Y Đạo Quan Đồ

Chương 579-3: Bức chó vào ngõ cụt (3)




Đoàn Kim Long gật đầu, y tối hôm qua vẫn cứ ở trong xe ô tô suốt, một đêm không ngủ, tinh thần rất kém, ngồi xuống ghế ở đối diện Trương Dương, nói khẽ: "Chuyện của Thạch Thắng Lợi là anh làm."

Trương Dương lạnh lùng nhìn y: "Đoàn Kim Long, anh không sợ tôi kiện anh nói xấu người khác à?"

Đoàn Kim Long thở dài nói: "Tôi còn gì nữa đâu mà sợ? Tôi hiện tại không còn gì cả, tôi còn gì mà phải sợ?"

Trương Dương nói: "Anh định tìm tôi là để nói với tôi những lời này?"

Đoàn Kim Long lắc đầu nói: "Tôi biết anh hận tôi, muốn đuổi tôi ra khỏi Hải Thiên, hiện tại anh hài lòng rồi chứ?"

Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Đoạn tổng, anh đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, anh vẫn chưa đáng để tôi phải chú ý như vậy."

Đoàn Kim Long nói: "Tôi thừa nhận Thạch Thắng Lợi lúc trước đùa giỡn Quan Chỉ Tình là bị tôi xúi giục, bởi vì tôi hận anh, lúc mới đến Nam Tích, tôi có hảo ý mở tiệc tẩy trần cho anh, nhưng anh lại có thái độ đó với tôi, ở trước mặt nhiều người như vậy, anh khiến tôi mất hết mặt mũi, anh căn bản không hề nghĩ tới sự sĩ diện của tôi, tôi không nuốt trôi được cục tức này."

Trương Dương gật đầu, cổ vũ Đoàn Kim Long nói tiếp, hắn thích nghe người khác nói nói thật.

Đoàn Kim Long nói: "Nhưng tôi không ngờ Thạch Thắng Lợi lại kém cỏi như vậy, không ngờ lại quỳ xuống nhận sai với anh, khi đó tôi có chút hối hận vì đã chọc giận anh, cho nên anh thông qua Trương Đức Phóng bắt tôi bỏ ra ba mươi vạn để tài trợ trận đấu bóng đá ngôi sao, tôi không chút do dự đáp ứng ngay, đám ngôi sao này chơi gái, tôi không hề cố ý an bài, chuyện đó trở nên ầm ĩ thì tôi cũng chẳng có lợi gì, nếu anh không an bài đám ngôi sao đó ở Hải Thiên, cũng sẽ không xảy ra chuyện này."

Trương Dương nói khẽ: "Anh đang nói những lời vôi nghĩa."

Đoàn Kim Long nói: "Anh cho tôi chút thời gian để tôi nói cho hết."

Trương Dương tay chống cằm lặng lặng nhìn y.

Đoàn Kim Long nói: "Chuyện Lương Nguyệt Linh không phải tôi an bài, tôi cũng không biết cô ta, là Trương Đức Phóng nói cho tôi biết cô ta là cháu gái của bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng, cũng là hắn bảo tôi tố cáo Lương Tùng bán dâm, mục đích của hắn là để khơi mào mâu thuẫn giữa anh và Lương Tùng, khiến Lương Tùng bởi vì này sự kiện mà giận chó đánh mèo."

Trương Dương hỏi ngược lại: "Anh hiện tại đang xúi giục tôi mâu thuẫn với Trương Đức Phóng, anh muốn tôi đối phó với Trương Đức Phóng?"

Đoàn Kim Long lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Tôi quả thực là rất hận hắn, nhưng tôi không cần phải nói dối, tôi nếu đem chuyện Hải Thiên phục vụ mại dâm nói ra, mọi người đều xui xẻo."

Trương Dương không nói gì, Đoàn Kim Long nói không sai, y nếu khai ra hết tất cả, lôi cả chuyện ngôi sao HongKong chơi gái tập thể ở Hải Thiên ra, tất nhiên sẽ làm chấn kinh cả Bình Hải, có điều như vậy Đoàn Kim Long rất có khả năng phải ngồi tù, mà Trương Dương cũng sẽ bởi vì vậy mà phải gánh vác trách nhiệm.

Đoàn Kim Long nói: "Tối hôm qua tôi suy nghĩ cả một đêm, tôi vẫn vứt bỏ ý định cá chết lưới rách với đám quan viên các anh, tôi còn có gia đình, tôi còn có một đứa con gái ngoan ngoãn, tôi thừa nhận, tôi trước giờ luôn kinh doanh mại dâm, nhưng nếu không có Trương Đức Phóng làm chỗ dựa, tôi cũng không dám làm vậy, tiền mà tôi kiếm được cũng có một bộ phận tương đương chui vào trong túi hắn."

Trương Dương nói: "Vì sao không tố cáo hắn?"

Đoàn Kim Long lắc đầu: "Tôi không muốn ngồi tù, những lời này tôi chỉ nói với anh thôi, hắn muốn Hải Thiên, Chung Hải Yến là một quân cờ mà hắn mai phục tại Hải Thiên, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn cướp đi gia nghiệp mà tôi vất vả gây dựng nên." Đoàn Kim Long nói xong những lời này, thởi phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Tôi thừa nhận, tôi đã từng chơi ác anh, tôi nhận thua. Tôi tới tìm anh không phải là muốn cầu xin tha thứ, chuyện đã ầm ĩ tới mức này, tôi cũng không thể nào giữ được Hải Thiên nữa, nhưng cục tức này tôi nuốt không trôi, Trương Đức Phóng hắn ném đá xuống giếng, nếu không phải vì hắn, tôi cũng sẽ không biến thành khổ sở như vậy."

Trương Dương nói: "Anh nên hiểu rõ một chuyện, người hại anh không phải là Trương Đức Phóng, cũng không phải là tôi, lại càng không phải là Thạch Thắng Lợi, Hải Thiên là bị hủy trong chính tay anh. Anh buôn bán kiếm tiền thì không sai, nhưng tiền kiếm phải đường đường chính chính, khách sạn Hải Thiên là lá cờ đầu trong ngành khách sạn của Nam Tích, nhưng anh xem anh đã kinh doanh nó như thế nào? Tàng ô nạp cấu, chướng khí mù mịt, nếu anh đi theo chính đồ, luôn dựa vào lương tâm mà làm ăn, ai có thể nắm được thóp của anh?"

Đoàn Kim Long thở dài nói: "Anh cho rằng tôi không muốn làm ăn chính đáng ư, anh cho rằng tôi không muốn dựa vào lương tâm mà làm ăn ư, nhưng với xã hội hiện tại, anh kinh doanh một cách đứng dắn, anh không đi theo con đường quan hệ thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh sẽ mất đi tất cả vốn liếng, tôi nếu không đút lót cục du lịch, khách sạn của tôi sao có thể được công nhận là năm sao, tôi không đút lót cục vệ sinh, vệ sinh của khách sạn làm sao qua cửa? Tôi không đút lót cục công an, bọn họ sẽ ba ngày hai lượt tới kiểm tra, tôi không đút lót đội phòng cháy chữa cháy, bọn họ hơi một tí là viết giấy phạt, như vậy thì công sức kinh doanh cực khổ trong mấy tháng trời của tôi sẽ đi tong, ở trong cái xã hội này, hoặc là anh dựa vào quan hệ, hoặc là dựa vào bối cảnh, không có bối cảnh và quan hệ thì chỉ có thể dựa vào tiền, tôi thừa nhận tôi sai rồi, tôi cho rằng có tiền thì có thể khiến họ hài lòng, nhưng tôi đã đánh giá thấp sự tham lam của họ, quan có hai cái miệng, đút vào bên trên thì ra bên dưới, vĩnh viễn không có lúc nào ăn nó cả."

Tình tự của Đoàn Kim Long trở nên kích động.

Trương Dương nhìn Đoàn Kim Long ở trước mặt, lần đầu tiên nảy sinh lòng đồng tình đối với hắn, Đoàn Kim Long quả thực có nỗi khổ riêng, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để y rũ được trách nhiệm. Trương Dương nói: "Đừng đẩy tất cả sai lầm cho người khác, người thật sự sai lầm chính là anh."

Đoàn Kim Long gật đầu: "Tôi thật sự sai rồi, tôi đã phải trả giá vì sai lầm của tôi, chủ nhiệm Trương, tình cảnh hiện tại của tôi đã bốn bề thọ địch, tôi tới tìm anh cũng không phải là cầu xinh anh thương hại tôi, tôi chỉ là muốn nói tất cả những lời ở trong lòng ra mà thôi.”

Trương Dương nói: "Nếu đã vậy, sao không giao Hải Thiên cho người khác."

Đoàn Kim Long hiểu lầm ý của hắn: "Tôi sẽ không giao cho Chung Hải Yến, Trương Đức Phóng vẫn luôn muốn nuốt Hải Thiên, cho dù táng gia bại sản cũng sẽ không để cho hắn được như ý."

Trương Dương nói: "Với tình trạng trước mắt của anh. Hải Thiên đã không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, thế này đi, tôi cho anh một đường lui, chuyện nhượng Hải Thiên đi, anh cho tôi một cái giá."

Đoàn Kim Long nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, nhưng y cũng hiểu những gì mà Trương Dương nói là tình hình thực tế, với tình cảnh của y, Hải Thiên ở trong tay y cũng không thể nào tiếp tục kinh doanh được nữa. Đoàn Kim Long nuốt nước bọt, nói: "Một trăm ngàn."

Trương Dương lắc đầu, cũng không nói gì, từ sau khi hắn và Viên Ba nói về chuyện của Hải Thiên, Viên Ba đã tìm người tiến hành đánh giá Hải Thiên, chỉ cần giá không cao quá một ngàn hai trăm vạn, Viên Ba có thể chịu được, Đoàn Kim Long ra giá không cao, nhưng Trương Dương am hiểu nhất là đạo cháy nhà hôi của, hiện tại Đoàn Kim Long Đoàn Kim Long đã tiếp cận tuyệt vọng, nếu Trương Dương không ra tay lôi y ra khỏi khốn cảnh, chỉ sợ Hải Thiên sẽ càng ngày càng mất giá trị, huống chi mấy năm nay Đoàn Kim Long ở Hải Thiên cũng chẳng làm được mấy việc tốt, y phải trả giá cho những gì mà mình đã làm.

Đoàn Kim Long nhìn thấy Trương Dương không nói gì, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, y nói khẽ: "Tám trăm vạn, đây là giá chót rồi."

Trương Dương nói: "Sáu trăm vạn, đây là giá cao nhất mà người khác có thể trả."

Đoàn Kim Long cắn môi, một lúc sau mới nói: "Riêng tiền bỏ vào để trang trí lắp đặt thiết bị đã hơn ba trăm vạn rồi."

Trương Dương nói: "Cho dù cho anh tám trăm vạn anh cũng phải mang tiền đi để giải quyết chuyện của Thạch Thắng Lợi." Hắn đã uyển chuyển tỏ ý với Đoàn Kim Long, chỉ cần y đáp ứng phí chuyển nhượng sáu trăm vạn, phiền toái của Thạch Thắng Lợi sẽ do hắn phụ trách giải quyết.

Đoàn Kim Long đau khổ nhắm mắt lại, những lời này của Trương Dươngđã đánh trúng chỗ yếu hại của y, y hiện tại không có dư địa để cò kè mặc cả, Thạch Thắng Lợi và bảy người đó còn nằm ở bệnh viện, chuyện này không lớn, nhưng từ trong lời nói của Trương Dương đã có thể nghe ra, hắn có thể giải quyết được chuyện của Thạch Thắng Lợi, cũng chính là nói chuyện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn rất có khả năng có liên quan tới Trương Dương, Đoàn Kim Long chỉ suy đoán, y cũng không có chứng cứ xác thực, thật ra cho dù là y có cái gọi là chứng cớ thì cũng chẳng mang tới tác dụng gì, y chỉ là một thượng nhân, đấu với đám quan viên này, căn bản chính là không biết lượng sức. Y nhớ tới cái đám người không rõ thân phận tối qua tới đập khách sạn, trong lòng không khỏi sợ hãi, nếu tiếp tục ở lại Nam Tích, không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra.

Trước khi tìm đến Trương Dương Đoàn Kim Long đã đưa ra một quyết định đau khổ, y muốn từ bỏ Hải Thiên và rời khỏi Nam Tích, nếu tiếp tục kiên trì, y sẽ thất bại thảm hại, mất hết tất cả, y có thể mất đi tôn nghiêm nhưng y không thể mất đi tất cả tài phú của mình, sáu trăm vạn tuy rằng không nhiều, nhưng điều này có nghĩa là y còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi, trên điểm này, Trương Dương hiển nhiên đã thủ hạ lưu tình với y, không hề đuổi tận giết tuyệt y.

Đoàn Kim Long nói khẽ: "Sám trăm vạn, tôi sẽ mang sáu trăm vạn rời khỏi đây."