Y Đạo Quan Đồ

Chương 510-2: Tiệc mừng (2)




Đinh Triệu Dũng cười nói: "Đừng nghĩ bậy, cậu còn không rõ con người của Trần Thiệu Bân ư, cậu ấy và Thanh Hồng không có gì đâu."

Lương Thành Long nói: "Con người luôn dễ thay đổi."

Trương Dương nói: "Anh đừng có nghĩ ai cũng như anh, tôi thấy thằng ôn anh gần đây có tật xấu rồi."

Lương Thành Long thở dài: "Tôi đúng là có bệnh rồi, không chịu sống những ngày êm đẹp mà cứ muốn sứt đầu mẻ trán, hiện tại hối hận cũng con mẹ nó muộn rồi."

Tiếng pháo vang lên, cô dâu chú rễ đã đi vào đại sảnh làm lễ.

Trương Dương tuy không thích nghe lãnh đạo phát biểu, nhưng thân là phù rể, phải xuất hiện ở hiện trường hôn lễ, bí thư Kiều Chấn Lương là người chứng hôn cho Vương Hoa Chiêu và Tằng Lệ Bình, Trương Dương khi Trương Dương tới hiện trường thì bài phát biểu của Kiều Chấn Lương vừa hay kết thúc, hắn cũng vỗ tay theo, lại thấy Kiều Mộng Viện đứng ở chỗ cách mình không xa, hắn mỉm cười chen tới, Kiều Mộng Viện cũng thấy hắn, mỉm cười với hắn.

Từ vẻ mặt của Kiều Mộng Viện có thể nhìn ra là tâm tình của cô ta đã tốt hơn nhiều. Trương Dương nói: "Tới lúc nào vậy?"

Kiều Mộng Viện chỉ ra sau, Trương Dương nhìn thấy Mạnh Truyền Mỹ, mẹ của Kiều Mộng Viện cũng tới, đang ngồi cắn hạt dưa, nói chuyện với mấy vị phu nhân của quan lớn, trong đó còn có cả Liễu Ngọc Oánh, vợ của Tống Hoài Minh.

Trương Dương nói: "Định khi nào thì về?"

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Vẫn chưa quyết định." Dừng lại chút rồi lại nói: "Có lẽ là không về nữa!"

Trương Dương hạ giọng nói: "Bỏ được ư?"

Kiều Mộng Viện nghe ra hàm nghĩa phức tạp trong câu này của hắn, cười hờ hững, nói: "Có gì mà không bỏ được, nên buông tay thỉ thủy chung vẫn phải buông tay."

Hai bên đang nói chyện thì phía bên đó đám người đột nhiên cất tiếng hoan hô, chính là cô dâu Tằng Lệ Bình ném hoa cưới trong tay ra.

Bó hoa đó ở trong không trung lướt một vòng, lướt qua mấy chục bàn tay đang vươn ra, vừa hay rơi xuống trước mặt Kiều Mộng Viện, cơ hồ là theo bản năng, Kiều Mộng Viện bắt lấy bó hoa đó, Trương Dương sợ cô ta bị ném trúng, cũng giơ tay lên bắt, trong nháy mắt, Kiều Mộng Viện trở thành tiêu điểm của toàn trường, cùng cô ta trở thành tiêu điểm còn có Trương Dương, ai bảo Trương Dương đứng cùng với cô ta.

Trương đại quan nhân và Kiều Mộng Viện đứng cạnh nhau rất là xứng đôi, tất cả mọi người đều nhận ra người bắt được hoa là thiên kim của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, lập tức hoan hô vỗ tay, Kiều Mộng Viện có chút xấu hổ, Trương đại quan nhân thì còn xấu hổ hơn, vốn là hắn không sao, nhưng bởi vì bó hoa cưới mà trở thành tiêu điểm được chú ý. Trương Dương vội vàng buônt tay ra.

Kiều Mộng Viện cầm bó hoa đó, nhất thời tay chân luống cuống.

Trương Dương đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hắn nhìn thấy ánh mắt có ý vị xâu xa của Kiều Chấn Lương, lại thấy vẻ mặt không vui của Tống Hoài Minh. Trương đại quan nhân thầm nghĩ, oan quá, ta con mẹ nó oan quá, Vương Hoa Chiêu à, Tằng Lệ Bình à, tôi có đắc tội với hai vợ chồng cô cậu không, sao lại hại tôi như vậy.

May mà sự xấu hổ cũng chỉ là tạm thời mà thôi, tối đa là để lại cho người ta một đề tài để nói chuyện phiếm mỗi lúc rảnh rỗi. Trương Dương và Kiều Mộng Viện không có gì, ai cũng biết hắn suýt nữa trở thành con rể của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, nhưng đề tài luôn có thể chế tạo ra, bởi vì bó hoa cưới này, rất nhiều người bắt dầu liên hệ chặt chẽ Trương Dương và Kiều Mộng Viện lại với nhau.

Kiều Mộng Viện cầm bó hoa cưới lặng lẽ đi tới cạnh mẹ, Mạnh Truyền Mỹ nhận lấy bó hoa trong tay con gái, mỉm cười nói: "Hoa đẹp quá!"

Liễu Ngọc Oánh ở bên cạnh nói: "Nghe nói người bắt được hoa cưới của tân nương rất nhanh cũng sẽ trở thành tân nương." Lúc nói câu này, trong lòng Liễu Ngọc Oánh rất khó chịu, cô ta tuy không rõ Trương Dương và Kiều Mộng Viện có quan hệ gì, nhưng trong lòng vẫn thấy buồn bực.

Trương Dương quay về cạnh Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long cười nói: "Cung hỉ cậu, sắp xui xẻo rồi!"

Đinh Triệu Dũng mắng: "Mồm quạ đen!"

Lương Thành Long nói: "Ai kết hôn người đó con mẹ nó xui xẻo, đặc biệt là cưới con gái nhà quan to, các cậu nhìn mặt của Vương Hoa Chiêu kìa, có phải là ấn đường biến thành màu đen, vận xui đầy mặt không?"

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đều nhìn về phía Vương Hoa Chiêu, Lương Thành Long nói vậy khiến bọn họ phát hiện ra, Vương Hoa Chiêu tuy đang cười, nhưng nụ cười rất máy móc, rất cứng ngắc.

Đinh Triệu Dũng thở dài, nói: "Xem ra môn đăng hộ đối vẫn có đạo lý nhất định."

Trương Dương nghe thấy cậu này có chút không thuận tai, Triệu Tĩnh Và Đinh Bân cũng là không môn đăng hộ đối ư, Đinh Triệu Dũng nói câu này là ám chỉ quan hệ của chúng ư? Đinh Triệu Dũng phát hiện Trương Dương đang nhìn mình với vẻ trách móc, lập tức ý thức được mình nói sai rồi, gã cười nói: "Cậu đừng có nghĩ xa, tôi không có ý gì đâu."

Lương Thành Long nói: "Nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi con mẹ nó nói gì cũng không kết hôn đâu."

Trương Dương nói: "Lâm Thanh Hồng không phải là cho anh lựa chọn ư? Người ta đợi anh ly hôn kìa."

Lương Thành Long nói: "Nhưng tôi là người có trách nhiệm, đã kết hôn rồi thì tôi phải có trách nhiệm!"

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đồng thời giơ ngón giữa về phía gã.

Mười hai giờ trưa, tiệc cưới chuẩn bị bắt đầu, Trương Dương và Đinh Bân cùng nhau giúp rót rượu, Đinh Bân đối với ông anh rể tương lai này thủy chung kính úy có thừa, gã cầm khay còn Trương Dương cầm bình rượu, Đinh Bân thậm chị còn cảm thấy bình rượu này tùy thời đều có thể rơi xuống đầu mình. Gã ngoan ngoan gọi anh Trương, trên mặt liên tục nở nụ cười tôn kính.

Trương Dương gật đầu, hắn không thích Đinh Bân, nhưng Triệu Tĩnh lại thích, đã như vậy thì thôi cứ để kệ chúng đi. Trương Dương nói: "Triệu Tinh sao lại làm phù dâu?"

Đinh Bân nói: "Chị Lệ Binh và nhà em rất thân nhau, cũng quen cả Triệu Tĩnh, hai người thường đi chơi với nhau."

Trương Dương ồ một tiếng, xem ra mình vẫn ít quan tâm tới em gái.

Kính rượu đương nhiên là phải bắt đầu từ các lãnh đạo, Trương đại quan nhân đẩy cửa ra nhìn, hay quá, thường ủy tỉnh ủy cơ hồ đều tề tụ đủ, phân lượng của bàn này không cần nghĩ cũng biết, Vương Hoa Chiêu trên phương diện nhân tế rõ ràng là không bằng Tằng Lệ Bình, Tằng Lệ Bình cười ngọt ngào, nói: "Các chú các bác, bọn chúng tới kính rượu mọi người!"

Đám thường tỉnh đều đề cử Kiều Chấn Lương làm đại biểu, Tằng Lai Châu lúc này cũng bước vào, y cười nói: "Không được, bàn này phải kính từng người một, trước tiên bắt đầu từ bí thư Kiều!"

Kiều Chấn Lương mỉm cười đứng dậy, nhận lấy rượu mừng mà Vương Hoa Chiêu kính hiến, nói: "Chúc hai đứa hôn nhân mỹ mạn, sự nghiệp thuận lợi."

Trương Dương nhân cơ hội nói: "Hôn nhân mỹ mãn là dựa vào mình, còn sự nghiệp thuận lợi thì phải dựa vào bí thư Kiều!"

Cả bàn đều bật cười, Tằng Lai Châu bảo: "Tiểu Trương nói không sai, bí thư Kiều uống nhiều chút!"

Kiều Chấn Lương hớp một ngụm rồi giao lại chén rượu cho Vương Hoa Chiêu, y bị bệnh tiểu đường, phương diện sinh hoạt vẫn phải chú ý.

Tằng Lai Châu khuyên thì khuyên, nhưng chỉ cần nói là được rồi, không ai thật sự miễn cưỡng người khác uống rượu.

Khi tới lượt Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh cười nói: "Chúc hai người bách niên hảo hợp bạch đầu tiếu lão." y rất dứt khoát uống cạn chén, dẫn tới một tràng hoan hô của mọi người. Trương Dương lưu ý thấy toàn trình Tống Hoài Minh không liếc mình lấy một cái. Bỏ mẹ rồi, xem ra tỉnh trưởng Tống vì chuyện của Sở Yên Nhiên mà quan hệ với hắn đã lạnh nhạt tới cực điểm. Trương Dương cũng rất biết điều, không mặt dày nịnh nọt người ta, cho nên hắn cũng không nói gì.

Khi kính tới bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, Trương Dương cố ý rót một chén lớn, Khổng Nguyên nhìn thấy chén rượu là hiểu thằng ôn này giở trò xấu đây, có điều Khổng Nguyên rất dứt khoát, không ngờ lại tiếp lấy rồi một hơi uống cạn, lần này tiếng hon hô còn lớn hơn so với lúc Tống Hoài Minh uống.

Trương Dương mỉm cười nhìn Khổng Nguyên, trong lòng bắt đầu tính toán chuyện của Ngô Minh. Trong tay hắn nắm ảnh nóng của Ngô Minh và Trương Lập Lan, căn cứ vào tình huồng mà hắn nắm được thì giữa Trương Lập Lan và Khổng Nguyên cũng có chút ám muội, gan của thằng ôn Ngô Minh nay lớn thật, trong bất tri bất giác đã đội cho Ngô Minh một cái mũ xanh to tướng, chỉ cần Trương Dương đâm ra, đừng nói là bí thư thị ủy, tiền trình chính trị của Ngô Minh chỉ sợ cũng tiêu tùng. Nhưng Trương Dương lại không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh quan hệ của Khổng Nguyên và Trương Lập Lan. Trương Dương rất không thích con người của Khổng Nguyên, lần trước ở Tĩnh Hải thằng cha này không ngờ lại dám quấy rối Tần Thanh, về sau lại có ý với Trương Lập Lan, rồi giở trò trên bằng tốt nghiệp của Trương Dương, người này không phải là kẻ tốt lành gì. Trương Dương hận không thể đá y từ vị trí bộ trưởng bộ tổ chức xuống, nhưng hắn cũng hiểu rằng, với thực lực hiện tại của mình thì vẫn không đủ. Khổng Nguyên không phải là người mà mình có thể động vào. Loại chuyện thuê người vả y, chỉ có thể tiểu đả tiểu nháo, làm một lần chứ không thể chơi thêm lần nữa.

Đợi khi kính rượu kết thúc, khách nhân cũng về kha khá rồi, ngay cả Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng cũng đã ăn no bụng, Trương Dương thì nửa ngày không có gì vào bụng, vốn hi vọng cùng họ uống vài chén, nhưng thấy bọn họ đã cầm bánh kẹo cưới đi rồi, liền trách bọn họ không có nghĩa khí.