Y Đạo Quan Đồ

Chương 533-1: Xây tường (1)




Mười hai giờ đêm hôm đó, trên con đường ở trước cửa lớn trung tâm thể dục mới ồn ào náo động, mấy chục dân công suốt đêm lao động hăng hái, ở đối diện cửa công trường khẩn trương thi công. Những công nhân này tất cả đều đến từ tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long. Nhiệm vụ của bọn họ chính là đêm nay ở đối diện cửa lớn của trung tâm thể dục dựng tòa nhà hoạt động.

Trương đại quan nhân ngồi dươi đèn xem bản vẽ quy hoạch trông rất ra dáng, Kiều Bằng Cử đứng ở bên cạnh hắn, cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng xây dựng bận rộn.

Lương Thành Long tự mình chỉ huy thi công, sau khi an bài thỏa đáng, đi tới bên cạnh bọn họ, hắng giọng nói: "Trương Dương, không dựng bản lâu nữa à."

Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Dựng bản lâu phí sức lắm, dựng bản phòng đi, tổng cộng tám phòng, đúng trước mặt cửa lớn công trường."

Lương Thành Long nói: "Ở giữa lưu lại cự ly mười mét được không?"

Kiều Bằng Cử nói: "Nếu đã xây thì dứt khoát chặn luôn cửa lớn của họ đi."

Trương Dương cười nói: "Thôi lưu lại cự ly năm mét đi, để xe ô tô đủ đi vào là được rồi. Anh Kiều à, anh làm việc tuyệt tình quá, cứ như là có đại cừu ý."

Kiều Bằng Cử tức giận nhìn hắn: "Thằng ôn cậu đừng có không đủ gan mà cứ đòi gây chuyện? Tôi giúp cậu đổ dầu vào lửa mà."

Lương Thành Long vỗ vai Trương Dương, nói: "Người anh em, kiềm chế một chút, cẩn thận lại đốt cháy luôn mình đấy."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Bí thư Từ sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Mấy người vừa cười cừa tán gẫu, xây dựng bên này làm tới khí thế ngất trời, bên kia công trường là một cảnh hoàn toàn khác, yên tĩnh hơn nhiều, rất nhiều người ghé tới cửa lớn xem náo nhiệt, bản phòng của Ủy ban thể dục thể thao dựng ngay trước cửa công trường, lần này còn tuyệt hơn, dứt khoát chiếm luôn mặt đường, đây căn bản không phải là xây nhà mà là bịt cửa.

Nhân viên tực ban ở hiện trường thấy bất diệu, vội vàng chạy đi liên hệ với Lý Trường Phong.

Lý Trường Phong vừa nghe thấy vậy liền hầm hầm nổi giận, thế này thì khi dễ người ta quá đáng, hắn trên giường ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa hét lớn: "Dùng máy ủi đẩy sập bản phòng của họ đi."

Công trường Trung tâm thể dục mới điều qua chiếc máy ủi đất tới, chuẩn bị hất đổ bản phong đang xây.

Máy ủi đất còn chưa ra khỏi được cửa lớn thì Trương Dương đã chỉ huy một chiếc xe chở đất cỡ lớn chắn ở cửa lớn của công trường trung tâm thể dục mới.

Khi Lý Trường Phong chạy tới hiện trường công trường thì hai bên đang ở trạng thái giằng co, một chiếc xe chở đất đang chắn ngang trước cửa lớn của họ, bịt kín cửa lại. Lý Trường Phong nhìn thấy Trương Dương đứng dưới đèn, hắn đẩy cửa xe lao lên, giận dữ hét: "Trương Dương, mày đừng khinh người quá đáng."

Trương Dương cười nói: "Tao đã nhắc nhở mày từ trước rồi, mày lại không chịu giúp tao sửa bản lâu, vậy tao chỉ đành tự mình động thủ thôi."

Lý Trường Phong nắm chặt quyền lại.

Trương Dương khinh thường nhìn hắn một cái, nói: "Sao? Muốn động thủ à? Tao khuyên mày hãy nghĩ cho kỹ đi, ngàn vạn lần đừng tự chuốc lấy đau đớn."

Lý Trường Phong oán hận gật gật đầu, hắn xoay người nhìn lại, thấy xe Hồng Kỳ của ông cậu Từ Quang Lợi, Từ Quang Lợi là nhận được điện thoại của hắn nên tới đây, có điều kỳ lạ là Từ Quang Lợi chậm chạp không xuống xe.

Từ Quang Lợi ngồi trong xe nhìn tỉnh cảnh ở trước mặt, y nhìn thấy rất rõ ràng, y không ngờ là Trương Dương thật sự dám chạy đến công trường của y xây nhà, bản phòng hoạt động ba gian đã được dựng thẳng trước cửa lớn của công trường, người ta nói được làm được, Từ Quang Lợi lúc này ngược lại rất bình tĩnh, y bắt đầu nghĩ lại, chuyện hôm nay vì sao lại phát triển đến mức này, cháu ngoại Lý Trường Phong trêu chọc Trương Dương, Trương Dương là mượn đề tài để nói chuyện của mình, tối nay lúc ăn cơm, y nhất thời không nén được giận là buột miệng chửi Kiều Bằng Cử, đắc tội với con trai của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương. Từ Quang Lợi vốn nghĩ bọn họ cũng chỉ dọa vậy thôi, không ngờ người ta lại đã nói là làm, thật sự chạy tới công trường của y xây nhà.

Ở Nam Tích, trước giờ đều là Từ Quang Lợi khi dễ người khác, nhưng hôm nay y cuối cùng cũng được nếm thử tư vị bị người khác khi dễ, Từ Quang Lợi cố gắng khống chế lửa giận trong lòng, y bắt đầu ý thức được bối cảnh và thực lực của đám người này, chuyện đã lớn tức mức này, y căn bản không thể khống chế được, Từ Quang Lợi nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc rồi mới ấn số gọi điện thoại cho đại ca của y.

Giọng nói của Từ Quang Nhiên dầy vẻ không vui, y vốn ngủ không được ngon, khó khăn lắm mới ngủ say được thì lại bị cú điện thoại của thằng em làm tỉnh giấc, nhưng khi Từ Quang Nhiên nghe xong những gì mà Từ Quang Lợi nói, y liền trở nên trầm mặc.

Từ Quang Lợi hậm hực nói: "Đại ca, hắn căn bản không để vị bí thư ủy như anh vào mắt."

Từ Quang Nhiên không hề tức giận, y đi dép vào rồi xuống giường, đi đi lại lại ở trong phòng mấy bước, Trương Dương không phải là kẻ ngốc, biết rõ hành vi này sẽ chọc giận mình, nhưng hắn vẫn làm vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Từ Quang Nhiên rất nhanh liền nghĩ ra, Trương Dương là biết khó mà lui, thân là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, chuyện vận hội tỉnh hắn bụng làm dạ chịu, Trương Dương rõ ràng không muốn gánh vác trách nhiệm này, nhưng vị trí của hắn hiện tại lại quyết định hắn phải giơ đầu ra mà gánh, cho nên Trương Dương đã nghĩ một chiêu này, hắn muốn chọc giận mình, nếu giận dữ xuống tay đối với hắn, thằng ôn này vừa hay có thể thuận dốc xuống lừa, thành công vứt bỏ cái gánh nặng vận hội tỉnh này, nếu mình nhịn cục tức này, thanh danh của hắn ở trong thể chế Nam Tích cũng sẽ bởi vì vậy mà được xác lập. Thằng ôn này tính toán hay lắm! Từ Quang Nhiên không tin Trương Dương dám cả gan khiêu chiến quyền uy của mình, y cho rằng sau lưng Trương Dương nhất định có người chống lưng cho hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ không dám làm lớn chuyện như vậy, làm một cách tuyệt tình như thế. Bí thư thị ủy dù sao cũng là bí thư thị ủy, suy nghĩ vấn đề so với người bình thường thì sâu xa hơn nhiều. Từ Quang Nhiên đầu tiên nghĩ tới Hạ Bá Đạt, nhưng y rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này, Hạ Bá Đạt căn bản không thể chống lưng được cho Trương Dương.

Căn cứ vào tình huống mà thằng em mình phản ảnh, gây sự không chỉ có Trương Dương, còn có cả Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long, Từ Quang Nhiên bỗng nhiên nhớ tới người lúc trước đưa Trương Dương tới Nam Tích là thư ký trưởng Diêm Quốc Đào, Diêm Quốc Đào là trợ thủ đắc lực của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, chẳng lẽ người thực sự đứng sau lưng Trương Dương là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương ư? Từ Quang Nhiên càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, biến động nhân sự gần đây đã chứng minh Kiều Chấn Lương đang lợi dụng quyền lực trong tay y để làm ảnh hưởng tới kết cấu lãnh đạo của Lam Sơn và Nam Tích, Thường Lăng Không được điều đến Nam Tích cũng không phải là ngẫu nhiên, Từ Quang Nhiên mơ hồ ý thức được được bí thư Kiều có thể là có gì đó bất mãn với mình.

Từ Quang Lợi ở đầu dây bên kia thấy đại ca mình mãi không nói gì, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: "Đại ca, anh nói đi, rốt cuộc em phải làm thế nào?"

Từ Quang Nhiên nói: "Cậu bịt cửa lại, mở cửa lớn ở chỗ khác."

"Cái gì?" Từ Quang Lợi quả thực không thể tin được vào tai mình."

Từ Quang Nhiên không nói gì thêm nữa, gác điện thoại, đi đến phía trước cửa sổ, vén mành ra, nhìn ra bóng đêm yên tĩnh ở bên ngoài cửa sổ, tâm tình lại lên xuống như thủy triều.

...

Từ Quang Lợi cuối cùng cũng mở cửa xe bước xuống, Lý Trường Phong đi tới bên cạnh y, lòng đầy căm phẫn nói: "Con mẹ nó khi dễ người ta quá, không ngờ lại dám bị cửa của chúng ta lại, cháu con mẹ nó phải liều mạng với chúng."

Từ Quang Lợi tràn ngập oán độc nhìn về phía bọn Trương Dương, tuy rằng không nhìn rõ vẻ mặt của bọn Trương Dương, Kiều Bằng Cử, nhưng Từ Quang Lợi tưởng tượng được, giờ phút này bọn họ nhất định đang rất đắc ý.

"Cậu." Lý Trường Phong lớn tiếng thúc giục y mau chóng hạ quyết định.

Từ Quang Lợi cắn cắn môi, gian nan nói ra một câu: "Bịt cửa lớn lại, mở cửa khác ở phía đông." Lý Trường Phong nhìn ông cậu với vẻ không thể tin được, hắn vốn nghĩ rằng cậu mình sẽ tức sùi bọt mép sắn tay áo lên làm lớn một trận với bọn Trương Dương, nhưng không ngờ y lại lặng lẽ thu quân, Lý Trường Phong giận dữ nói: "Cậu, chúng ta nếu nhận thua chúng, sau này làm sao mà lăn lộn ở Nam Tích nữa?"

Từ Quang Lợi thật ra cũng đầy một bụng tức, nhưng đại ca đã bảo y bịt cửa, y cũng chỉ đành làm theo thôi, Từ Quang Lợi nói: "Nhẫn nhất thời thì gió êm sóng lặng, lui một bước là trời cao biển rộng, chúng ta là người làm ăn, dĩ hòa vi quý, viêc gì phải tranh đua với người ta." Lý do của Từ Quang Lợi đến ngay cả bản thân y nói ra mà cũng không thấy thuyết phục.

Lý Trường Phong nói: "Cậu, chúng ta sợ gì hắn? Đây là Nam Tích, cậu cả là..."

Từ Quang Lợi thở dài nói: "Chính cậu cả của mày bảo chúng ta phải làm như vậy, đừng nhiều lời nữa, quyết định vậy đi, lập tức triệu tập công nhân, bảo họ làm suốt đêm bịt cửa này lại, mở một cửa lớn khác ở phía đông.”

Lý Trường Phong tuy rằng không tình nguyện nhưng dù sao cũng phải nghe theo cậu. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, muốn đòi lại sĩ diện chỉ đành để sau hẵng nói.

Nhìn thấy phía Từ Quang Lợi triệu tập công nhân dùng gạch bịt cửa lại, Kiều Bằng Cử không nhịn được mà bật cười, gã nói với Trương Dương: "Nhìn thấy chưa, người ta quyết định làm con rùa rút đầu rồi."

Lương Thành Long nói: "Không ngờ Từ Quang Lợi lại nhún nhường như vậy, người ta không tranh đấu với cậu nữa rồi."

Vẻ mặt của Trương đại quan nhân lúc này cũng không hề có vẻ đắc y, hắn gãi gãi đầu nói: "Thật sự là nhịn được à?"