Y Đạo Quan Đồ

Chương 503-3: Ác đảm (3)




Trương Dương nói: "Cô chẳng lẽ không nhìn ra Hứa Gia Dũng căn bản là kẻ điên rồ ư, gã coi tôi là kẻ thù giết cha, từng uy hiếp tôi muốn cho tôi phải nếm trải những việc đau khổ nhất trong cuộc sống. Mộng Viên, tôi không thể để mặc cho gã phát điên tiếp tục trả thù, vì trả thù tôi, gã không tiếc hi sinh cô, không tiếc hi sinh Hối Thông, không tiếc bất cứ chuyện gì. Gã căn bản không biết hối cải, tôi lo cô sẽ bị gã thương tổn."

Kiều Mộng Viện giận dữ ngắt lời Trương Dương: "Người thương tổn tôi không phải là gã mà là anh!"

Trương Dương nhìn đôi mắt long lanh ánh lệ của Kiều Mộng Viện, hắn bỗng nhiên hiểu ra gì đó, trong lòng của Kiều Mộng Viện đã không còn vị trí của Hứa Gia Dũng nữa rồi, mình đã biến thành càng lúc càng quan trọng hơn, cho nên sự tổn thương của mình đối với cô ta thì lớn hơn nhiều.

Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi sau này sẽ không lợi dụng cô nữa, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè chứ?"

Kiều Mộng Viện chậm rãi lắc đầu: "Anh để tôi bình tĩnh lại đã. Tôi không muốn gia nhập vào trong thị phi của anh và Hứa Gia Dũng!"

Trương Dương gật đầu, quay người bỏ đi.

Kiều Mộng Viện nhìn chiếc xe Pickup biến mất khỏi tầm mắt của mình rồi mới quay người mở cửa, trước khi bước vào phòng, cô ta lại nhớ ra gì đó, cúi xuống nhặt đôi giày thể thao lên, lại phát hiện bên trong giày có đút một tờ giấy, bên trên viết - Yêu em! Kiều Mộng Viện cắn chặt môi, trong mắt lại giống như hồ nước gợn sóng trong gió thoảng.

Phạm Tư Kỳ chủ động hẹn gặp Trương Dương, biểu hiện của Hứa Gia Dũng khiến cô ta càng lúc càng cảm thấy sợ hãi, cô ta sợ Hứa Gia Dũng đồng thời vào lúc tự hủy mình cũng sẽ kéo cô ta xuống vực sâu.

Trương Dương rất lễ phép cười nói: "Phạm tiểu thư thích cà phê hay là trà?"

Phạm Tư Kỳ nói: "Cà phê, không bỏ đường!"

Trương Dương bảo nhân viên một tiếng.

Phạm Tư Kỳ có chút bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đang ngồi trên tầng hai của quán trà Thanh Tâm, từ đây có thể nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp của hồ Nhã vân, lúc gần hoàng hôn, ánh nắng của tịch dương rải xuống mặt hồ, gió nhẹ thổi khẽ, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nhất thời cả hồ ánh lên vẩy bạc, tâm tình của Phạm Tư Kỳ lúc này cũng có chút không bình tĩnh.

Trương Dương nhìn ra điểu này, không khỏi cười nói: "Phạm tiểu thư yên tâm, không có ai theo dõi cô đâu!"

Phạm Tư Kỳ thở phào một hơi, cầm tách cà phê lên uống một ngụm, nhíu mày, mùi vị của cà phê này không được tốt lắm, rất là đắng.

Trương Dương nói: "Không uống được à, để tôi bảo họ đổi!"

Phạm Tư Kỳ lắc đầu, nói: "Bỏ đi, tôi chỉ muốn nói mấy câu rồi đi ngay."

Trương Dương nói: "Cô nói đi, tôi nghe đây."

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã... gã sắp bị anh bức đến phát điên rồi, thị trưởng Trương, anh có thể dừng tay không?"

Trương Dương uống một ngụm trà, nói: "Cô nên nhận rõ, người nên dừng tay là gã chứ không phải là tôi!"

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã cho rằng anh đã hủy đi tất cả của gã, gã hận anh!"

"Tôi biết, tôi cũng không muốn tính toán với gã, nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại cho thấy, gã sẽ không từ bỏ sự cừu hận đối với tôi!"

Phạm Tư Kỳ nói: "Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã sẽ phát điên, sẽ sụp đổ! Gã sẽ bất chấp tất cả!"

Trương Dương nói: "Cô và Hứa Gia Dũng tuy là vợ chồng, nhưng cô không hiểu gã bằng tôi đâu, chuyện mà gã làm giỏi nhất chứng là ở sau lưng giở trò mèo, lúc trước đính hôn với Mộng Viện không phải là bởi vì gã thật lòng yêu Mộng Viện, mà là bởi vì gã muốn lợi dụng thế lực của Kiều gia, gã vì báo thù tôi, thủ đoạn gì cũng dùng được."

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã sắp phát điên rồi."

Trương Dương nói: "Đối diện với một người như vậy, cô chỉ có hai lựa chọn, một là cùng gã phát điên, hoặc là đứng ra ngăn cản gã."

Phạm Tư Kỳ cắn môi, nói: "Gã khiến tôi cảm thấy sợ hãi!"

Trương Dương đi thẳng vào vấn đề: "Phạm tiểu thư, cô đã có thể chủ động hẹn tôi ra ngoài, tôi nói chuyện cũng không cần phải vòng vo làm gì, Hứa Gia Dũng trên sinh lý có bệnh, hai người căn bản chỉ là phu thê trên danh nghĩa, tôi không biết tình cảm gì có thể khiến cô tiếp nhận gã, tiếp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu, cô không phải là bị hắn uy hiếp chứ?"

Phạm Tư Kỳ biến sắc, cô ta không ngờ Trương Dương lại điểm phá chân tướng của sự việc, cô ta run giọng nói: "Tôi không biết nên làm gì!"

Trương Dương nói: "Tôi có thể giúp cô!"

Phạm Tư Kỳ lắc đầu, nói: "Anh không giúp được tôi đâu!"

Trương Dương nói: "Một người nếu lùi bước thì chỉ có thể càng lún càng sâu, Phạm tiểu thư muốn cả đời bị người ta uy hiếp ư?" Hắn đồng tình nhìn Phạm Tư Kỳ một cái, nói: "Vĩnh viễn không thể tin gã sẽ có lương tâm mà bỏ qua cho cô."

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã rất tài hoa, chính bởi vì hân thưởng năng lực của gã mà tôi mới nhận gã vào trong công ty của tôi, và giao cho những trọng trách, nhưng tâm tư của gã lại không đặt trên công việc, mà là..." Cô ta dừng lại một chút, mất rất nhiều nỗ lực mới nói ra được: "Gã tiến vào Tinh Nguyệt chỉ là để tiếp cận và tìm hiểu tôi, gã sai người theo dõi tôi, phát hiện những bí mật của tôi, và lấy chúng ra để uy hiếp tôi..."

Trương Dương hỏi: "Cô vì sao không tố cáo gã?"

Phạm Tư Kỳ đau khổ vô cùng, nói: "Tôi không dám, tôi không thể mang danh dự của gia tộc ra đánh cuộc."

Trương Dương thở dài, Phạm Tư Kỳ không nghi ngờ gì nữa cũng là một người bị hại, Hứa Gia Dũng thật đúng là họa hại, bất kể là Phạm Tư Kỳ có bí mật gì, nhưng đó là chuyện của người ta, Hứa Gia Dũng lợi dụng thứ mà gã nắm trong tay để uy hiếp Phạm Tư Kỳ, loại người này thực sự là quá ti bỉ. Trương Dương nói: "Biện pháp duy nhất có thể ngăn cản gã chính là tống gã vào tù!"

Phạm Tư Kỳ nói: "Tôi sợ gã không những hủy đi bản thân gã mà còn hủy cả tôi."

Trương Dương nói: "Không đâu, gã không có bản sự đó!"

Phạm Tư Kỳ hạ quyết tâm, đưa một tờ giấy đã chuẩn bị trước cho Trương Dương, Trương Dương mở ra đọc, bên trên là một dãy số tài khoản ngân hàng.

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã bảo tôi gửi ba trăm vạn vào tài khoản ngân hàng này, tôi lo lắng gã có thể gây bất lợi cho anh, chuyện cụ thể thì tôi không biết, tôi chỉ có thể giúp anh được vậy thôi."

Trương Dương gật đầu.

Phạm Tư Kỳ đứng dậy, cô ta chuẩn bị đi, trước khi đi lại ghé vào tai Trương Dương, nói: "Tôi thật sự rất muốn gã phải chết!" Giọng nói của cô ta tuy rất nhỏ, nhưng bên trong lại tràn đầy cừu hận khắc cốt ghi tâm.

Muốn tra ra nơi hạ lạc của chỗ tiền này, Trương Dương chỉ có thể nhờ Quốc An giúp đỡ, phía Quốc An rất nhanh liền có tin tức phản hồi, sau khi chỗ tiền này được gửi vào tài khoản, lập tức bị chuyển đi, qua mấy vòng cuối cùng được đưa ra chỗ của một nữ nhân tên là Dương Quế Vân. Nữ nhân này không hề có bất kỳ lịch sự phạm tội nào, nhưng có một điều vẫn khiến Trương Dương chú ý. Chồng trước của Dương Quế Vân chính là Trịnh Thọ Quốc.

Người này là em vợ của cục trưởng tiền nhiệm của cục công an Đông Giang, Trương Dương lúc trước khi điều ra vụ án tham ô của Hứa Thường Đức, Trịnh Thọ Quốc từng lập kế hoạch giết hắn, Trương Dương bởi vì vậy mà từng tra tư liệu của y. Trịnh Thọ Quốc năm nay bốn mươi ba tuổi, nguyên quán ở Giang Thành Bình Hải, năm mươi tám tuổi thì nhập ngũ, sau khi rời ngũ thì tiến vào phân cục khu Văn Uyên của cục công an Giang Thành, về sau bởi vì năng lực công tác xuất sắc, được tiến vào tổ trọng án của cục công an Giang Thành, bảy năm trước được điều vào đội hình cảnh của cục công an thành phố Đông Giang. Trong một hành động bắt cướp đã ngộ thương một quần chúng vô tội, từ đó mà tinh thần bị đả kích, không gượng dậy nổi, năm năm trước cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, từ chức khỏi cục công an, sau đó Trịnh Thọ Quốc được người ta thuê, mấy lần muốn giết Trương Dương diệt khẩu, đều bị Trương Dương hóa hiểm thành an. Sau khi Phương Đức Tín bị bắt, Trịnh Thọ Quốc giống như là bốc khói khỏi nhân gian, không còn biết tin tức, Trương Dương cũng dần dần quên đi cái tên này.

Không ngờ cái tên này lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Trương Dương, Hứa Gia Dũng gửi cho Dương Quế Vân ba trăm vạn, sau lưng khẳng định có âm mưu, gã không vô duyên vô cớ lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy.

Trương Dương nối một loạt quan hệ này lại với nhau, cả chuyện này đã dần dần biến thành rõ ràng, Hứa Gia Dũng cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, giữa gã và Trịnh Thọ Quốc nhất định có liên hệ với nhau, gã muốn thuê sát thủ, mục tiêu của gã chính là Trương Dương.