Y Đạo Quan Đồ

Chương 581-3: Bồng bột phát triển (3)




Lý Quang Nam rất biết ăn nói: "Tôi rất coi trọng hoàn cảnh kinh tế chính trị của Nam Tích, sau khi đầu tư vào Nam Tích, tôi càng ngày càng có cảm tình sâu đậm với mảnh đất này, hiện tại tôi đã coi mình trở thành người Nam Tích, Nam Tích đã là cố hương thứ hai của tôi."

Trần Hạo rất có cảm xúc nói: "Lý tiên sinh nói rát hay, chỉ cần là người đã có cống hiến đối với sự phát triển kinh tế của Nam Tích chính là một phần tử của Nam Tích chúng ta."

Trương Dương nghĩ thầm, loại thương nhân như Lý Quang Nam, từ bản chất mà nói thì ai có sữa thì người đó là mẹ, Nam Tích cho y cơ hội kiếm tiền y đương nhiên sẽ nói tốt về Nam Tích, nếu thua lỗ ở Nam Tích, y chắc chắn sẽ không nói những lời này. Thật ra Trần Hạo cũng chỉ nói giọng quan cách, loại lời nói như thế này gã đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, cơ hồ gặp mỗi một nhà đầu tư đều sẽ ứng phó như vậy, Trương Dương ở bên cạnh lẳng lặng bàng quan, cảm thấy rất thú vị, hắn phát hiện mỗi người trên thế giới này đều đang diễn kịch.

Lý Quang Nam và Nhậm Văn Bân tự mình dẫn bọn họ vào phòng, Trương Dương và Nhậm Văn Bân đi rớt lại phái sau, Trương Dương nói khẽ: "Chuyện tiệc rượu tối nay được an bài xong chưa?"

Nhậm Văn Bân cười nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, chuyện mà ngài đã dăn dò đối với chúng tôi mà nói là chuyện quan trọng hàng đầu."

Mấy người đi xung quanh nghe thấy những lời này của Nhậm Văn Bân, nghĩ thầm Trương Dương này đúng là nhân mạch quá rộng.

Trương Dương nhìn đồng hồ, giờ đã là bốn giờ chiều rồi, Nhậm Văn Bân nói với hắn Trâu Đức Long và Hứa Di vẫn chưa đến.

Trương Dương nói: "Không vội, đã nói là bảy giờ tốt rồi mà! Trước tiên an bài cho bọn thị trưởng Trần nghỉ ngơi một chút."

Trần Hạo quay đầu lại, cười nói: "Tôi không mệt!" Gã chỉ vào mặt cỏ nhấp nho ở đằng xa, nói: "Chỗ các vị còn có cả sân golf cơ à!"

Lý Quang Nam nói: "Sân huấn luyện chơi golf, thị trưởng Trần có muốn đi thử vài ván không?"

Hôm nay hưng trí của Trần Hạo khá cao: "Được, đi làm vài ván!" Gã vừa đi, mấy nhân viên tùy hành đa số đều đi theo. Trương Dương không đi, bởi vì hắn phải đi xem tình huống bố trí tiệc rượu, Thường Hải Tâm cũng không, cô ta không cần phải lấy lòng Trần Hạo, hơn nữa cô ta sắp phải tới chi nhánh công ty Lâm Hải ở Lam Sơn để bái phỏng Cố Minh Kiện bàn chuyện tổ chức trung tâm tin tức.

Trương Dương gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng trước, báo rằng mình đã tới Đông Giang, Cố Giai Đồng cũng vừa từ Bắc Kinh về không lâu, gần đây vì chuyện quảng cáo tân dược mà phải bay tới các nơi trong nước, khó khăn lắm mới về được Đông Giang một chuyện.

Trương Dương trong điện thoại nói chuyện trung tâm tin tức, Cố Giai Đồng nói: "Thế này đi, anh bảo Hải Tâm trực tiếp tới chi nhánh công ty, em cũng tới đó."

Trương Dương cười nói: "Buổi tối chỗ này có tiệc rượu ký hợp đồng, em gọi cả Minh Kiện tới đi."

Cố Giai Đồng hơi do dự, nói khẽ: "Em tới có thích hợp không?"

Trương Dương cười nói: "Sao mà không thích hợp? Buổi tối có rất nhiều bạn bè cũng tới, em tới cũng là để ủng hộ cho anh mà, vả lại..." Trương đại quan nhân nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không có ai mới hạ giọng nói: "Anh cũng nhớ em lắm!"

Cố Giai Đồng đầy nhu tình nói: "Vì anh nói những lời này nên em sẽ tới."

Trương Dương cười cười, lúc này Thường Hải Tâm đi về phía hắn, Trương Dương vội vàng tạm biệt Cố Giai Đồng rồi gác máy.

Thường Hải Tâm hôm nay mặc rất thoải mái, ái jacket màu mâu, quần bò màu xanh, đi một đôi giày thể thao màu đỏ.

Trương Dương cười nói: "Hôm nay sao trông giống như học sinh thế?"

Thường Hải Tâm nói: "Tôi ở trong mắt anh già lắm à?"

Trương Dương cười nói: "Cô mẫn cảm quá, tôi không có ý khen cô đâu, cô trước đây không phải là rất ôn nhu hiền thục ư, sao hiện tại suốt ngày đốp chát tôi thế!"

Thường Hải Tâm cười cười, không nói gì, cô ta cũng biết mình có chút thay đổi, từ sau cái đêm Trương Dương lẻn vào phòng rồi lên giường của cô ta, tất cả đều giống như thay đổi rồi, nhưng loại chuyện này đương nhiên không tiện nói ra, Thường Hải Tâm nói: "Tôi tới chi nhánh công ty Lam Hải bàn chuyện trung tâm tin tức, trước tiệc rượu sẽ về."

Trương Dương nói: "Thật ra không cần phải phiền toái như vậy, trực tiếp bảo Cố Minh Kiện tới đây có phải hay hơn không?"

Thường Hải Tâm nói: "Tôi muốn xem công ty của họ, thuận tiện hỏi thăm một số nhân sĩ chuyên nghiệp của công ty họ, Cố Minh Kiện tuy rằng là người quản lý của Lam Hải, nhưng anh ta đối với kỷ thuật thì lại không nắm rõ."

Trương Dương tấm tắc khen: "Công tác rất nghiêm túc."

Thường Hải Tâm cười nói: "Không dám không nghiêm tục đâu, tôi mới tới Nam Tích không thể làm mất mặt bạn học được."

Trương Dương nói: "Những lời này nghe rất thoải mái, không phí công tôi học cùng trường với cô một đoạn thời gian."

Thường Hải Tâm nghe thấy vậy mặt lại đỏ bừng lên, gắt khẽ một câu: "Miệng chó không mọc được ngà voi." Rồi quay người bỏ chạy.

Trương đại quan nhân mặt mày vô tội nói: "Tôi nói không đúng à?" Nhìn bóng lưng đã chạy xa của Thường Hải Tâm, hắn cười cười lắc đầu nói: "Tôi có nói là cùng giường đâu."

...

Nhậm Văn Bân cùng Trương Dương tới sảnh tiệc số hai của khách sạn Nam Quốc, hiện trường tiệc rượu đang được bố trí, bởi vì Trương Dương lúc trước đã dặn dò gã, cho nên bố trí hội trường đã bắt đầu từ buổi sáng, hiện tại đã gần kết thúc rồi, Trương Dương tỏ vẻ hài lòng đối với tình huống hiện trường.

Nhậm Văn Bân nói: "Lý tổng đã nói với tôi rồi, tiệc rượu hôm nay tập đoàn của chúng tôi tài trợ toàn bộ."

Trương Dương thầm khen Lý Quang Nam biết làm việc, ngoài miệng thì lại cười ha ha nói: "Vậy thì ngại quá."

Nhậm Văn Bân nói: "chúng tôi cũng là một phần tử của Nam Tích, cống hiến một chút cho Nam Tích là điều nên làm mà."

Trương Dương hỏi tình huống trang trí của khách sạn Nam Dương Quốc Tế.

Nhậm Văn Bân nói: "Tất cả đều đang tiến hành thuận lợi, trước tết âm lịch có thể hoàn thành toàn bộ lắp đắt trang trí, đã chọn ngày chuẩn bị khai trương rồi."

Trương Dương cười nói: "Được, sau khi khách sạn Nam Dương Quốc Tế khai trương, cũng có thể trợ giúp đề thăng trình độ tiếp đãi chỉnh thể của thành phố Nam Tích chúng ta, hy vọng có thể trở thành kiểu mẫu cho nghiệp khách sạn của Nam Tích."

Nhậm Văn Bân nói: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức." Hắn liền chuyển sang đề tài khách sạn Hải Thiên: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói Hải Thiên đổi chủ rồi."

Hiện tại chuyện này trên cơ bản đã được công khai hóa, Trương Dương cũng không cần thiết phải giấu diếm, hắn gật đầu nói: "Viên Ba của tập đoàn Ngô Việt tiếp nhận Hải Thiên, đã ký hợp đồng rồi."

Nhậm Văn Bân mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương quen hắn đúng không?"

Trương Dương cười nói: "Bạn cũ mà, lần này hắn tiếp nhận Hải Thiên chính là tôi hỗ trợ liên hệ, tài chính quay vòng của Hải Thiên xuất hiện một số vấn đề, tập đoàn Ngô Việt vừa hay lại muốn tới Nam Tích phát triển, cho nên hai bên ăn nhịp với nhau." Trương Dương nói rất đơn giản, thật ra chuyện sau lưng phức tạp hơn xa những gì mà hắn nói.

Nhậm Văn Bân nói: "Có thể cùng làm bằng hữu với chủ nhiệm Trương thật sự là một chuyện may mắn." Những lời này của gã tràn ngập vẻ hâm mộ, trên thực tế gã cũng rất hâm mộ Viên Ba, Hải Thiên trong mắt mọi người chính là một khối thịt béo, bọn họ tới Nam Tích đầu tư vào khách sạn Nam Dương Quốc Tế, từ xây dựng đến trang hoàng, phí tổn cao hơn Viên Ba tiếp nhận Hải Thiên không biết bao nhiêu lần.

Trương Dương mỉm cười nói: "Tiện cho mình mà cũng tiện cho người, trong thời gian vận hội tỉnh, Hải Thiên cũng sẽ trở thành một trong những khách sạn mà chúng tôi chỉ định tiếp đãi, trước mắt chỉ mới quyết định Nam Dương Quốc Tế của các vị và Hải Thiên mà thôi."

Nhậm Văn Bân lập tức tỏ vẻ sẽ hết sức làm tốt công tác tiếp đãi của vận hội tỉnh.

Lúc này nữ chủ bá của đài truyền hình thành phố Nam Tích Lâm Phương Phỉ và đồng sự của cô ta tới hiện trường tiệc rượu, tối nay tiệc rượu do cô ta chủ trì, cho nên cô ta phải tới trước để làm quen với hiện trường.

Nhìn thấy Trương Dương, cô ta cười cười, lả lướt bước tới, eo của Lâm Phương Phỉ rất nhỏ, mông rất đầy đặn, hơn nữa biên độ trong lúc đi có chút khoa trương.