Y Đạo Quan Đồ

Chương 571-1: Mưa đúng lúc (1)




Trương Dương trong lòng chấn động, lập tức cảm thấy kinh hỉ nói không nên lời, Hà Trường An đã trở lại, thằng cha này thật sự có thể gọi là xuất quỷ nhập thần, trước đó không có một chút dấu hiệu nào, nói về là về ngay, Trương Dương nói: "y đang ở đâu?"

Phó Trường Chinh nói: "Ông ta tới tìm anh, tôi nói anh phải một lúc nữa mới đến, y liền dẫn trợ lý tới xem sân thể dục rồi." Phó Trường Chinh chỉ chỉ vào cánh cửa nhỏ đi thông tới sân thể dục, Hà Trường An chính là từ nơi này mà đi qua.

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trương Dương chính là Hà Trường An cũng có hứng thú đối với khu đất sân thể dục này. Người này làm bất kỳ chuyện gì cũng có mục đích khá rõ ràng, nếu không có việc, trời lạnh như thế này y nhất định không chịu đi bộ tới sân thể dục, không có lợi thì không dậy sớm, đây chính là nói về thương nhân, Trương đại quan nhân không hề có ý khinh thị thương nhân, khi còn ở triều đại Tùy thì còn có thể, nhưng hiện tại thì khác rồi. Địa vị của thương nhân thực sự đã làm dấy lên biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trương Dương cũng không về văn phòng, trực tiếp từ cửa nhỏ đi tới sân thể dục, đi không xa liền nhìn thấy bóng của Hà Trường An, bên cạnh y còn có một lái xe, hai người đang đang đứng trước cửa lớn của sân thể dục, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.

Trương Dương lặng lẽ đi tới, nghe thấy Hà Trường An nói: "Thật sự là biết đánh bàn tính như ý."

Hà Trường An nói xong câu này liền nhìn thấy Trương Dương, y bật cười, nụ cười rất ấm áp, sau khi trải qua phong ba ở kinh thành, giữa y và Trương Dương có chung một bí mật, bí mật này rất ấm áp, từ nay về sau đã gắn chặt y và Trương Dương như người thân, Hà Trường An đi tới, vươn tay ra.

Trương Dương và Hà Trường An nhiệt tình nắm chặt tay nhau, nói: "Chú Hà về lúc nào vậy, sao không gọi điện báo trước, cháu cũng may mà thật thà ở Ủy ban thể dục thể thao đợi chú."

Hà Trường An cười nói: "Người có thể khiến cậu thật thà ngồi đợi ở trong văn phòng vẫn chưa xin ra đâu."

Trương Dương cũng không nhịn được mà bật cười, Hà Trường An hiểu mình rất rõ, hắn nhìn lướt qua sân thể dục rồi nói: "Chú Hà đối với sân thể dục hình như cảm thấy rất có hứng thú."

Hà Trường An chỉ vào cửa lớn của sân thể dục: "Đi vào bên trong đi!"

Hai người cùng nhau sóng vai đi vào sân thể dục, sân thể dục cũ của thành phố Nam Tích hiện tại đã cũ nát không chịu nổi, bình thường hoạt động thể dục thể thao của Nam Tích cũng rất ít, khi không có thi đấu thì sân thể dục gần như bỏ hoang, trong sân thể dục lớn như vậy mà chỉ có hai người đang quét rác.

Hà Trường An và Trương Dương chậm rãi bước trên đường băng, Hà Trường An nói: "Sang năm nơi này sẽ bỏ hoang à."

Trương Dương nói: "Sau khi trung tâm thể dục mới xây xong, nơi này không còn tác dụng gì nữa, lúc trước tập đoàn Tinh Nguyệt nhìn trúng khu đất này, đề xuất dùng giá năm trăm ngàn mua lại khu đất bao gồm cả Ủy ban thể dục thể thao ở bên trong làm điều kiện trao đổi, rồi bọn họ sẽ lập tức rót vốn vào cảng Nước Sâu." Trương Dương là cố ý nói cho Hà Trường An nghe, Hà Trường An cũng là một trong những nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu, có thể nói khốn cảnh tài chính trước mắt của cảng Nước Sâu cũng có quan hệ rất lớn với y.

Hà Trường An nói: "Vừa rồi tôi cũng nói tới chuyện này, năm trăm ngàn để mua khu đất này, nhưng lại dùng phương thức khấu trừ trong lợi ích hoa hồng về sau để trả, quả thực chẳng khác nào là cướp trắng. Chuyện tốt như vậy, không cần Tinh Nguyệt đến, tôi bỏ ra tám ngàn vạn, khối đất này tôi cũng muốn."

Trương Dương cười nói: "Chú Hà thật là có hảo khí phách, những lời này chú tốt nhất hãy nói với bí thư Từ đi."

Hà Trường An nói: "Tôi định ngày mai sẽ đi gặp y!"

Trương Dương nói: "Chú lần này trở về định làm gì, có chuẩn bị tiếp tục đầu tư vào cảng Nước Sâu không, hay là lại có tính toán gì khác?"

Hà Trường An nói: "Cảng Nước Sâu là hạng mục tốt như vậy, tôi không lý do nào lại không đầu tư, nhưng tôi cũng không thể đem tất cả tiền của tôi dồn vào một chỗ được."

Trương Dương nói: "Để lộ cho chú một tin tức tốt nhé, bởi vì cảng Nước Sâu Nam Tích gặp phải vấn đề tài chính, rất có thể sẽ áp dụng phương thức cùng nhau khai phá xây dựng với Lam Sơn, nếu chuyện này có thể bàn xong, nhà đầu tư các vị đối với Nam Tích mà nói sẽ không còn quan trọng nữa đâu."

Hà Trường An mỉm cười nói: "Tôi đối với đầu tư luôn luôn nhìn rất thoáng, chỉ cần trong tay có tiền, không lo không có hạng mục tốt, tôi lúc trước sở dĩ do dự trên vấn đề đầu tư cảng Nước Sâu không chỉ là vì tập đoàn Tinh Nguyệt, mà là công trình cảng Nước Sâu quá lớn, trận tuyến kéo quá dài, trong thời gian ngắn hạn muốn thu hồi đầu tư căn bản là chuyện không thể. Tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tiền đối với tôi mà nói chỉ là một con số, những năm nay tôi liều mạng kiếm tiền, tiền kiếm được liền bỏ ra mua đồ cổ sưu tập, những chuyện khác tôi đều không nghĩ đến, tôi thậm chí còn không biết tiền của mình về sau sẽ để lại cho ai?"

Trương Dương cười nói: "Hiện tại thì biết rồi chứ?" Hà Trường An trước đây là chỉ cô đơn một mình, hiện tại y có con gái, có cháu ngoại, nhân sinh quan của y tất nhiên bởi vậy mà thay đổi.

Hà Trường An gật đầu, không nói gì, khóe môi lại lộ ra nụ cười hiểu ý.

Trương Dương nói: "Tối nay để cháu làm chủ nhé."

Hà Trường An dừng chân lại nói: "Khu đất này thật sự rất không tồi, tôi rất có hứng thú với nó."

Trương Dương nói: "Kiều Bằng Cử cũng rất có hứng thú."

Hà Trường An nghe thấy tên của Kiều Bằng Cử thì không khỏi bật cười: "Tốt lắm, tôi sẽ hợp tác cùng hắn."

Trương Dương nói: "Chú Hà gần đây cũng có hứng thú với hợp tác đầu tư à?"

Hà Trường An nói: "Lớn tuổi rồi, không có nhiều tinh lực đẻ quản nhiều chuyện như vậy, gặp hạng mục thích hợp, tôi xuất tiền, để người trẻ tuổi xuất lực, cho dù kiếm ít một chút, nhưng tôi có thể thanh nhàn, tự tại.

Trương Dương cười nói: "Tâm tính của chú Hà hiện tại thật sự là khiến cho người ta hâm mộ."

Hà Trường An ý vị thâm trường nhìn Trương Dương nói: "Không có cậu, tôi làm sao có được tâm tính như vậy."

Hai người đồng thời bật cười.

Sau khi dạo một vòng ở sân thể dục, Hà Trường An đi theo Trương Dương vào văn phòng của hắn uống trà, đóng cửa phòng lại, Hà Trường An đưa một hộp gỗ nhỏ cho Trương Dương.

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Cái gì vậy?"

Hà Trường An tỏ ý bảo hắn tự mình mở ra xem.

Trương Dương mở hộp gỗ ra, thấy bên trong là một vật trang sức đầu sư tử bằng vàng ròng được chạm trổ tinh mỹ, giá trị của bản thân vàng rong đã không cần phải nói, hai mắt của sư tử còn được khảm hai viên kim cương đỏ. Trương Dương tuy rằng không có nghiên cứu gì đối với châu báu, nhưng cũng biết giá trị của thứ này không nhỏ, vội vàng xua tay nói: "Vô công bất thụ lộc, cháu không dám nhận đồ quý giá như vậy đâu."

Hà Trường An cười nói: "Đây là tiểu Hoan tặng cho cậu, tôi dẫn bọn họ tới châu Phi, ở mỏ vàng của tôi, tiểu Hoan cũng theo họ học đãi vàng, nói muốn tự mình đào vàng làm bùa hộ thân cho cậu, tôi đã bảo thợ kim hoàn nổi danh của Nam Phi khắc vàng mà tiểu Hoan đào được thành đầu sư tử, tiểu Hoan còn ở mặt trên khắc tên của cậu và nó đấy."

Trương Dương cầm đầu sư tử lên xem, lật lại, quả nhiên nhìn thấy chữ nhỏ ở mặt sau, con trai Tần Hoan, cha Trương Dương. Trương đại quan nhân trong lòng kích động vô cùng, mình tự dưng có một thằng con trai nuôi, mới lớn có chừng đó mà đã biết hiếu kính với cha rồi.

Hà Trường An mỉm cười nói: "Nhìn thấy cảm tình của nó đối với cậu sâu đậm như vậy, tôi cũng phải cảm thấy hâm mộ."

Trương Dương nói: "Hiện tại bọn họ có khỏe không?"

Hà Trường An gật đầu nói: "Tôi đã làm cho bọn họ thân phận hoàn toàn mới, tiểu Hoan đã nhập học rồi, nếu không phải vì để tránh Tần gia trả thù, tôi đã sớm gọi gọi bọn họ trở về."

Trương Dương nói: "Rời khỏi cũng tốt, ít nhất cuộc sống của hai mẹ con họ cũng sẽ không bị những người khác quấy rầy."

Hà Trường An nói: "Tôi nợ Manh Manh thật sự nhiều lắm, về sau tôi sẽ cố gắng bồi thường cho nó, hy vọng có thể mang đến hạnh phúc cho nó, không để nó bị thương tổn gì nữa."

Trương Dương đeo vật trang sức lên cổ, quả thật là có chút phân lượng, Hà Trường An xem ra dựa vào mỏ vàng Nam Phi mà phát tài rồi.

Hà Trường An nói: "Chuyện Cảng Nước Sâu, tôi muốn nói chuyện với thị trưởng Cung."

Trương Dương gật đầu nói: "Tối nay tôi sẽ hẹn y ra."

Cung Kì Vĩ nghe nói Hà Trường An đã trở lại, rất khoái trá nhận lời mời của Trương Dương, y cũng muốn bàn chuyện với nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu này.

Tối hôm đó chỉ có Cung Kì Vĩ, Hà Trường An, Trương Dương ba người, Hà Trường An trước đây tiếp xúc rất ít với Cung Kì Vĩ, hiểu biết về người này không nhiều lắm, nhưng từ tình huống mà lần này y trở về nhìn thấy, cùng với những gì mà Trương Dương đã nói với y, Hà Trường An đã bước đầu đưa ra phán đoán, Cung Kì Vĩ là do bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương bồi dưỡng, mà Trương Dương chỉ sắm vai tác dụng nước cờ đầu ở Nam Tích, cục diện chính trị của Nam Tích sẽ thay đổi. Hà Trường An tuy rằng nói rất bình thản, nhưng bản tính thương nhân của y sẽ không dễ dàng thay đổi, khi ngửi được cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha, trong mắt Hà Trường An, thương trường và chính trị Trung Quốc tương liên chặt chẽ, thường thường khi chính trị thay đổi cũng ẩn chứa thương cơ cực lớn. Y lần này trở về cũng không phải vì ôn lại chuyện xưa với Trương Dương, y làm sao cỏ thể bỏ qua miếng bánh ngọt cực lớn cảng Nước Sâu này.