vẫn may mà chưa xảy ra chuyện gì lớn, trên thương trường, mạo hiểm càng lớn thì lợi ích càng nhiều, kỳ thực trên chính trị cũng vậy thôi, lợi ích càng lớn thì nguy hiểm càng lớn."

Trương Dương uống một ngụm rượu, nói: "Ai cũng thấy công trình sân bay mới có thể mang tới chính tích lớn, nhưng đa số người đều chỉ thấy trộm ăn thịt chứ không thấy trộm ăn đòn, nỗi khổ trong đây có mấy ai hay."

Thường Lăng Phong nói: "Công trình sân bay mới nếu như hoàn thành viên mãn, chính tích mang tới không cần nghĩ cũng biết, nhưng nếu để xảy ra sai lầm, trách nhiệm phải gánh cũng cực kỳ nghiêm trọng, nếu như xử lý không chuẩn, rất có khả năng bởi vì thế mà vĩnh viễn không thể lật mình."

Trương Dương biết Thường Lăng Phong không phải là nói quá, đoạn thời gian gần đây tình tự của hắn bởi vì Sở Yên Nhiên mà bị ảnh hưởng, hiện tại nên bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ kỹ càng một chút. Con đường chính trị này không phải là dễ đi, hắn từ một chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch của xã Hắc Sơn Tử đi lên, trong lịch trình hơn hơn năm nay tuy nói là gập gềnh trắc trở, nhưng trên tổng thể thì vẫn tính là thuận lợi, hiện giờ đã thành thường ủy của thành phố Phong Trạch, phó thị trưởng thành phố Phong Trạch, tổng chỉ huy hiện trường sân bay mới Giang Thành, với độ tuổi còn chưa tới hai mươi ba của hắn đã đạt tới độ cao chính trị này, phóng nhãn khắp tỉnh Bình Hải chỉ sợ là không tìm đâu ra được người thứ hai. Nhưng có thể đề thăng quá nhanh như vậy, khiến cho hắn sản sinh ra tình tự kiêu ngạo, trong bất tri bất giác, trên người hắn đã mang theo quá nhiều tác phong cường thế, khi xử lý vấn đề thích lợi dụng dĩ bạo chế bạo. Trương Dương nói khẽ: "Lăng Phong, trong mắt anh tôi là một người như thế nào?"

Thường Lăng Phong cười nói: "Anh là một người may mắn!"

Trương đại quan nhân có chút bất mãn, nói: "Anh cho rằng tôi đi lên được tới vị trí ngày hôm nay chỉ là dựa vào may mắn thôi ư?"

Thường Lăng Phong nói: "Trên người anh mang quá nhiều vầng sáng, anh em của bí thư thị ủy, con rể tương lai của tỉnh trưởng, con trai nuôi của phó thủ tướng, nếu không có những vầng sáng này, sĩ đồ của anh tuyệt không thể đi một cách thuận lợi như vậy."

Trương Dương gật đầu, nếu như không có những bối cảnh này, hắn trên chính trị sẽ mất đi rất nhiều trợ lực, hắn đột nhiên nhớ tới mình và Sở Yên Nhiên đã chia tay, cười khổ nói: "Hiện tại vầng sáng trên người tôi đã bắn đầu tắt rồi."

Thường Lăng Phong nói: "Người khác tiến hành tránh né anh trên chính trị, bọn họ kỳ thực không phải là sợ anh, mà là những bối cảnh ở phía sau anh, nếu mất đi những bối cảnh này, anh sẽ phát hiện, bên cạnh anh vốn mai phục rất nhiều địch nhân..." Nói tới đây gã dừng lại một chút, uống nốt chỗ bia trong cốc, ý vị thâm trường, nói: "Rất nhiều lúc phương pháp tốt nhất để đối phó với địch nhân không phải là chỉ dựa vào nắm đấm!"

Trương Dương hỏi lại: "Anh cho rằng phương pháp giải quyết tốt nhất là gì?"

Thường Lăng Phong mỉm cười, nói: "Bớt thụ địch, biến kẻ địch thành bằng hữu!"

Mỗi người đều có triết học nhân sinh của mình, nhân sinh quan của Thường Lăng Phong không thích hợp dùng cho Trương đại quan nhân, nhưng lời nói của gã khiến Trương Dương trầm tư, lần này tới kinh thành, giúp Trương Dương minh bach một đạo lý, bất kỳ quan hệ nào được xây dựng trên cơ sở chính trị đều không thể đáng tin cậy. Sau chuyện của Tần Manh Manh, cha nuôi đối với cách làm của mình có chút phê bình úp mở, hơn nữa sự chia tay với Sở Yên Nhiên cũng chẳng khác nào ở trước mặt công chúng xóa sạch quan hệ giữa mình và Tống Hoài Minh. Trương Dương ý thức được, những chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới con đường trong tương lai của mình. Thường Lăng Phong nói không sai, nếu như không có những vầng sáng này, sĩ đồ của hắn sẽ không thể đi được một cách thuận lợi như vậy. Sau khi những vầng sáng này dần dần tắt đi, tương lai của hắn sẽ đi về đâu?

Khi Trương Dương tỉnh lại, quyết định nghe theo kiến nghị của Thường Lăng Phong, triệu tập những thương nhân nhận thầu xây dựng sân bay mới tới họp, mục đích của hắn chính là muốn an định quân tâm, đảm bảo công tác xây dựng sân bay mới được tiến hành ổn định.

Nhưng cầm lấy điện thoại lên, lại phát hiện bên trong ống nghe không có bất kỳ phản ứng nào, Trương Dương liên tục bấm mấy số, vẫn là như vậy, hắn kéo cửa phòng gọi thư ký Phó Trường Chinh tới.

Phó Trường Chinh cười khổ nói: "Thị trưởng Trương, sáng sớm ngày hôm nay đường dây chiếu sáng và đường dây liên lạc của chúng ta bị cắt rồi!"

Trương Dương hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là có bộ môn phá rối không?" Gây đây thằng nhãi này trở nên thập phần đa nghi.

Phó Trường Chinh nói: "Vừa rồi có liên hệ với cục điện tín, nhân viên kiểm tra đang trên đường đến đây, bọn họ nói có thể là ngày hôm qua trời mưa, chắc là do nước mưa chui vào dây cáp điện. Phía sở điện cũng phái người tới rồi, bọn họ phủ nhận là do bọn họ cắt điện."

Trương Dương nói: "Chuyện này bảo họ làm nhanh một chút, công trình xây dựng sân bay mới quan trọng như vậy, liên lạc và điện lực không thể bị gián đoạn, nhất định phải bảo họ sửa thật nhanh."

Phó Trường Chinh gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Cậu đi thông tri cho các đơn vị xây dựng của sân bay mới, bảo họ chiều nay tới bộ chỉ huy họp!"

Sau khi Phó Trường Chinh đi, một lâu sau liền trở về, gã mang về cho Trương Dương một tin tức không tốt: "Đường dây liên lạc bị ngắt không liên quan gì tới trời mưa cả, mà là do con người tạo thành, đường dây liên lạc của công trường sân bay mới hôm qua bị người ta cắt, căn cứ vào kết quả kiếm tra sơ bộ, đường dây bị cắt rất nhiều, tổn hại hơn trăm vạn nhân dân tệ. Còn nguyên nhân đường dây chiếu sáng bị cắt thì vẫn đang trong quá trình kiểm tra.

Trương Dương nghe thấy chuyện nghiêm trọng như vậy, lập tức bảo Phó Trường Chinh đi báo cảnh sát.

Xét thấy tình hình nghiêm trọng, hôm đó cục trưởng cục công an Phong Trạch Trình Diễm Đông tự mình dẫn đội tới, đại đội hình trinh của cục công an Giang Thành cũng phái người tới tìm hiểm tình huống, cảnh viên được phái tới tìm hiểu tình hình chính là Tần Bạch.

Trương Dương vốn cho rằng Tân Bạch sau vụ đám cưới với Trần Vi đã quyết định điều đi, rời khỏi Giang Thành, nơi khiến gã thương tâm này. Nhưng không ngờ Tần Bạch không những không đi, hơn nữa còn nhanh như vậy đã trở lại công tác, cũng không khỏi có chút hiếu kỳ, xem ra nội tâm của Tần Bạch không yếu đuối như hắn nghĩ.

Cuộc họp mà Trương Dương vốn định mở vào buổi chiều cũng lâm thời thủ tiêu, bảo Thường Lăng Phong đi đại biểu cho hắn câu thông với đám thương nhân xây dựng đó, còn hắn thì ở trong phòng họp bàn bạc với cảnh sát về chuyện đột nhiên xảy ra.

Nguyên nhân mà đường dây chiếu sáng bị gián đoạn cũng đã được tra rõ là bị trộm cắt. Trình Diễm Đông nói: "Căn có vào đích tình ở hiện trường đã sơ bộ nhận định đây là hành vi cùng với cắt trộm đường dây liên lạc, chúng tôi đã phái cảnh viên tới toàn bộ các trạm thu hồi phế phẩm, tranh thủ mau chóng tìm được tang vật."

Trương Dương nói: "Quan trọng ở đây là phải làm thật rõ ràng, rốt cuộc là sự kiện cùng phá hoại việc xây dựng sân bay mới là cố ý hay là hành vi cắt dây điện chỉ là ngẫu nhiên phát sinh vì mục đích vi lợi.

Trình Diễm Đông nói: "Sự kiến cắt dây điện xảy ra vào mùa thu năm nay rất nhiều, chắc chỉ là một chuyện ngẫu nhiên thôi, không phải là hành vi cố ý phá hoại việc xây dựng sân bay mới đâu.

Tần Bạch thì lại không thấy vậy, gã có cách nhìn khác: "Đường dây chiếu sáng và đường dây liên lạc trong một đêm bị trộm cắt, đồng thời vào lúc cắt dây, một bộ phận thiết bị liên lạc mà công ty Hối Thông cung cấp cho sân bay mới cũng bị người ta phá hoại. Nếu như những tên trộm này đơn thuần chỉ vì mưu lợi, vậy vì sao lại đi phá hỏng thiết bị của Hối Thông? Tôi cho rằng rất có khả năng đây là một hành vi có mục đích phá hoại việc xây dựng sân bay mới."

Trương Dương nói: "Bất kể mục đích của những kẻ trộn cắt dây này là gì, bắt được chúng nhất định không được phạt nhẹ, bọn chúng vì bán phế phẩm mà tạo thành tổn thất hơn trăm vạn, tính chất rất ác liệt!"