Y Đạo Quan Đồ

Chương 547-2: Có mắt không tròng (2)




Mạnh Sĩ Cường một lần nữa bước vào cửa phòng của Trương Dương, Trương Dương thấy ông đến cũng không có cảm thấy kinh ngạc, tất cả đều trong lòng bàn tay của hắn, anh em Mạnh gia đã bị sờ gáy rồi, Mạnh Sĩ Cường vốn trông cậy rằng còn có thể lấy được bồi thường của hai căn nhà, nhưng lúc này đã thành gánh nặng của ông ta.

Mạnh Sĩ Cường vừa vào cửa liền nói: "Chủ nhiệm Trương, xin lỗi, tôi xin lỗi cậu vì thái độ lúc trước của tôi, sáu chục ngàn đó tôi bỏ, nhà cũng không cần." Lúc nói ra lời này, ông uất ức đến nỗi hận không thể tát vào mồm của mình hai cái.

Trương Dương nói: "Có ý gì?"

Mạnh Sĩ Cường nói: "Chuyện này dừng ở đây đi, tôi thừa nhận thức, tôi thừa nhận lúc trước tôi đã dùng một ít công phu để làm thủ tục cho hai căn nhà này, bây giờ cái gì tôi cũng đều bỏ, cậu đập đi!"

Trương Dương nói: "Ông muốn đập là đập, muốn không đập là không đập sao, ông coi tôi là con nít ba tuổi à, giỡn mặt với tôi sao?"

Mạnh Sĩ Cường cắn môi nói: " Tôi không có ý đó, tôi đến xin lỗi cậu." Nếu như không phải bị bất đắc dĩ, Mạnh Sĩ Cường cũng sẽ không chịu thua.

Trương Dương nói: "Không cần thiết, tôi đánh chết chó của ông, ông không nên xin lỗi tôi."

Mạnh Sĩ Cường nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu nói nên làm sao bây giờ."

Trương Dương cười nói: "Những gì cần nói cũng đã nói. Thật ra cũng không phải chuyện gì, không phải chỉ là hai căn nhà sao? Nếu muốn điều tra ra, chuyện này cũng không liên quan đến ông nhiều, cùng lắm thì ông chỉ là một người không phối hợp với công tác của chính phủ thôi, thả chó hành hung, cũng không nhất định có tội nặng đâum ông đừng lo lắng, nếu muốn nói thì đó là những người làm trái với kỷ luật của tổ chức, không nhìn quy hoạch thành phố, bật đèn xanh cho hai căn nhà này làm thủ tục, thành phố muốn tra sẽ tra bọn họ, muốn trị cũng sẽ trị bọn họ."

Mạnh Sĩ Cường lúng túng một chút, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, làm việc đừng quá tuyệt, chừa chút cho người khác chính là để lối thoát cho mình."

Trương đại quan nhân nheo hai mắt lại nhìn Mạnh Sĩ Cường nói: "Uy hiếp tôi? Ta vừa suy nghĩ, đang chuẩn bị đáp ứng ông, ông lại dám uy hiếp tôi!"

Mạnh Sĩ Cường cũng tức giận: "Nơi này là Nam Tích, đừng tưởng rằng mình có thể một tay che trời."

Trương đại quan nhân chậm rãi gật đầu, sau đó từ trong môi phun ra hai chữ: "Cút đi!"

Mạnh Sĩ Cường hắng giọng rời khỏi phòng làm việc của Trương Dương, ông ta lần đầu nhìn thấy người như thế, làm việc không chừa đường lui, hắn cho rằng mình là ai chứ?

Trương Dương ngày hôm nay có tâm tình rất tốt, hiện tại hắn đã hoàn toàn chiếm thế chủ động, anh em Mạnh gia hai người đã rơi vào hạ phong, cửa phòng lại bị gõ nhẹ, là phó chủ nhiệm Tang Kim Đường đến, Tang Kim Đường gần dây đối mặt Trương Dương biểu tình đã trở nên ôn hòa thân mật hơn, ông dần dần ý thức được vị chủ nhiệm ủy ban thể dục mới tới tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng không dễ chọc, hắn tới tuy không lâu, nhưng người đắc tội hắn trên cơ bản đều không có kết cục tốt, Tang Kim Đường chuyển biến cũng là chuyện bình thường.

Trương Dương mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Tang tìm tôi có việc?"

Tang Kim Đường gật đầu, ông có vẻ có chút do dự.

Trương Dương nói: "Có việc gì cứ nói đi, tôi còn có việc, lập tức đi ngay rồi."

Tang Kim Đường xoay người đóng cửa phòng lại, có vẻ thần bí.

Trương Dương nổi hứng thú nhìn ông ta, chẳng biết Tang Kim Đường có chuyện bí mật gì muốn nói.

Tang Kim Đường nói: " Mạnh Sĩ Cường vừa rồi ở dưới lầu biểu thị rất hối hận..."

Trương Dương nói: "Tôi biết."

Tang Kim Đường ấp úng, nói có chút khó khăn.

Trương Dương vừa nhìn biết ngay, Tang Kim Đường muốn nói thay cho Mạnh Sĩ Cường, nhưng ông lại không dám nói. Trương Dương cười nói: "Ông và Mạnh Sĩ Cường có quan hệ không tồi à?"

Tang Kim Đường gật đầu.

Trương Dương nói: "Ông muốn khuyên tôi dừng chuyện này ở đây?"

Tang Kim Đường lần này không dám gật đầu, chỉ là cười.

Trương Dương thở dài nói: "Thật ra chuyện này tôi cũng không muốn làm lớn, cho ông ta sáu chục ngàn chính là bận tâm đến mặt mũi của mọi người, ông ta lấy bồi thường, chúng ta thuận lợi phá bỏ, sau đó mọi người gặp nhau vẫn là bạn, nhưng ông ta lại muốn làm khó dễ tôi, làm ra những chuyện không nên, thực sự là làm cho tôi bất đắc dĩ!"

Tang Kim Đường muốn nói lại thôi, ông nhìn ra Trương Dương đang được tiện nghi còn khoe khoang, rõ ràng là hắn khi dễ người mà còn làm ra hình dạng không thể tránh được, đổi lại là ông thì loại tình trạng này cũng coi như khó có được. Tang Kim Đường ôm hết dũng khí khuyên nhủ: "Tôi thấy ông ta đã đáp ứng phá bỏ, không bằng cứ như vậy bỏ qua, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.”

Trương Dương nói: "Người ta nói có chắc chắn hay không? Lúc trước tôi nói với ông như thế nào?"

Tang Kim Đường có chút mê mang nhìn hắn, Trương Dương nói: "Không nhớ rõ ngày đó tôi đã nói với ông cái gì sao?"

Tang Kim Đường bỗng nhiên nhớ tới, Trương Dương đã nói qua muốn Mạnh Sĩ Cường quỳ xuống cầu hắn đập nhà, Tang Kim Đường trừng to con mắt già ra, nhìn Trương Dương đang thỏa mãn đắc chí, ông rốt cuộc đã bó tay, bây giờ Mạnh Sĩ Cường tuy rằng chưa quỳ xuống, thế nhưng từ đây đến lúc quỳ xuống cũng không bao xa, có thể ông ta sẽ cầu Trương Dương đập nhà của mình đi.

Trương Dương nói: "Tôi cũng biết, quan hệ trong quan trường rắc rối phức tạp, bên ngoài nhìn vào thì thấy chuyện của Mạnh Sĩ Cường không lớn, nhưng nếu như thật sự điều tra, thì sẽ liên lụy đến không ít người, làm căng thẳng mọi chuyện, tôi sợ rằng sẽ đắc tội không ít người."

Tang Kim Đường càng nghe càng không tiêu hóa được, hắn không dính dáng đến chuyện của Mạnh Sĩ Cường, thế nhưng hắn đã giúp Mạnh Sĩ Xung làm việc, còn nhận lễ của người ta, nếu như Mạnh Sĩ Xung xảy ra chuyện gì, làm không tốt ông cũng sẽ bị liên luỵ vào, nghĩ tới đây Tang Kim Đường có chút sợ, ông bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo Trương Dương trong đầu, xoay người đi ra.

Trương Dương nhìn Tang Kim Đường của bóng lưng lộ ra nụ cười hiểu ý, phỏng chừng lão già này khẳng định sẽ đem ý tứ của mình chuyển đạt cho Mạnh Sĩ Cường.

.........

Vào buổi chiều năm giờ gian, Trương Dương đúng giờ xuất hiện tại sảnh của khách sạn Hải Thiên, hắn hẹn với Quan Chỉ Tình, buổi tối đưa tiễn cô ta, thời gian hẹn là năm giờ mười phút, Trương Dương đến sớm mười phút là vì lễ phép, hắn vừa ngồi xuống ghế sô pha trong sảnh, chợt nghe thấy giày cao gót vang lên, ngẩng đầu nhìn, là quản lý sảnh của khách sạn Hải Thiên Chung Hải Yến tới.

Chung Hải Yến thấy Trương Dương, đôi mắt đẹp liền sáng lên, cái này cũng là một loại bệnh nghề nghiệp, Chung Hải Yến nhìn thấy vị chủ nhiệm ủy ban thể dục trẻ tuổi này, Nam nhân vật phong vân mới nổi gần đây của Tích, mỉm cười tự nhiên mà đi đến, nhưng mà biểu hiện bên ngoài của cô ta cũng là một loại quyến rũ, Chung Hải Yến ôn nhu nói: "Chủ nhiệm Trương, thật là ngài, đến Hải Thiên cũng không nói cho tôi biết một tiếng."

Trương Dương cười nói: "Tôi tới đón một người bạn."

Chung Hải Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, lẽ nào tôi không phải bạn của ngài sao?" Sóng mắt của cô ta lưu chuyển có vài phần phong tình.

Trương Dương vui tươi hớn hở nói: "Đúng vậy, nhưng mà Chung tiểu thư quá đẹp, tôi không dám đến gần với, định lực của tôi kém lắm, sợ không kìm được mình."