Y Đạo Quan Đồ

Chương 559-1: Cao thủ (1)




Trương Dương từ lúc đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích tới nay vẫn là lần đầu tiên tới gặp vị lãnh đạo thượng cấp này.

Diện tích của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải còn không lớn bằng Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, chỉ có một tòa nhà năm tầng, Trương Dương tới văn phòng của Cừ Thánh Minh, cửa phòng mở toang, Cừ Thánh Minh đang quay người về phía cửa sổ tưới hoa, công tác của Ủy ban thể dục thể thao rất nhàn rỗi, có rất nhiều thời gian rảnh để chăm sóc cây cảnh.

Trương Dương gõ gõ cửa, Cừ Thánh Minh đặt thùng tưới hoa xuống, xoay người lại, y cũng chưa từng gặp Trương Dương, có điều lúc trước đã từng xem ảnh của Trương Dương, bởi vì trước chuyện đã nói Trương Dương tới báo cáo, cho nên y rất dễ dàng nhận ra Trương Dương.

Trương Dương lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nói: "Chủ nhiệm Cừ, chào ngài, tôi là chủ nhiệm Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích."

Cừ Thánh Minh sắc mặt lãnh đạm ừ một tiếng, quay trở lại ngồi xuống trước bàn làm việc: "Cậu chính là Trương Dương à."

Trương đại quan nhân từ trên phản ứng của Cừ Thánh Minh đã cảm thấy được hôm nay mình tới không đúng lúc, Cừ Thánh Minh đối với hắn không khách khí tí nào. Trương đại quan nhân lịch lãm đã lâu trên quan trường, đã gặp các loại người muôn hình muôn vẻ, hiện tại tính tình so với trước kia đã tốt hơn nhiều, nhưng tốt hơn nhiều cũng không có nghĩa là hắn đã học được chữ nhẫn, mà là bởi vì hắn bắt đầu nắm bắt được tinh túy khi nào nên phát hỏa, khi nào thì nên bảo trì trầm mặc.

Ở dưới hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, Cừ Thánh Minh là hắn lãnh đạo trực tiếp của hắn, biểu hiện ra vẻ nhún nhường là nên làm, Trương đại quan nhân mặt vẫn tươi cười: "Chủ nhiệm Cừ, tôi hôm nay tới là để báo cáo công tác với ngài."

Cừ Thánh Minh ừ một tiếng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, y thậm chí còn không Trương Dương ngồi: "Nói đi."

Trương Dương thầm mắng trong lòng, cho dù là đến văn phòng với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, người ta cũng phải để mình ngồi xuống, Cừ Thánh Minh bày ra tác phong thối hoắc này với mình, tôi đắc tội với ông lúc nào chứ? Trương Dương mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi từ Nam Tích xa xôi tới nên hơi mệt, tôi có thể ngồi xuống không?"

Cừ Thánh Minh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nhìn thằng ôn này, nghĩ thầm da mặt cũng đủ dày đấy, tôi không cho cậu ngồi, tự cậu lại đề xuất, nhưng người ta đã đề xuất, Cừ Thánh Minh nếu còn không cho còn hắn ngồi thì có vẻ hơi quá đáng, Cừ Thánh Minh gật gật đầu nói: "Ngồi đi!" ý định ban đầu của y là bảo Trương Dương ngồi xuống sa lông, nhưng Trương Dương lại kéo ghế ngồi xuống đối diện với y, cười cười nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi đã sớm muốn đến bái phỏng ngài, đáng tiếc sau khi đến Nam Tích công tác luôn bận rộn, thật sự là không kiếm đâu ra được thời gian, cho tới bây giờ mới rảnh để tới đây, ngài chắc sẽ không trách tôi không lễ phép chứ."

Cừ Thánh Minh nói: "Những hình thức này cũng không quan trọng, quan trọng là cậu có thể làm tốt công tác của mình, làm tốt công tác chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với tôi."

Trương Dương liên tục gật đầu nói: "Vâng, vâng, tôi cũng nghĩ vậy?"

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu cũng nghĩ như vậy ư? Nói như vậy công tác của cậu ở Nam Tích làm rất khá hả?"

Trương Dương cười nói: "Vừa mới bắt đầu, bách phế đãi hưng, chỉ có thể nói là tàm tạm thôi."

Hai hàng lông mày rậm của Cừ Thánh Minh nhíu lại, bách phế đãi hưng, thằng ôn này có ý tứ gì? Một câu thôi đã phủ định tất cả thành tích lúc trước của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, thằng ôn này cũng khá là ngông đấy. Cừ Thánh Minh nói: "Công tác chuẩn bị Vận hội tỉnh tiến hành đến đâu rồi?"

Trương Dương nói: "Tôi hôm nay đến chính là để báo cáo chuyện này với chủ nhiệm Cừ, hiện tại trung tâm thể dục mới của thành phố Nam Tích đã bắt đầu đẩy nhanh tiến độ xây dựng, dự tính sân thể dục của chúng tôi và cơ sở đồng bộ có thể toàn bộ hoàn công vào trước tháng tám sang năm và có thể đi vào sử dụng."

Cừ Thánh Minh nói: "Lúc trước các cậu hứa hẹn là cuối tháng sáu, sao lại biến thành cuối tháng tám? Kéo dài tới tận hai tháng, làm công tác sao có thể như vậy, thế không phải là lật lọng sao?" Y khá khó chịu đối với Trương Dương, bắt được cơ hội là lên tiếng mắng mỏ hắn.

Trương Dương nói: "Lúc trước người hứa cuối tháng sáu hoàn công là tiền nhiệm của tôi, tôi không có khả năng chịu trách nhiệm cho người tiền nhiệm. Chủ nhiệm Cừ, ngài chắc rõ hơn tôi, khi sân thể dục Đông Giang sụp đổ, tôi cũng có mặt ở đó, trách nhiệm của sự kiện cũng không thể tính lên người ông được phải không?"

Cừ Thánh Minh nói: "Tính chất của hai chuyện này khác nhau, lúc trước các anh khi cạnh tranh quyền chủ sự đã hứa hẹn thế nào, nhưng sau khi quyền chủ sự tới tay lại làm như thế nào? Tôi cho tới bây giờ đều là đối sự không đối nhân, công trình cuối tháng tám mới có thể hoàn công, tháng mười vận hội tỉnh sẽ khai mạc, cậu có thấy chuyện quá gấp rút không? Thời gian chuẩn bị của các cậu có đủ hay không?"

Trương Dương nói: "Chúng ta là làm vận hội tỉnh chứ không phải là thế vận hội Olimpic, chuẩn bị hơn một tháng là đủ."

Cừ Thánh Minh nói: "Tiểu Trương, cậu thế là không đúng rồi, thái độ công tác rõ ràng không đoan chính."

Trương Dương nói: "Tôi không thấy thái độ công tác của mình không đoan chính gì cả, ngược lại tôi còn thấy mình trên cương vị này làm rất tốt."

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu cũng khá là tự tin đấy, tôi hỏi cậu, chuyện rước đuốc rốt cuộc là thế nào?"

Trương Dương nói: "Về chuyện rước đuốc thư mời tôi đã sai người đưa tới Ủy ban thể dục thể thao rồi, bên trên có chữ ký của chính ngài, đã được thông qua rồi."

Cừ Thánh Minh tức giận nói: "Cậu đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, tôi hỏi cậu, chuyện cậu Nam Tích bán đấu giá quyền rước đuốc có thương lượng với chúng tôi không? Cậu có quyền quyết định bán đấu giá rước đuốc ư?"

Trương Dương hiện tại đã hiểu rõ rồi, chẳng trách mình vừa tới mà Cừ Thánh Minh đã không nể mặt rồi, thì ra là bởi vì chuyện bán đấu giá rước đuốc.

Lửa giận đè nén ở trong lòng Cừ Thánh Minh đã lâu một khi phát tiết ra liền có chút không khống chế được: "Cậu cho tôi một lời giải thích!"

Trương Dương nói: "Tôi thân là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, đồng thời cũng là người tổ chức vận hội tỉnh, tôi nghĩ tôi có quyền bán đấu giá rước đuốc, điểm này không cần bất cứ ai phê chuẩn cả, cũng không cần thương lượng với bất kỳ ai."

Cừ Thánh Minh tức giận nói tức giận nói: "Cậu còn biết mình là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích ư, cậu là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích chứ không phải là Bình Hải, là ai cho cậu quyền bán đấu giá ngọn đuốc thứ hai của Bình Hải? Cậu có lý do để làm vậy ư?"

Trương đại quan nhân trước giờ là nhân vật không sợ chuyện, người khác nếu khách khí với hắn, hắn cũng sẽ tâm bình khí hòa, nhưng Cừ Thánh Minh hiện tại hầm hầm hừ hừ với hắn, Trương đại quan nhân tất nhiên cũng sẽ không có gì hoà nhã cho nổi, hắn cười lạnh nói: "Nam Tích là chủ nhà của vận hội tỉnh, thị lý giao quyền kinh doanh vận hội tỉnh cho tôi, lý do này đã đủ hay chưa?"

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu phải làm rõ phạm vi chức quyền của mình, trừ Nam Tích ra thì cậu không quản được chỗ nào khác."

Trương Dương cũng nổi nóng: "Rước đuốc là do tôi nghĩ ra, là một bộ phận của vận hội tỉnh, tôi sao không quản được?"

Cừ Thánh Minh thấy hắn không ngờ lại dám chống đối với mình, tức giận đến nỗi vỗ bàn, chỉ vào mũi Trương Dương giận dữ hét: "Tôi nói cậu không quản được tức là cậu không quản được, cậu đang làm tổn hại tới lợi ích của các thành thị khác, hành vi như vậy của cậu không đáng để đề xướng."

Trương Dương nói: "Tôi làm tổn hại lợi ích của ai? Bán đấu giá rước đuốc, tiền kiếm được tôi không bỏ vào túi mình một xu, tất cả đều sẽ dùng để tổ chức vận hội tỉnh, nếu tôi không làm chuyện rước đuốc, không làm bán đấu giá, có phải là các người sẽ không nói ra nói vào không, hiện tại thấy tôi có tiền rồi, có lợi ích rồi, lại nhảy ra nói tôi làm tổn hại lợi ích của các thành thị khác, tôi làm vậy rồi đấy, tất cả quyền kinh doanh xung quanh của vận hội tỉnh tôi không buông cái nào cả, toàn bộ đều thuộc Ủy ban thể dục thể thao của thành phố Nam Tích chúng tôi, ai muốn xin một chén canh à, nằm mơ đi."

Cừ Thánh Minh tức giận nói: "Thái độ gì vậy, có tin tôi cách chức cậu không?" Tính tình của y cũng nóng nảy, bị Trương Dương hoàn toàn chọc giận rồi.

Trương Dương nhếch môi cười nói: "Tôi chả tin đâu, chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này của tôi chẳng có liên quan gì tới ông cả, là bộ tổ chức bổ nhiệm, ông là thượng cấp của tôi không sai, nhưng ông không thể không phân rõ phải trái được, tôi tâm bình khí hòa nói chuyện với ông, nhưng ông lại cứ dùng giọng quan hống hách nạt nộ tôi, đây là bàn công tác sao? Ông căn bản là ỷ thế hiếp người."

Cừ Thánh Minh tức giận nói: "Ỷ thế hiếp người thì sao? Tôi còn đánh cậu nữa đấy."

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền bật cười: "Đánh tôi? Đây là phương thức lãnh đạo của ông à?"

Cừ Thánh Minh nói: "Thằng ôn cậu đáng đánh."

Hai người đấu khẩu đã hấp dẫn không ít nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh vây xem, tính tình nóng nảy của Cừ Thánh Minh ở Ủy ban thể dục thể thao tỉnh đã rất nổi tiếng, khi còn trẻ y không ít lần đánh nhau với ngời ta, cho dù là sau khi lên làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, y vẫn từng ra tay giáo huấn những người trẻ tuổi không nghe lời.