Y Đạo Quan Đồ

Chương 517-1: Trong lòng biết rõ (1)




Lời nói của Kiều Chấn Lương đã làm cho Diêm Quốc Đào rơi vào trong trầm tư đáng kể, ông đã rõ ràng vì sao Kiều Chấn Lương lại để ý đến chuyện của một cán bộ cấp phó xử nho nhỏ như Trương Dương, chuyện sân bay mới Giang thành lần này, theo Kiều Chấn Lương thấy là đã mạo phạm đến quyền uy của ông, đối phương đã vi phạm rồi, Kiều Chấn Lương rất không vui, vô luận là chuyện này nhằm vào ai. Bởi vì Trương Dương mà làm cho cả công trình sân bay mới Giang thành phải dừng xây dựng để chỉnh đốn và cải cách, chuyện này hoang đường đến cực điểm rồi, Kiều Chấn Lương càng không vui hơn nữa là phương pháp xử lý của Đỗ Thiên Dã, nếu như Đỗ Thiên Dã kiên trì chống lại áp lực, thân là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương nhất định sẽ ra mặt giải quyết chuyện này, chỉ là Đỗ Thiên Dã lại lấy cái nhìn đại cục, lựa chọn nhượng bộ, hi sinh một mình Trương Dương, lấy đại cục làm trọng. Ngoài miệng thì Kiều Chấn Lương không có nói nhiều, nhưng mà trong lòng thì càng lúc càng thêm khó chịu.

Diêm Quốc Đào đưa tay mang phần canh gà đặt trước mặt Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương nói: "Chỉ cần ngày nào tôi còn ở Bình Hải, thì ngày đó không cho phép người ngoài khoa tay múa chân với Bình Hải, Quốc Đào, lưu ý một chút, trước tiên cho Trương Dương đến Nam Tích vui vẻ qua ngày một chút"

Diêm Quốc Đào tuy rằng biết Kiều Chấn Lương nhất định sẽ hỏi, nhưng thật không ngờ ông lại hỏi đến triệt để như vậy, Diêm Quốc Đào cười gật đầu nói: "Tốt, ngày mai tôi sẽ làm" Trong lòng càng lúc càng rõ ràng ý đồ của bí thư Kiều, chiêu thức ấy của Kiều Chấn Lương muốn cho quân đội xem, các người không phải là muốn vươn tay ra đến Bình Hải sao? Trong ba phần đất của ti6 này, tôi muốn nâng ai thì nâng kẻ đó. Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, ý đồ thật sự của bí thư Kiều chính là muốn Trương Dương đến Nam Tích để "chơi", về phần mục đích cuối cùng của bí thư Kiều, Diêm Quốc Đào nghĩ mãi không ra, nhưng mà ông vẫn tin tưởng rằng Kiều Chấn Lương lần này đã trải qua suy nghĩ rất cẩn thận.

Kiều Chấn Lương nói: "Còn nữa, hắn không phải là phó xử sao? Lần này nhất định giải quyết vấn đề cấp chính xử cho hắn"

Diêm Quốc Đào lần này đã hoàn toàn trợn tròn mắt ra, Trương Dương mới bao nhiêu tuổi đâu, cấp chính xử? Đưa mắt ra nhìn khắp toàn quốc còn chưa thấy cán bộ cấp chính xử nào trẻ tuổi như vậy?

Kiều Chấn Lương căn dặn ông: "Chuyện này phải làm bí mật, đừng để người ta liên tưởng đến người của tôi" Nói xong ông uống một ngụm canh gà, vừa uống vừa nói: "Thật thơm, Quốc Đào, tay nghề của cậu càng ngày càng tốt, thôi cậu đừng làm thư ký nữa, trực tiếp nấu cơm cho tôi là được"

Diêm Quốc Đào cười nói : "Được chứ, chỉ cần bí thư Kiều muốn, tôi khẳng định là không có vấn đề"

Kiều Chấn Lương thở dài nói:" Cậu đó, vẫn không thay đổi được cái bệnh vuốt mông ngựa, nhưng mà cũng khó trách, bầu không khí của xã hội bây giờ đều là như vậy, tôi không cho vuốt, thì cậu chẳng phải là sẽ nghẹn đến chết sao"

Diêm Quốc Đào nói: "Tôi cũng không phải là tận lực nịnh hót ông, tự nhiên nói ra mà thôi, thói quen rồi, sửa cũng không được"

Hai người đều nở nụ cười.

........................................

Trương Dương cũng không thấy có gì gọi là đặc biệt ủy khuất ở đây cả, người khác đều cho rằng hắn mất thế, sẽ rất phiền muộn, chỉ là Trương Dương lại có một cảm giác giống như là trút được gánh nặng vậy, hắn biết việc chỉnh đốn và cải cách của sân bay lần này có liên quan trực tiếp đến hắn, Đỗ Thiên Dã miễn trừ tất cả chức vụ của hắn cũng là một hành động bất đắc dĩ, hi sinh một con tốt để thành toàn cho đại cục, Trương đại quan nhân cảm thấy mình hy sinh cho sân bay mới Giang thành này cũng không có gì oan uổng cả.

Tần Thanh sau khi nghe tin hắn bị miễn hết chức vụ xong liền gọi điện thoại đến, trong điện thoại từ tốn an ủi Trương Dương, bên này Trương Dương vừa mới cúp điện thoại xong, thì bên kia Kiều Mộng Viện đã gọi đến, Trương Dương nghe âm thanh của Kiều Mộng Viện liền không nhịn được nở nụ cười.

Kiều Mộng Viện nói: "Cười cái gì vậy? Lúc này mà anh còn cười được sao"

Trương Dương nói: "Tôi cười bởi vì tôi còn chưa thảm đến mức không ai hỏi thăm, gặp rủi ro đúng là không giả, nhưng mà cũng có không ít anh em gọi điện thoại cho quan tâm tôi"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh không sao chứ? Không phải là chịu không nổi kích thích, phát tác bệnh tâm thần luôn rồi chứ?"

Trương Dương cười ha hả nói: "Tôi còn chưa yếu đuối đến mức đó đâu, được rồi, cú điện thoại này rốt cục là đại biểu cho cá nhân cô hay là đại biểu cho bí thư Kiều an ủi tôi vậy"

Kiều Mộng Viện nói: "Chỉ đại biểu cho cá nhân tôi"

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Cũng đúng, tôi chỉ là một cán bộ cấp phó xử, bí thư Kiều có gặp cũng không nhớ"

Kiều Mộng Viện nói: "Qua hai ngày nữa tôi sẽ hỏi giúp anh..."

Trương Dương lắc đầu nói: "Đừng khách khí, ngàn vạn lần đừng làm vậy, bây giờ tôi cảm ơn tổ chức đã cho tôi một cơ hội nghỉ ngơi lâu dài, bình thường muốn thoải mái một chút cũng không có cơ hội này đâu"

Kiều Mộng Viện không nói gì, tuy rằng cô không nhìn thấy được biểu tình của Trương Dương bây giờ, nhưng mà lại suy đoán rằng trong nội tâm của Trương Dương chưa chắc đã dễ dàng như biểu hiện của hắn bây giờ.

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi không sao cả, tuyệt đối không luẩn quẩn làm ra chuyển ngu xuẩn đâu. Quan trường chìm nổi là một việc rất bình thường rồi, ai mà biết được, lỡ hai ngày sau tôi lại được đề bạt lên thì sao"

Lúc Trương đại quan nhân nói ra những lời này thì không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy, sáng sớm hôm sau, điện thoại của Hạ Bá Đạt đã đánh thức hắn, Trương Dương và Hạ Bá Đạt tuy rằng đã quen nhau một thời gian rồi, chỉ là hai người ngoại trừ thỉnh thoảng gặp mặt ra, thì nói thẳng ra là cũng không gặp gỡ nhiều lắm, Cố Doãn Tri sau khi nghỉ hưu, thì bọn họ hầu như là cắt đứt quan hệ luôn, cho nên cú điện thoại này của gã ta đã làm cho Trương Dương ít nhiều gì cũng cảm thấy kinh ngạc, mà lời nói của gã ta càng làm cho Trương Dương ngạc nhiên không ngớt.

Câu đầu tiên mà Hạ Bá Đạt nói là: "Trương Dương, chuyện của cậu tôi có nghe qua rồi, đến Nam Tích đi" Đi thẳng vào vấn đề, vừa mở miệng ra liền mời hắn đi.

Trương Dương sửng sốt: "Thị trưởng Hạ, ông có ý gì?"

Hạ Bá Đạt bên kia điện thoại sửng sốt: "Giúp người chết sống lại, đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao? Nam Tích đang chuẩn bị hội vận động tỉnh lần thứ mười hai, sang năm lễ hội sẽ khai mạc, bây giờ có nhiều chuyện còn chưa có tin tức gì, chủ nhiệm ủy ban thể dục Chu Đại Niên đồng chí tự nhiên lại đổ bệnh đúng ngay vào thời điểm mấu chốt này, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy có cậu là thích hợp nhất, cậu trẻ tuổi có năng lực mà lại nhiệt tình, thế nào? Có nguyện ý đến giúp tôi hay không?"

Trong lúc nhất thời Trương Dương không nghĩ thấu được nguyên nhân bên trong, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự là quá đột nhiên, hắn sửng sốt một hồi lâu, nhanh chóng tiêu hóa tin tức của Hạ Bá Đạt, rồi mới mở miệng nói: "Thị trưởng Hạ, tôi vừa mới bị bí thư Đỗ miễn chức, là một cán bộ có vấn đề, xử lý của tổ chức đối với tôi còn chưa xong"

Hạ Bá Đạt cười nói: "Có vấn đề gì chứ? Chẳng qua chỉ là thái độ làm người gánh chịu trách nhiệm thôi, ông ta không cần cậu, tôi dùng cậu, cậu chỉ cần nguyện ý đến Nam Tích, tôi sẽ đem vấn đề cấp chính xử của cậu giải quyết"