Y Đạo Quan Đồ

Chương 560-1: Câu thông (1)




Trương Dương cười nói: "Tôi cũng là đảng viên, chủ nhiệm Cừ đối với giai cấp kẻ địch có thể làm như vậy, nhưng đối với đồng chí của mình khẳng định sẽ không làm như vậy."

Loan Văn Thắng nói: "Đừng có nói thâm ảo như vậy, chúng ta ăn cơm trước đã được không?"

Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Trương Dương goi một bình Long Sown trần nhưỡng, Loan Văn Thắng nói: "Tôi không thể uống được, buổi chiều còn phải họp, hai người cứ uống đi."

Cừ Thánh Minh uống rượu vô cùng sảng khoái, y gật gật đầu nói: "Tiểu Trương, chúng ta mỗi người nửa cân thôi, giữa trưa đừng uống nhiều." Trương Dương nghe thấy khẩu khí của y là biết, vị thủ trưởng này là một người thích rượu.

Ngay cả Loan Thắng Văn cũng phát hiện Cừ Thánh Minh và Trương Dương có rất nhiều điểm chung, cả hai đều thích uống rượu, đều tin quyền đầu mới là đạo lý cứng rắn, lại đều nhậm chức ở Ủy ban thể dục thể thao.

Cừ Thánh Minh sau khi uống vài chén vào bụng, nói cũng nhiều hơn, y nói với Loan Thắng Văn: "Chuyện điều động công tác của cháu anh, bên tôi không thành vấn đề, anh làm tốt thủ tục đi, tôi khẳng định sẽ nhận."

Loan Thắng Văn nói: "Có lời này của anh, tôi sẽ giúp nó làm thủ tục."

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi lần này đến chẳng những là để báo cáo công tác với ông, mà còn là chính thức đề xuất lời mời với ông, mời ông mùng tám tháng sau tới tham gia trận bóng đá ngôi sao ở sân thể dục Nam Tích, tôi xin được để lại cơ hội phát bóng cho ngài."

Cừ Thánh Minh chậm rãi nhấp một ngụm rượu, nói: "Cậu xem ra phí không ít tâm cơ nhỉ."

Trương Dương cười nói: "Hy vọng chủ nhiệm Cừ đừng làm phí hoài tâm cơ của tôi."

Cừ Thánh Minh nói: "Nếu nói tới việc công, nơi này cũng không có người ngoài, chúng ta cứ thoải mái mà nói. Tiểu Trương à, chủ ý rước đuốc mà cậu nghĩ ra là rất tốt, Ủy ban thể dục thể thao tỉnh chúng tôi cũng ủng hộ cậu, lúc trước đơn xin của cậu được đưa lên, tôi không chút do dự ký ngay."

Trương Dương nói: "Tôi, chủ nhiệm Cừ luôn luôn ủng hộ công tác của chúng tôi."

Cừ Thánh Minh nói: "Ở tỉnh chúng tôi mà nói, vẫn là tận hết mọi khả năng ủng hộ công tác của các cậu, muốn làm một lần vận hội tỉnh cũng không dễ dàng gì, vận hội tỉnh lần thứ mười hai tổ chức thành công, không chỉ là vinh dự của các cậu mà cũng là vinh dự của tất cả người làm công tác thể dục thể thao của Bình Hải. Cậu bán đấu giá quyền rước đuốc, tôi không có ý kiến, nhưng cậu chẳng những đem bán quyền của Nam Tích, mà còn bán đấu giá quyền của các thành thị khác, ai cho cậu cái quyền này?"

Loan Thắng Văn không liên quan gì tới chuyện này, mỉm cười nhìn hai người bọn họ, hiện tại y cuối cùng cũng biết nguyên nhân căn bản khiến hai người phát sinh xung đột là gì rồi.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, nếu tỉnh lý chọn Nam Tích làm thành thị tổ chức vận hội tỉnh lần thứ mười hai, là giao tất cả quyền cho chúng tôi, kinh doanh vận hội tỉnh lần này như thế nào, nên là do chúng tôi quyết định."

Cừ Thánh Minh: "Các cậu quyết định, nhưng không thể quyết định cho cả các thành thị khác."

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, nếu ở đây không có người ngoài, tôi cũng xin nói những lời thật lòng với ngài, tỉnh lý thị lý đối với vận hội tỉnh lần này chi rất ít tiền, như muối bỏ biển vậy, nếu chỉ dựa vào ngân sách mà muốn hoàn thành vận hội tỉnh, căn bản không có bất kỳ khả năng nào, cho nên chúng tôi mới xin quyền kinh doanh vận hội tỉnh từ thị lý, mời đại sứ hình tượng tới để tăng độ nổi tiếng của vận hội tỉnh, độ nổi tiếng tăng lên, quyền kinh doanh quảng cáo của chúng ta sẽ đáng giá, rước đuốc cũng là để kiếm tiền, cá nhân tôi không chiếm được bất kỳ lợi ích nào trong đây cả, Ủy ban thể dục thể thao thành lập một tài khoản riêng, tất cả tiền đều sẽ bỏ vào tài khoản này, chịu sự giám sát của viện kiểm sát. Vì sao? Chẳng phải là bởi vì muốn làm tốt vận hội tỉnh ư, đúng như lời ngài nói, vận hội tỉnh không phải là chuyện của một mình Nam Tích, tôi thu thập tài chính cũng không phải là tất cả đều bỏ vào Nam Tích."

Cừ Thánh Minh nói: "Tôi không phản đối cậu bán đấu giá quyền rước đuốc, nhưng cậu không thể ngay cả quyền rước đuốc của các thành thị khác cũng đem bán cả."

Trương Dương nói: "Bất kỳ thành thị nào chỉ cần muốn tham gia rước đuốc, thì phải giao quyền lợi này cho tôi, nếu không tôi có thể chế định lại lộ tuyến rước đuốc, cùng lắm thì tôi chỉ rước ở Nam Tích, như vậy tôi sẽ có quyền bán đấu giá tất cả quyền rước đuốc."

Cừ Thánh Minh ngây ra, thằng ôn này biết nghĩ thật, nếu hắn thật sự làm như vậy, Cừ Thánh Minh không làm gì được hắn nữa.

Loan Văn Thắng ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười, y đã nhìn ra Cừ Thánh Minh không làm gì được Trương Dương rồi.

Cừ Thánh Minh nói: "Tiểu Trương, gần đây Ủy ban thể dục thể thao các thành thị đều có rất nhiều ý kiến, bọn họ cho rằng cậu bán đấu giá tất cả quyền rước đuốc là không thích hợp."

Trương Dương nói: "Không có gì là không thích hợp cả, tôi cũng biết mọi người vì sao có ý kiến, thấy tôi chỉ bán đấu giá hai bó đã kiếm được đến năm trăm ba mươi vạn, bọn họ sao không nhìn thấy tôi sau lưng làm bao nhiêu công tác? Rước đuốc là tôi nghĩ ra, bán đấu giá cũng là tôi nghĩ ra, thế nhìn tiền kiếm được thì mọi người đều muốn chia. Xin lỗi, trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy đâu, hơn nữa, năm nay Nam Tích chúng tôi là chủ nhà, sau này, Đông Giang, Nam Tích ai rồi cũng sẽ được đến lượt. Bọn họ nếu có bản lĩnh cũng học theo tôi làm bán đấu giá đi, dù bán được bao nhiêu tiền tôi cũng không đỏ mắt đâu, chủ nhiệm Cừ, ông nói xem thế có đúng không?"

Cừ Thánh Minh nghe đến đây thấy Trương Dương nói cũng rất có đạo lý, cơ hội đối với mỗi thành thị là như nhau, Trương Dương chẳng qua chỉ đi dâu, nếu bán đấu giá rước đuốc không được giá cao như vậy, sẽ không trở thành chuyện bị người ta chú ý, nhớ ngày đó, khi Trương Dương vừa mới đề xuất chuyện rước đuốc, trên hội nghị của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh còn bị chê cười, nhưng hiện tại người ta làm cho sinh động lại có người động chủ ý đòi chia một chén canh.

Trương Dương nhìn thấy Cừ Thánh Minh không nói gì, cầm chén rượu lên chạm với y, nói: "Chủ nhiệm Cừ, ông tỏ thái độ đi, chuyện này ông rốt cuộc sẽ làm thế nào?"

Cừ Thánh Minh nói: "Lời đều bị cậu nói hết rồi, tôi còn biết nói gì nữa? Tỏ thái độ gì? Đúng như cậu nói, tiền bán đấu giá được tất cả đều dùng cho sự nghiệp thể dục thể thao, nếu để tôi phát hiện trong đó một chút xíu hành vi trái quy định, tôi sẽ cách chức cậu." Y nói thì nghe rất nghiêm khắc, nhưng trên mặt lại mỉm cười.

Trương Dương nghĩ thầm ông lấy đâu ra quyền mà cách chức tôi, hắn bưng chén rượu lên nói: "Chủ nhiệm Cừ, ngài thật sự là người cũng như tên, thánh minh quá!"

Cừ Thánh Minh và Loan Văn Thắng nhìn nhau, đều không nhịn được mà bật cười.

Loan Thắng Văn bởi vì buổi chiều có cuộc họp cho nên đi trước, Cừ Thánh Minh và Trương Dương uống một cân rượu xong, Trương Dương thấy y vẫn còn hào hứng, đề nghị gọi thêm một bình nữa, Cừ Thánh Minh nói: "Không uống đâu, buổi chiều còn phải đi làm, tôi không thể tới quá muộn được."

Trương Dương cũng không miễn cưỡng, mỉm cười nói: "Vậy đợi tháng sau ngài tới Nam Tích, tôi sẽ mời ngài uống một bữa."

Cừ Thánh Minh cười nói: "Tôi còn chưa đáp ứng cậu mà."

Trương Dương nói: "Trận đấu bóng đá ngôi sao lần này đại biểu cho công tác trù bị của vận hội tỉnh bắt đầu toàn diện, trận thi đấu có ý nghĩa trọng đại như vậy, sao có thể thiếu được ngài."

Cừ Thánh Minh nói: "Được rồi, tôi đi, thuận tiện xem tiến độ xây dựng của trung tâm thể dục mới, hy vọng sẽ không khiến thất vọng."

Trương Dương nói: "Chỉ có tới một chuyến, ngài mới có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa đáng mừng vào tháng mười sang năm." Câu này của hắn đã lưu lại hậu thủ.

Cừ Thánh Minh từ trong lời nói của hắn cũng hiểu được tiến triển công trình không được như ý lắm, y đứng dậy nói: "Phải đi làm rồi."

Trương Dương đưa y đến cửa lớn của Ủy ban thể dục thể thao, Cừ Thánh Minh dừng bước, nhìn Trương Dương nói: "Công phu của cậu không tồi, học từ ai vậy?"

Trương Dương nói: "Tổ truyền đấy."

Cừ Thánh Minh nói: "Tôi không nhìn ra cậu dùng lộ quyền nào."

Trương Dương cười nói: "Thượng vàng hạ cám thôi, cái gì cũng có một chút, luận đến lộ số thì tôi so với chủ nhiệm Cừ còn kém xa."

Mặt Cừ Thánh Minh lai đỏ rực lên, mình luyện cả nửa đời người mà võ vẫn còn kém cậu thanh niên này, xem ra câu nói xưa không sai, luyện quyền không luyện đến già vẫn công dã tràng.

Trương Dương buổi chiều giành thời gian tới trường đại học phạm Đông Giang, hắn đã lâu rồi chưa gặp em gái, Triệu Tĩnh nhận được tin nhắn của hắn, từ trong trường học lén lút chạy ra, nhìn thấy xe pickup của Trương Dương, vui vẻ gọi một tiếng anh rồi chạy tới.

Trương Dương chạy lên đón, vuốt tóc chúng tôi, lại bị Triệu Tĩnh né tránh, Triệu Tĩnh cười khanh khách nói: "Đã sớm đoán được là anh lại dùng chiêu này mà, đáng ghét, mỗi lần đều làm hỏng kiểu tóc của người ta!"

Trương Dương nhìn nhìn em gái, cười nói: "Đen và gầy đi!"

Triệu Tĩnh nói: "Gần đây thường chơi tennis, cho nên phơi nắng nhiều."

Trương Dương nói: "Đinh Bân đâu?"

Triệu Tĩnh nói: "Đang học, sao vậy?" Cô ta trong lòng hiểu rất rõ, anh mình luôn không thích Đinh Bân.

Trương Dương cười nói: "Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Triệu Tĩnh nói: "Em biết anh có thành kiến với anh ấy, thật ra anh ấy hiện tại tốt hơn nhiều rồi, đối với em cũng rất tốt."