Y Đạo Quan Đồ

Chương 540-1: Giết một răn trăm (1)




Mạnh Sĩ Xung gật đầu nói: "Có thấy, thị trưởng Hạ yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công tác thanh lý kiến trúc trái phép, chỉ cần là kiến trúc không phù hợp với quy định, chúng tôi sẽ tiến hành dở bỏ trong thời gian ngắn nhất"

Hạ Bá Đạt nói: "Ta nhớ lúc trước trung tâm thể dục mới đã có hoạt động thanh lý kiến trúc trái phép, vì sao lại để trở nên như vậy nghiêm trọng? Công tác của các người không có kết quả sao?"

Mạnh Sĩ Xung nói: "Thị trưởng Hạ, có một số việc phải suy nghĩ đến tình huống thực tế, đối với những dân chúng xây nhà trái phép này, đầu tiên là phải thuyết phục giáo dục, để cho bọn họ hiểu được chính sách của thành phố, hiểu được khổ tâm của chúng ta, không thể chọn thủ đoạn cưỡng chế, nếu không sẽ kích thích tâm tình đối kháng của dân chúng, ngược lại càng xử lý không tốt."

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi không cần công tác cụ thể, tôi chỉ muốn nhìn kết quả thôi, cho các người một tuần, phải giải quyết vấn đề kiến trúc trái phép này, trung tâm thể dục mới là bộ mặt của Nam Tích chúng ta, anh nhìn những căn nhà đó đi, xây bừa xây bãi, xây loạn cả lên, còn ra thể thống gì?" Hạ Bá Đạt rất tức giận, tức đến nổi thay đổi cả khuôn mặt hòa ái lúc xưa, ông lại nói với Trương Đức Phóng: "Trương Đức Phóng, chuyện này cậu cũng có phần, lập tức thành lập tổ chấp pháp liên hệ của cục quy hoạch, cục xây dựng thành phố, cục công an và ủy ban thể dục, cho ra một phương án có thể thi hành, cần phải giải quyết vấn đề chiếm dụng phi pháp phạm vi sử dụng của trung tâm thể dục mới trong vòng một tuần, cuối tuần này tôi sẽ trở lại kiểm tra, nếu như công tác không được..." Hạ Bá Đạt nhìn thẳng Mạnh Sĩ Xung, nói: " Tôi sẽ hỏi tội ông"

Mạnh Sĩ Xung thầm kêu không may, không ngờ rằng đến cuối cùng tất cả trách nhiệm đều rơi lên trên đầu ông.

Hạ Bá Đạt rời khỏi công trường xong liền lên xe bỏ đi, cả đám cục trưởng này không ai dám theo cả, tuy rằng ở Nam Tích ai cũng biết bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên mới là nhân vật số một, nhưng mà Hạ Bá Đạt cũng là thị trưởng, người ta cũng là nhân vật số hai, đối với những cán bộ nhỏ như bọn họ mà nói cũng là sự tồn tại cấp thần rồi, không ai dám lấy thị trưởng ra làm trò đùa cả.

Trương Dương là người đắc ý nhất, đám chó các người lấy tôi ra chơi trò đá bóng, ngày hôm nay tôi lôi lão Hạ đến đây, mục đích là làm cho các người không còn đường lui nữa.

Trương Đức Phóng làm ra vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến mình, gã cười nói: "Mọi người thương lương đi, tôi phái người hỗ trợ chấp hành"

Trương Dương nói: "Chuyện này còn cần thương lượng sao? Thị trưởng Hạ đã nói là phải xử lý những kiến trúc trái phép, chúng ta phải nghe lời lãnh đạo"

Cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung lần đầu tiên giao tiếp với chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương, nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt mà đã rơi vào hoàn cảnh bị động như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu đối với Trương Dương, Mạnh Sĩ Xung nói: "Lời hay thì ai cũng nói được, quyết tâm thì ai mà không biểu đạt được, nhưng mà công tác chân chính thì lại không dễ làm như vậy"

Trương đại quan nhân nhếch môi lên cười một tiếng, nói: "Cục trưởng Mạnh, ông nói cho tôi nghe à?"

Mạnh Sĩ Xung lúc này trong lòng đang nổi nóng, nhìn Trương Dương nói: "Tất cả mọi người đều là ban ngành anh em, có chuyện gì có thể hỗ trợ giải quyết, nếu thật sự không xử lý được thì mới phản ánh lên cấp trên, bây giờ thì hay rồi, thị trưởng đại nhân ra nhiệm vụ, không hoàn thành thì cái trách nhiệm này ai gánh chịu?" Ông ta cực kỳ bất mãn với hành động lợi dụng Hạ Bá Đạt vào cuộc của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Ông gánh chịu đó!"

"Cậu..." Mạnh Sĩ Xung tức đến nổi đỏ mặt tía tai, ngay cả muốn nói cái gì cũng quên luôn.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Hạ vừa mới nói đấy, ông trừng mắt nhìn tôi làm cái gì?"

Trong những người này ở đây, Trương Đức Phóng là người hiểu Trương Dương nhất, biết thằng nhãi này là người chọc tức chết người không cần đền mạng, gã cười hòa giải nói: "Thị trưởng Hạ hiện nay kêu chúng ta cùng nhau xử lý, mọi người phải hợp tác, chỉ có đoàn kết nhất trí thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao cho chúng ta"

Mạnh Sĩ Xung nói: "Vốn không có việc gì, tự nhiên gây việc ra"

Trương Dương nói: "Những lời này của ông là nói cho tôi nghe sao"

Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn cảm thấy có chút không đúng, ông ta là bạn lâu năm của Mạnh Sĩ Xung, sợ Mạnh Sĩ Xung nổi nóng lên lại trở mặt với thằng nhãi này, nên cũng cười hòa giải nói: "Cục trưởng Trương nói đúng, chúng ta hẳn là nên đoàn kết hợp tác nhất trí, tranh thủ giải quyết công tác xử lý kiến trúc trái phép"

Mạnh Sĩ Xung nói: " Xử lý kiến trúc trái phép không chỉ là trách nhiệm của cục xây dựng thành phố, vừa rồi thị trưởng Hạ cũng có nói, kêu chúng ta thành lập tổ công tác"

Hoắc Đình Sơn nói: "Chuyện này chúng ta còn cần phải suy nghĩ thật kỹ, thời gian rất cấp bách"

Mạnh Sĩ Xung lắc đầu, xoay người bỏ đi về xe của mình, Hoắc Đình Sơn thấy Mạnh Sĩ Xung đi, cũng đuổi theo.

Trương Đức Phóng thì không lập tức rời đi, đợi hai người kia đi rồi, mới nhìn Trương Dương, không khỏi thở dài nói: "Lão đệ à, cậu rốt cục vẫn là vừa hát vừa bè"

Trương Dương nói: "Tôi không có diễn trò, tôi rất nghiêm túc"

Trương Đức Phóng nói: "Cậu ổn định làm việc xây dựng của cậu, tổ chức đại hội tỉnh của cậu, tại sao lại đột nhiên quan tâm đến kiến trúc trái phép làm gì, chuyện này có liên quan gì đến cậu? Cậu vừa mới đến Nam Tích vài ngày, thật sự dự tính gây thù kết oán nữa sao?"

Trương Dương nói: "Tôi không dự định gây thù hằn, chỉ là chuẩn bị làm kiên định, làm chút cống hiến cho Nam Tích, có thể là do những ban ngành khác không xứng hợp, hoặc là lấy tôi ra chơi đá bóng hoặc là chơi trốn tìm với tôi, thời gian của tôi rất quý giá, không có rãnh chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ, tôi làm gì có tinh lực lớn như vậy?"

Trương Đức Phóng nói: "Cho nên cậu mời luôn cả thị trưởng Hạ đến, mở một cuộc họp ngay tại hiện trường?"

Trương đại quan nhân có chút đắc chí nói: "Chỉ một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, nếu như không làm vậy, sợ rằng ngay cả mặt mũi của Mạnh Sĩ Xung ra sao tôi cũng không thấy được, còn Hoắc Đình Sơn thì sẽ chơi đùa tôi đến vĩnh viễn luôn mất"

Trương Đức Phóng nhìn những tòa kiến trúc trái phép kia, biểu tình trong hai mắt có vẻ phức tạp, gã đi về phía trước, đưa tay đấm lên một thân cây, thấp giọng nói: "Có đôi khi, cái con người thấy thường thường không phải là toàn bộ, ví dụ như cái cây trước mắt chúng ta, cậu thấy được cành cây thân cây lá cây, nhưng cậu không nhìn thấy rõ được rễ cây, không thể nhổ được nó, cậu vĩnh viễn không bao giờ tưởng tượng được rễ cây bên dưới rắc rối thế nào, khó gỡ thế nào, và đã cắm sâu xuống bao nhiêu đất"

Trương Dương nghe thấy những thâm ý giấu trong lời nói của Trương Đức Phóng, mỉm cười nói: "Cho nên tôi càng phải nhổ nó lên"

Trương Đức Phóng nói: "Nếu không nhổ được?"

Trương Dương nói: "Vậy thì chặt gãy nó, không còn gì có thể cản đường tôi"

Trương Đức Phóng cười nói: "Cậu rất tự tin đấy!"

Trương Dương nói: "Con người sống trên đời này không có lòng tin thì sao được?"