Y Đạo Quan Đồ

Chương 577-1: Tân bằng cố hữu (1)




Vương Chuẩn nói: "Lần này tôi vì chuyện của anh mà đã tận hết sức, anh không thể oán trách tôi được."

Trương Dương cười nói: "Tính khí của tôi không tốt, nổi giận với anh cũng là không đúng, anh trăm ngàn lần đừng để trong lòng." Sau khi sóng gió qua đi, Trương Dương bình tĩnh nghĩ lại, thái độ của mình đối với Vương Chuẩn quả thực có chút hơi quá, người ta dù sao cũng giúp hắn không ít, tuy rằng mang đến là một đám tuyến hai, nhưng dù sao cũng là ngôi sao Hongkong.

Vương Chuẩn thân thiết ôm bả vai Trương Dương nói: "Sao có thể như vậy chứ? Chúng ta là bạn tốt mà!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Đúng vậy, là bạn tốt!"

Vương Chuẩn nói: "Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."

Trương Dương vừa nghe cái là biết thằng ôn này lại muốn đề xuất điều kiện, lập tức nói: "Chuyện phí biểu diễn chúng ta miễn bàn, trước đó đã nói rõ rồi."

Vương Chuẩn cười nói: "Anh nhìn anh kìa, tôi còn chưa nhắc đến tiền mà anh đã có bộ dạng đó rồi."

Trương Dương nói: "Không nhắc đến tiền thì chuyện khác đều dễ nói thôi, tiền quý giá nhưng tình bạn còn quan trọng hơn, trên thế giới này còn có cái gì quan trọng hơn tình bạn."

Vương Chuẩn nói: "Anh đừng vội chặn lời tôi, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, năm sau trung tâm thể dục mới của các anh xây xong, có phải là có một buổi diễn cỡ lớn không?"

Trương Dương trợn mắt nhìn, hắn từ khi còn ở xã Hắc Sơn Tử đã quen Vương Chuẩn, cũng coi như là hiểu khá rõ về y, chuyện dâng hiến không công y không bao giờ làm, nhắc tới chuyện này khẳng định là có mục đích, Trương Dương gật đầu nói: "Đúng là có ý này."

Vương Chuẩn cười tươi rói: "Chúng ta liên hợp làm một đại hội ca nhạc, thế nào? Nhân viên của tôi đến tổ chức, tiền vé vào cửa chúng ta chia ba bảy."

Trương Dương nhếch miệng cười, hắn cảm thấy Vương Chuẩn không có hảo tâm, quả nhiên, y không phải là đến đây không công một chuyến, sau khi biểu diễn từ thiện liền tìm ngay một cuổi biểu diễn thương mại, muốn kiếm lại phí biểu diễn lần này, quả nhiên là một gian thương. Trương Dương nói: "Anh ba tôi bảy?"

Vương Chuẩn lắc đầu nói: "Anh ba tôi bảy! Tôi đảm bảo sẽ mời được một đội ngũ nhất lưu của HongKong."

Trương Dương cười nói: "Còn nói là bạn bè à, lúc chia tiền sao anh không nghĩ nhiều thêm một chút."

Vương Chuẩn hạ giọng nói: "Có chia thêm nhiều cho anh thì cũng là của nhà nước, tôi được chia nhiều chẳng lẽ lại thiếu phần anh?"

Trương Dương cười nói: "Đạo diễn Vương à đạo diễn Vương, anh quen tôi lâu như vậy rồi, còn không biết tôi công tư phân minh sao? Đừng có đem cái trò của chủ nghĩa tư bản đó tới đây, và cùng đứng dùng ánh mắt của nhà tư bản để nhìn thôi."

Vương Chuẩn nói: "Tôi không có ý đó, tôi coi anh là bạn, có tiền thì đương nhiên là mọi người cùng kiếm."

Trương Dương nói: "Chuyện tổn hại của công béo cho cá nhân tôi không làm, đề nghị của anh không tồi, lần này anh lại giúp tôi một việc lớn, muốn làm biểu diễn thương mại, tôi giúp anh không có vấn đề gì, nhưng anh cũng không thể chỉ nghĩ cho bản thân được, thế này đi, chia năm năm."

Vương Chuẩn nghĩ ngợi một lát, chia năm năm cũng kiếm được không ít, y đã tìm hiểu về trung tâm thể dục mới, sau khi sân thể dục chủ xây xong có thể chứa hơn ba vạn người, chỉ vé vào cửa thôi đã có một khoản thu khả quan rồi, đây là còn chưa tính quảng cáo tài trợ nữa.

Trương Dương cũng không phải là dễ lừa, từ lúc có được quyền kinh doanh vận hội tỉnh, hắn đối với chuyện của phương diện này đã hiểu biết thêm không ít, hắn cũng đoán được Vương Chuẩn không chỉ có chủ ý với tiền vé, dẫu sao thì hiện tại sân thể dục vẫn chưa xây xong, chờ sau khi xây xong rồi, ở trên địa bàn của mình, Vương Chuẩn cho dù gian như quỷ cũng không chiếm được nhiều tiện nghi.

Lúc buổi trưa, Kiều Mộng Viện, Thì Duy tới Nam Tích, Trương Dương bởi vì bận tổ chức công tác tiếp đãi, cho nên không thể ngay lập tức đi nghênh đón họ, trước khi trận bóng buổi chiều bắt đầu, Trương Dương cùng đi chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh, thị trưởng thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt, phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ tới đài chủ tịch, sau khi an bài cho bọn họ an vị, lúc này mới rảnh đi tới ghế khách quý, hắn tìm tới chỗ Kiều Mộng Viện và Thì Duy, Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long cũng đều cùng nhau tới đây, Trương Dương không ngờ Quách Chí Giang cũng tới.

Trương Dương rất nhiệt tình bắt tay với mỗi người bọn họ, Kiều Bằng Cử cười nói: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, chờ trận đấu kết thúc mời chúng tôi đi ăn cơm là được."

Trương Dương cười nói: "Tôi nay tôi đã an bài ở nhà khách rồi."

Kiều Mộng Viện nói: "Chúng tôi tối nay còn phải về Đông Giang, không ăn cơm được đâu."

Trương Dương nói: "Gấp cái gì? Khó khăn lắm mới một chuyến, ở lại chơi đi, Nam Tích không thiếu chỗ chơi đâu."

Thì Duy nói: "Đúng vậy, vội vã làm gì, lần này kiểu gì cũng phải bắt anh ta nhỏ máu."

Trương Dương cười cười nói với Quách Chí Giang: "Bạn gái của anh cũng thâm phết, bình thường chắc anh phải mời cô ấy đi ăn cơm nhiều lắm đúng không?"

Quách Chí Giang nghe thấy vậy liền đỏ mặt, gã cũng coi Thì Duy là bạn gái, nhưng Thì Duy tới hiện giờ vẫn chưa xác định quan hệ với hắn, Trương Dương ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra, khiến gã có chút lúng túng.

Thì Duy ở thì lên tiếng mắng: "Anh không nói thì không ai bảo anh câm đâu."

Trương Dương giơ tay xin tha, nói: "Tôi nói sai rồi, tôi không dám dây vào cô nữa." Nói xong hắn quay người định đi.

Thời Duy gọi hắn lại: "Ê, lát nữa giúp tôi xin chữ ký của Khâu Tử Kiện nhé, tôi đã mua đĩa của anh ta rồi."

Kiều Bằng Cử ở bên cạnh bật cười: "Lần này đội ngôi sao Hongkong có chút lạm dụng cho đủ số, không có một nhân vật tuyến một nào cả, Khâu Tử Kiện đó hình như gần đây cũng nhờ một bộ phim mà đi lên."

Trương Dương cười nói: "Ai nói là lạm dụng cho đủ số, tôi có ba vị khách quý thần bí chưa tuyên bố ra bên ngoài."

Lương Thành Long nói: "Ai vậy?"

Trương Dương nói: "Lúc khai mạc có biểu diễn đó!"

Lúc này người chủ trì đã vào sân, bọn họ tuyên bố cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao chính thức bắt đầu, nam chủ trì dùng micro kích động nói: "trước khi mở màn, ngôi sao ca nhạc Trâu Đức Long của HongKong sẽ biểu diễn cho mọi người ca khúc "Cứu vớt tinh cầu!"

Tiếng hoan hô ở hiện trường lập tức vang lên như sấm, Trâu Đức Long là tới bổ cứu, lúc trước không ai biết hôm nay Trâu Đức Long sẽ đến Nam Tích, thanh niên nam nữ ở hiện trường đều không tin là thật, khi điệu mua mở màn vang lên, bọn họ bắt đầu gân cổ hò hét.

Trâu Đức Long mặc quần áo đỏ dẫn thao tám bạn nhảy đi tới trung tâm sân thể dục, cùng với tiết tấu bắt đầu nhảy múa.

Trương đại quan nhân quay lại đài chủ tịch, mấy lãnh đạo ở đằng kia đang châu đầu ghé tai, đám lãnh đạo này tuổi dẫu sao cũng đều là bốn mươi năm mươi cả rồi, đối với ca hát nhảy mua không có hứng thú lắm, Hạ Bá Đạt nói: "Chả hiểu hắn đang hát cái gì? Líu la líu lo, tôi chả hiểu được câu nào."

Trần Hạo ở bên cạnh bật cười: "Thị trưởng Hạ, người ta là đang hát tiếng Quảng Đông mà!"

Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Tỉnh Cừ Thánh Minh nói: "Người này hình như rất có danh tiếng, tôi trên ti-vi đã nhìn thấy rồi, con tôi cả ngày nghe hắn hát."

Trương Dương tới mời Cừ Thánh Minh và Hạ Bá Đạt rời khỏi chỗ ngồi tới sân thể giục, Trâu Đức Long biểu diễn hai ca khúc, sau đó chính là phát bóng, cho nên mời các lãnh đạo vào sân.

Tình tự của người xem đều đã bị tiếng hát của Trâu Đức Long khiến cho trở nên kích động, trong tiếng nhạc dồn dập, Trâu Đức Long đột nhiên cởi áo, để lộ ra áo bó màu đen bên trong, sau đó ném lên khán đài, động tác lớn mật này khiến cho hiện trường kích động, mấy nam nữ thiếu niên gào khóc muốn nhảy qua hàng rào lao lên sân khấu, cảnh sát đã nghiêm trận chờ đợi lập tức đuổi về.

Hạ Bá Đạt và Cừ Thánh Minh nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, Cừ Thánh Minh nói: "Già rồi, tôi không tiếp nhận nổi thứ này."

Trương Dương cười nói: "Truy tinh tộc(Tộc theo đuổi ngôi sao), Trung Quốc đột nhiên biến thành có năm mươi bảy dân tộc rồi."

Khiến cho Hạ Bá Đạt và Cừ Thánh Minh buồn bực là, khi hai người bọn họ đi lên trung tâm sân khấu thì hiện trường vang lên tiếng huýt gió, có một số người xem không khách khí kêu lên: "Xuống đi, xuống đi, chúng tôi muốn xem Trâu Đức Long."

Trương Dương chỉ coi như không nghe thấy, nhưng trong lòng thì lại xấu hổ không thôi, xem ra mời sao đến cũng có tác dụng phụ, trong mắt đám truy tinh tộc này trừ ngôi sao ra thì không còn có ai nữa.

Người dẫn chương trình dùng giọng nói đầy kích động giới thiệu hai vị lãnh đạo, nhưng hiện trường vẫn không ngừng vang lên tiếng huýt gió, Trương Dương biết làm loạn chỉ có số ít người, nhưng ở hiện trường có hơn ba vạn người, biết đi đâu bắt những phần tử quấy rối ra.

Cừ Thánh Minh nói khẽ: "Thị trưởng Hạ, chúng ta không phải là nhân vật chính! Mau xuống đi thôi!" Hai người vốn đều chuẩn bị phát biểu, nhưng thấy cục diện ở hiện trường, biết rằng bọn họ không được hoan nghênh, cho nên liền vứt bỏ ý định phát biểu.

Lúc này khúc hành quân của vận động viên vang lên, đội bóng đá ngôi sao Hongkong và đội bóng đá nữ của Bình Hải vào sân, cho dù đây chỉ là ngôi sao tuyến hai của Hongkong nhưng so với Cừ Thánh Minh và Hạ Bá Đạt thì vẫn nhận được nhiều tiếng vỗ tay hơn.

Trương Dương nhìn thấy Khâu Tử Kiện cũng ở bên trong đội ngôi sao, trong lòng thầm buồn cười, Khâu Tử Kiện mặt mà sầu khổ, chuyến đi tới Nam Tích lần này hắn suốt đời không quên, tất nhiên cũng trở thành một lần biến chuyển trọng yếu trong sinh mệnh của hắn.