Y Đạo Quan Đồ

Chương 519-2: Không khí mới mẻ (2)




Trương Dương nói:" Không mệt, tinh thần hưng phấn, ý chí chiến đấu sục sôi"

Tần Thanh không nhịn được cười, trong thời gian ngắn, bóng đêm đã lặng lẽ bao phủ lấy Cẩm Loan, Tần Thanh vươn tay, ôm lấy cánh tay của Trương Dương, khí trời cuối thu rất lạnh, không khí tại Cẩm Loan lại ẩm ướt, loại không khí như vậy đã nhanh chóng xua đuổi du khách đi, tiếng náo nhiệt ầm ĩ ban ngày của Cẩm Loan bỗng nhiên đã trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Cũng là cái quán ăn đó, hai người vẫn ngồi dọc theo sông, nước sông theo sắc trời mà biến thành màu xanh đậm, cây ô cựu, hồng phong, trong bóng đêm giống như là ánh lửa bập bềnh vậy, tăng thêm vài phần tình cảm lãng mạn cho một buổi tối cuối thu.

Vài món ăn nhẹ, một phần canh, Tần Thanh rót đầy ly rượu bằng sứ từ đời nhà Thanh cho Trương Dương, nhẹ giọng nói: "Biết em đến Nam Tích, người hài lòng nhất chính là chị"

Trương Dương nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn và chỉnh tề, hắn nâng ly rượu lên, nói: "Nếu như em đến Lam Sơn, vậy chị có hài lòng hơn không?"

Tần Thanh không nói gì, lấy kính râm xuống, đôi mắt long lanh sóng nước thâm tình nhìn Trương Dương: "Em không ở bên chị, chị nhớ em, em ở bên cạnh chị, chị vẫn nhớ em"

Trương đại quan nhân bị những lời nói đầy tình nghĩa của phó thị trưởng Tần làm cho rung động trong lòng, hai chân kẹp lấy một bàn chân của Tần Thanh, lặng lẽ xoa dịu.

Tần Thanh nói: "Tâm tình tốt hơn chưa?"

Trương Dương cười cười: "Ở trong thể chế, gặp phải một chút trở ngại là điều khó tránh khỏi, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, đừng mơ đánh bại được em"

Tần Thanh nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng nói: "Mười hai chổ cần cải cách và chỉnh đốn của sân bay mới Giang thành chị cũng có biết, hẳn là quân đội trực thuộc tỉnh trực tiếp ra lệnh, cái thông báo về mười hai chổ cần chỉnh đốn kia chẳng có tính thật chất nào cả, dụng ý thật sự của bọn họ chính là muốn tạo áp lực cho lãnh đạo Giang thành, cuối cùng là hướng về em" Tần Thanh đã nhìn rất rõ vấn đề này.

Trương Dương cười nói: "Trước khi em đến Nam Tích, sân bay mới Giang thành đã hoạt động lại, em đắc tội người ta, chính bởi vì sự tồn tại của em làm phiền đến hạng mục sân bay mới, em đi rồi, mọi chuyện đương nhiên được giải quyết dễ dàng" Hắn uống một ly rượu, trong lời nói mang theo một ít trào phúng.

Tần Thanh nói: "Vô luận là ai ra tay trong chuyện này, thì cách làm của người đó cũng có vấn đề, cho dù là có ân oán riêng với em, cũng không nên dùng quyền lực quốc gia để uy hiếp, đây là một hành vi quan báo tư thù"

Trương Dương nói: "Nhất định là Tần gia!"

Tần Thanh cũng có nghe nói về ân oán của Trương Dương và Tần Hồng Giang, nhưng mà chi tiết cụ thể thì cô không rõ ràng, cho đến nay cũng không có hỏi qua, theo cô thấy mỗi người đều có quyền giữ bí mật cho riêng mình, cho dù là thân quen như bọn họ. Tần Thanh lại nói: "Rời khỏi Giang thành, có phải là có ý nghĩa rằng chuyện này đã chấm dứt rồi không?"

Trương Dương cầm ly rượu lên vừa thưởng thức rượu vừa nói: "Em vốn tưởng rằng lần này sẽ nhàn rỗi một thời gian dài, nhưng không ngờ rằng thị trưởng Hạ lại gọi điện thoại đến nhanh như vậy"

Tần Thanh hỏi: "Thị trưởng Hạ dám dùng em, có phải là bởi vì bí thư Cố lên tiếng không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không rõ ràng lắm, nhưng mà chuyện này cũng rất có thể"

"Em không hỏi qua?"

Trương Dương nói: "Giai Đồng không hề hiểu biết gì về chuyện này, em cũng không tiện kêu chị ấy đi hỏi bí thư Cố, phong cách đối đãi của ông ấy luôn là như vậy, nhiều lần biểu thị rằng đã lui ra rồi không còn can thiệp vào chuyện của chính trị nữa, nếu như thật sự là ông ta, thì ổng cũng không thừa nhận"

Tần Thanh nói: "Hạ Bá Đạt từ khi đến Nam Tích vẫn luôn có biểu hiện cúi thấp, có thể nói là thường vụ phó thị trưởng Thường Lăng Không còn có tiếng nói và quyền lực hơn ông ta, lần này vì chuyện của em nhất định là đã gặp phải không ít áp lực"

Trương Dương nói: "Cái này cũng chính là chổ em kỳ quái nhất, giao tình của em và ông ta thật sự rất bình thường, ông ta không cần phải vì chuyện của em mà nỗ lực nhiều như vậy"

Tần Thanh nói: "Mặc kệ đi, quan trọng là em không sao cả"

Trương Dương nói: "Lam Sơn và Nam Tích là thành phố anh em, thị trưởng Tần có ý kiến gì với tôi không?"

Tần Thanh nói: "Làm tốt chức trách của mình, tình huống của Nam Tích gần đây không được tốt, tài chính của cảng nước sâu xảy ra vấn đề, tài chính của hai nhà đầu tư lớn là Hà Trường An và tập đoàn Tinh Nguyệt Singapo đều chậm chạp không đến, bây giờ đám lãnh đạo Nam Tích đang suy nghĩ biện pháp. Sang tháng mười năm sau thì lại phải tổ chức đại hội thể dục thể thao lần thứ mười hai của Bình Hải, người phụ trách chủ yếu là Thường Lăng Không đã được điều đến Lam Sơn, đối với đám lãnh đạo Nam Tích mà nói, hai cái này là một khảo nghiệm vô cùng nghiêm trọng"

Trương Dương nói: "Xây dựng sân thể dụng có liên quan đến em sao?"

Tần Thanh mỉm cười nói: "Chị đã đặc biệt tình hiểu một chút, ủy ban thể dục Nam Tích chỉ là một thành viên đặt kế hoạch thôi, trong việc xây dựng cụ thể thì không có tham dự nhiều, công tác ủy ban thể dục rất là thảnh thơi, chủ yếu là làm phong trào thể dục thể thao, tranh thủ sang năm trong đại hội thể dục thể thao có thành tích tốt, thật ra chuyện này cũng không liên quan nhiều đến em"

Trương Dương nói: "Như vậy thì tốt nhất, bây giờ em giống như một kẻ rãnh rỗi không có việc làm, càng nhàn hạ càng tốt"

Tần Thanh nói: "Em không sợ người khác nói em không làm việc sao?"

Trương Dương nói:" Đầu năm nay, càng làm nhiều việc thì càng có nhiều khuyết điểm, gặp phải chuyện gì cũng không làm, thì trái lại sẽ không gặp phải chuyện không may"

Tần Thanh cười nói: "Chị cuối cùng luôn thấy em đến Nam Tích rất khó mà thanh nhàn tự tại"

"Dùng cái gì mà thấy?"

Tần Thanh nói: "Đa số người trong thể chế rất khó buông tha quyền lực và quan chức, Hạ Bá Đạt đưa em đến Nam Tích, khẳng định là có mục đích, chị không tin o6g ta chỉ muốn giúp em thoát khỏi khốn cảnh, cho em tiêu diêu tự tại làm một chủ nhiệm ủy ban thể dục"

Trương Dương nói: "Chị nói là, ông ta muốn lợi dụng em để tranh giành cái gì đó với lão Từ?"

Tần Thanh nói: "Chị cũng không nói như vậy, nhưng rất kỳ quái, vì sao ông ta lại điều em đến Nam Tích?"

Trương Dương nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, sau đó giả vờ thâm trầm nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Tranh giành đấu đá, em mệt rồi, bọn họ muốn tranh thế nào thì cứ việc tranh, không có liên quan đến em"

Tần Thanh nói: "Em không phải thường hay nói, đấu cờ với người rất vui sao? Với tính tình của em, náo nhiệt càng lớn thì càng thích, chỉ sợ là người khác không kêu em, em cũng tự động nhào vô" Tần Thanh cũng vô cùng rõ ràng tính cách của Trương Dương, biểu biểu hiện cúi thấp của hắn chẳng qua chỉ là biến chứng nho nhỏ do sóng gió trong con đường làm quan mang đến thôi, không cần bao lâu sau, khi vết sẹo của hắn đã làm, thì sẽ lại tích cực tham dự vào việc tranh đấu chính trị cho mà coi.