Y Đạo Quan Đồ

Chương 538-1: Phiền não của thư ký (1)




Cao Liêm Minh là một người khôn ngao, bản thân lại là luật sư, nên cái miệng đặc biệt lưu loát, không bao lâu sau đã lập tức làm cho các chú bác ở đây cười ha hả, Điền Khánh Long cười nói: "Đúng là du học sinh trở về, ánh mắt không tầm thường, con trai của tôi lớn tuổi hơn Liêm Minh không ít, nhưng ngoại trừ uống rượu ra, thì nhìn thấy người ngay cả một câu chào cũng không có..."

Cao Trọng Hòa ngoài miệng tuy rằng hay mắng Cao Liêm Minh, nhưng mà trong lòng lại rất vui vẻ, trong đội ngũ cán bộ tỉnh ủy, con cái làm ăn thành công thì có khối người, nhưng mà luận về thành tích học tập, thì con trai của ông lại nổi tiếng nhất không cần nghi ngờ, đi du học ở nước Mỹ về, thành công lấy được giấy phép luật sư, trên người của Cao Liêm Minh đã được phủ lên ánh sáng của tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Loan Thắng Văn hỏi: "Liêm Minh lần này trở về dự định ở lại bao lâu?"

Cao Liêm Minh nói: " Chú Loan, con dự định phát triển trong nước..."

Cao Trọng Hòa cũng là lần đầu tiên nghe được quyết định của con trai, cho nên sửng sốt một chút, nhưng mà ông cũng không có hỏi tiếp, có thể con trai chỉ là thuận miệng nói ra thôi.

Loan Thắng Văn cười nói: "Trong nước tốt, trong nước rất tốt! Bây giờ quốc gia chúng ta đang phát triển với tốc độ cao, rất cần những người trẻ tuổi như con. Sau này những người trẻ tuổi như con sẽ trở thành chủ lực trong lực lượng xây dựng quốc gia"

Cao Liêm Minh nở nụ cười nói: "Bây giờ gió đã đổi chiều rồi, không còn lưu hành trường phái rùa biển, mà lưu hành trường phái rong biển!"

Loan Thắng Văn ngạc nhiên nói: "Cái gì mà trường phái rong biển, chú chưa nghe nói bao giờ cả?" Mọi người trên bàn cũng nhìn Cao Liêm Minh.

Cao Liêm Minh vui vẻ nói: "Nước ngoài trở về chờ sắp xếp việc làm, nói nghe văn vẻ chính là phái rong biển!"

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Cao Trọng Hòa từ trước đến giờ vô cùng nghiêm túc cũng không nhịn được cười mắng: " Chỉ biết nói bậy, thằng nhóc này, con chỉ giỏi có cái đó!"

Trương Dương vốn chuẩn bị buổi chiều sẽ trở về Nam Tích, nhưng mà hắn chưa kịp đi thì đã nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã đến Đông Giang họp, đang tính đợi hắn về Nam Tích sẽ gặp mặt.

Từ sau khi Trương Dương rời khỏi Giang thành, thì giữa hai người cũng đã ít có liên hệ, này này cũng có liên quan đến khúc mắc của Đỗ Thiên Dã, ông luôn cảm thấy rằng mình đã đối xử không tốt với Trương Dương, tuy rằng khi Trương Dương rời khỏi Giang thành, ông cũng bày tỏ sự áy náy ngay mặt đối với Trương Dương, nhưng vẫn luôn cảm thấy khó chịu trong lòng, mãi cho đến khi Trương Dương được trọng dụng, đến Nam Tích vài ngày thì được bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên giao quyền tổng chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới, lúc này Đỗ Thiên Dã mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, lần này đến Đông Giang họp, thấy rằng Nam Tích cách Đông Giang không xa, cho nên mới gọi cú điện thoại này.

Trương Dương nghe nói Đỗ Thiên Dã đang ở Đông Giang, cũng sảng khoái nói cho ông ta biết mình cũng đang ở chổ này, sau khi hỏi chổ ở của Đỗ Thiên Dã xong liền đón xe đi qua.

Đỗ Thiên Dã ở tại nhà khách chính phủ, lần này ông đến đây một là vì họp, hai là vì gặp mặt vài lãnh đạo, báo cáo công tác xây dựng sân bay với bọn họ, cũng như kế hoạch phát triển sau này của Giang thành. Toàn bộ buổi sáng nay Đỗ Thiên Dã ở trong phòng họp, buổi chiều không có làm gì, lúc này vừa mới ăn cơm trưa xong, đang nghỉ ngơi trong phòng họp.

Khi Trương Dương đi nhà khách chính phủ tỉnh, thì thấy được thư ký Giang Nhạc của Đỗ Thiên Dã đang đứng chờ hắn, Trương Dương không khỏi nở nụ cười.

Giang Nhạc thấy Trương Dương xuống xe. liền tươi cười ra đón, giành trả tiền xe luôn, Trương Dương nói: "Có cần long trọng như vậy không? Bí thư Đỗ còn kêu cậu ra đây chờ tôi nữa"

Giang Nhạc cười nói: "Không phải là bí thư Đỗ kêu tôi, mà là tôi nghe nói lãnh đạo cũ đến, đương nhiên là phải xuống nghênh tiếp rồi" Mấy năm nay Giang Nhạc đi theo bên cạnh Đỗ Thiên Dã, ánh mắt đương nhiên được đề cao lên rất nhiều, cái miệng cũng biết nói chuyện hơn lúc xưa rất nhiều.

Trương Dương gật đầu nói: "Không uổng công tôi nâng đỡ cậu, coi như là không quên tôi" Giang Nhạc sở dĩ có thể trở thành thư ký cho Đỗ Thiên Dã cũng là nhờ một tay của Trương Dương đề cửa cả, khi mà Trương Dương đến Giang thành cục du lịch của Giang thành làm việc, thì Giang Nhạc chính là thủ hạ làm việc cho hắn, cũng chính là trợ thủ đắc lực đầu tiên của Trương Dương.

Giang Nhạc nói: "Uống nước nhớ nguồn, chủ nhiệm Trương chính là quý nhân của tôi"

Trương Dương cười cười nói: "Cái miệng của cậu sao lại ngọt thế? Vừa mới uống mật vào à?"

Giang Nhạc nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi có việc cầu ngài"

Trương Dương cũng đã đoán được thằng nhãi này mười phần là có chuyện tìm mình rồi, hắn vừa đi vào trong khách sạn, vừa nói: "Nói đi!"

Giang Nhạc nói: "Bây giờ không tiện n ói, chờ ngài và bí thư Đỗ nói chuyện xong, tôi tiễn ngài..."

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Giang Nhạc một cái, phát hiện ra vẻ mặt của hắn ta ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi, trong lòng thầm đoán, thằng nhãi này không phải là vừa mới phạm vào sai lầm gì đó chứ?

Giang Nhạc dẫn Trương Dương vào trong phòng của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã vừa mới ngủ trưa dậy, đang ở trong phòng tắm rửa mặt, nghe thấy tiếng mở cửa, liền lớn tiếng nói: "Trương Dương đến rồi à, ngồi trước đi, tôi rửa mặt xong là ra"

Trương Dương vui vẻ đi đến ghế sô pha ngồi xuống, thấy trên bàn có một ấm trà, thế là tự rót trà cho mình không chút khách khí.

Đỗ Thiên Dã vừa lau mặt vừa đi ra, thấy Trương Dương đang ngồi trên sô pha nhâm nhi đồ uống, không khỏi cười mắng: "Cậu chưa bao giờ xem mình là người ngoài cả, tôi cho cậu uống à?"

Trương Dương nói: "Đừng có trừng mắt dựng râu với tôi, lúc trước tôi cho ông mặt mũi, cũng bởi vì ông là cấp trên của tôi, bây giờ tôi không còn do ông quản"

Đỗ Thiên Dã đi qua, vươn tay cốc vào đầu của hắn một cái, đương nhiên cái này không có ác ý gì rồi.

Trương Dương cười nói: "Đầu của đàn ông ngực của đàn bà, chỉ có thể nhìn không thể sờ, một chút điểm lễ phép như vậy mà bí thư thị ủy như ông cũng không hiểu sao?"

Đỗ Thiên Dã tiện tay ném khăn mặt lên trên bàn, cũng cầm lấy ấm trà rót cho mình một ly rồi uống một ngụm, sau đó mới nhíu nhíu mày nói: "Trà này sản xuất tại Xuân Dương, gần đây nguồn tiêu thụ không tồi, bán đến trong tỉnh luôn, cảm thấy thế nào?"

Trương Dương nói: "Không ngon lắm, chua, ê răng!"

Đỗ Thiên Dã nói:" Bây giờ khẩu vị của dân chúng đã thay đổi, thích ăn và uống loại thực phẩm có màu xanh tự nhiên, loại trà này cũng đúng lúc theo kịp thời đại"

Trương Dương cũng lưu ý đến nhãn hiệu trên hộp trà cạnh bàn, tập đoàn Dịch Lang Xuân Dương.

Đỗ Thiên Dã đánh giá Trương Dương: "Không tồi, đường làm quan rộng mở, một bước lên mây"

Trương Dương tức giận nói: "Cái này ít nhiều gì cũng nhờ ông cả, nếu như không phải ông dùng một cước đá tôi ra khỏi vũng bùn, tôi làm sao mà có được cuộc sống hoàn mỹ như bây giờ"

Đỗ Thiên Dã nói: "Còn tức giận với tôi à, tâm đúng là nhỏ thật!"

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng chẳng thèm nhớ đến chuyện này làm gì"

"Vậy sao bình thường ngay cả gọi điện liên lạc với tôi cũng lười gọi?"

Trương Dương nói "Bận, thật sự là quá bận rộng, từ khi bí thư Từ giao đại hội tỉnh cho tôi, toàn bộ tinh lực của tôi đều tập trung vào chuyện này cả"

Đỗ Thiên Dã nói: "Lão Từ cũng có ánh mắt thưởng thức nhĩ!"

Trương Dương nói: "Không phải là ánh mắt của ông ta tốt, mà là năng lực của tôi mạnh, vàng đặt ở đâu thì cũng sẽ phát sáng thôi"

"Bớt khoác lác đi, tôi nghe nói giữa cậu và bí thư Từ hình như không được yên ắng"

Trương Dương cười nói: "Ông nghe cái tin tức này từ đường nhỏ nào thế?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi vốn tưởng rằng cậu đi đến một chổ mới thì sẽ cúi thấp một thời gian, ai mà ngờ rằng, cậu vừa mới đến được vài ngày, thì đã bắt đầu chứng nào tự nấy, muốn giành được hạng nhất trong cả hai bảng huy chương và bảng thành tích..."

Trương Dương ngượng ngùng cười cười nói: "Chuyện này cũng truyền đến lổ tai của ông à..."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Phàm là những người làm thể dục nghe đến chuyện này thiếu chút nữa đã cười đến đau bụng, cơ sở thể dục của Nam Tích như vậy mà cậu cũng dám nói như thế"

Trương Dương nói: "Từ trước đến giờ tôi đều làm những cái mà người khác không dám..."

Đỗ Thiên Dã nói: "Gan lớn cũng là chuyện tốt, nhưng mà mọi việc đều có giới hạn, được rồi, tôi cũng lười nói với cậu, có nói, cậu cũng không thay đổi"

Trương Dương vẫn tương đối quan tâm đến chuyện sân bay, tuy rằng hắn đã rời khỏi Giang thành, nhưng mà đối với cái hạng mục này thì hắn vẫn còn rất nhiều tình cảm rất sâu, hắn thấp giọng nói: "Công trình sân bay mới tiến triển như thế nào rồi?"