Y Đạo Quan Đồ

Chương 587-2: Bố cục yên lặng (2)




Trương Dương nói: "Bây giờ em đang làm công tác của ủy ban thể dục rất tốt, chị kêu em bỏ chạy, em không vui đâu"

Lưu Diễm Hồng biết Trương Dương cũng là một người có tính không chịu ngồi yên, nếu thật sự điều hắn đến ủy ban kỷ luật, thì không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, lập tức cười cười nói: " Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, đi thôi. Nếu như hai ngày nay cậu không vội đi, bớt chút thời gian, tôi mời ăn"

Trương Dương vốn chuẩn bị rời đi rồi, chỉ là bây giờ Liễu Ngọc Oánh thành cái dạng này, hắn thật sự là đi không được, phải bảo đảm cho Liễu Ngọc Oánh bình an vô sự, thì mới có thể trở về Nam Tích, hắn cười nói: "Chờ khi em giải quyết xong sẽ gọi điện cho chị, cho chị một cơ hội giáo dục em" Hắn đoán chắc là Lưu Diễm Hồng lại muốn dạy dỗ mình cái gì đó, cho nên mới nói như vậy.

Lưu Diễm Hồng bật cười hì hì, cô khoát tay áo, bước đến hướng thang máy.

Nhìn Lưu Diễm Hồng đi xa, Trương Dương mới trở lại phòng bệnh của Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương, con nói xem, dì ngã xuống như vậy có thể gây tổn thương cho cục cưng hay không?"

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, đứa nhỏ rất tốt, khỏe mạnh vô cùng"

Liễu Ngọc Oánh nghe thấy hắn nói như vậy, cũng yên tâm lại, nói: "Bác sĩ nói, trong bụng dì là một đứa cont rai!" Lúc nói ra lời này, trên mặt lộ vẻ vui sướng, Liễu Ngọc Oánh không phải là một người trọng nam khinh nữ, nhưng mà Tống Hoài Minh đã có một đứa con gái là Sở Yên Nhiên, trong tiềm thức của Liễu Ngọc Oánh, luôn muốn sinh con trai cho ông, như vậy thì mới đủ trai gái song toàn, không ngờ rằng trời không phụ người, quả nhiên làm cho bà mang thai một đứa con trai, sự mừng rỡ trong lòng đúng là khó có thể hình dung được.

Trương Dương cười nói: "Chúc mừng dì Liễu, Tống gia đã có hậu rồi"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Yên Nhiên cũng vậy thôi, trong mắt của dì chú, con trai hay con gái cũng không có gì khác nhau"

Trương Dương nói: "Đâu có giống đâu, con gái gả cho người khác thì lấy họ người ta luôn rồi"

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Nhìn không ra con trẻ tuổi thế, mà đầu óc lại phong kiến như vậy"

Trương Dương sợ bà ta đem trọng tâm câu chuyện dời lên Sở Yên Nhiên, vội vàng nói tránh đi: "Đúng rồi, dì Liễu, dì có thể nhớ lại bộ dáng người đã đụng dì hay không?" Trước đó hắn không dám hỏi, vì sợ tình huống của Liễu Ngọc Oánh không được ổn định, bây giờ tình huống của cả hai mẹ con đã ổn rồi, Liễu Ngọc Oánh cũng có thể bình tĩnh nhớ lại tình huống khi đó.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Bây giờ dì nhớ được một ít, là một người đàn ông cao, đại khái là khoảng hơn một mét tám, vóc người rất to, mang kính răm, lại có râu quai nón, đúng rồi, trên trán bên trái của hắn còn có một nốt ruồi đen, to như đậu tương vậy"

Khi tình huống nắm giữ tăng lên, Trương Dương đã có ấn tượng mơ hồ về người này rồi.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Con hỏi chuyện này để làm gì?"

Trương Dương nói: "Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi" Hắn đứng dậy nói: "Chú Tống đâu rồi?"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Ổng bận làm việc rồi, dì kêu ổng về tòa thị chính đi, sau khi ra về ổng mới đến..."

Lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra, Kiều Mộng Viện và mẹ Mạnh Truyền Mỹ cùng nhau đến, hai người cũng nghe nói đến chuyện Liễu Ngọc Oánh té ngã, cho nên mới đặc biệt đến thăm.

Liễu Ngọc Oánh cử động muốn ngồi dậy, Kiều Mộng Viện vội vàng đi đến phía trước đỡ lấy bà ta: "Dì Liễu, dì đừng cử động, đừng động đến thai khí"

Trương Dương vọt đến một bên, cười nói với Mạnh Truyền Mỹ: "Chào dì Mạnh!"

Mạnh Truyền Mỹ nói: "Trương Dương đến à!"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Lúc dì ngã xuống, may là có Trương Dương ở đó, là hắn đưa dì vào trong phòng bệnh kịp đấy"

Trương Dương nói: "Dì Liễu, dì Mạnh, hai người cứ nói chuyện, con còn có việc phải đi trước!"

Liễu Ngọc Oánh gật đầu.

Trương Dương đi ra ngoài cửa, Kiều Mộng Viện đuổi theo sau, nhẹ giọng nói: "Trương Dương!"

Trương Dương xoay người lại, cười hỏi: "Mộng Viện, tìm tôi có việc gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Là anh đã cứu dì Liễu?"

Trương Dương cười nói: "Tôi phát hiện ra con người của tôi trời sinh ra đã bận rộn rồi, vốn định ngày hôm nay trở về Nam Tích, chỉ là để tôi gặp phải chuyện này, tôi muốn đi cũng đi không được"

Kiều Mộng Viện cực kỳ rõ ràng đối với y thuật của Trương Dương, cô nhỏ giọng nói: "Dì Liễu không sao chứ?"

Trương Dương nói: "Cô yên tâm đi, có tôi ở đây, bảo đảm hai mẹ con dì ấy bình an, tôi có trình độ thâm hậu trong phương diện phụ sản mà"

Kiều Mộng Viện chỉ cười nhạt.

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Cô không tin? Không sao cả, sau này cô sẽ biết"

Một câu nói làm cho cả mặt của Kiều Mộng Viện đỏ bừng lên, nói: "Anh bớt nói bậy đi. Đúng rồi, anh và Cao Liêm Minh đang âm mưu cái gì đó?"

Trương Dương bị cô ta hỏi làm cho sửng sốt, hắn và Cao Liêm Minh điều tra sự thật về vụ té ngã của Liễu Ngọc Oánh, Kiều Mộng Viện làm sao mà biết? Hắn chợt nhớ ra Kiều gia và Cao gia trước giờ luôn có quan hệ tốt, Cao Liêm Minh đến nước Mỹ cũng là do một tay của Kiều Mộng Viện an bài, hắn luôn coi Kiều Mộng Viện là chị của mình, khẳng định là tên nhóc này đã tiết lộ ra.

Trương Dương nói: "Không sao cả, tên nhóc này rãnh rỗi không có gì làm, cho nên tôi kêu hắn đến Nam Tích phụ tôi, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, ai dì hắn lại coi là thật"

Nghe Trương Dương nói Cao Liêm Minh như vậy, Kiều Mộng Viện liền thấy buồn cười, cô sẵng giọng nói: "Người ta ở phía sau nói không ít lời tốt cho anh, chỉ là anh lại nói người ta như vậy, một luật sư trẻ tuổi đầy tài năng mà bị anh đạp hư như thế thì thành ra cái gì nữa? Hắn nguyện ý làm trợ thủ cho anh là phúc khí của anh rồi. Tên nhóc này rất thông minh, nếu nguyện ý giúp anh, thì khẳng định sẽ có trợ giúp rất lớn với anh"

Trương Dương nói: "Cái miệng của tên nhóc này không tốt, cái gì cũng nói ra ngoài hết"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh đừng đổ oan cho hắn, chuyện của dì Liễu không phải là do hắn nói cho tôi biết, tôi và mẹ vốn đến thâm Vương phu nhân, vô tình nghe được chuyện của dì Liễu thôi"

Trương Dương nói: "Sao cô biết tôi đi cùng với Cao Liêm Minh?"

Kiều Mộng Viện nói: "Vừa rồi lúc chúng tôi đến bệnh viện thấy hai người lén lén lút lút ngoài cửa bệnh viện, thương lượng cái gì đó, anh còn đi đến quầy bán hàng, cho nên tôi mới hỏi như vậy"

Trương Dương lúc này mới biết được mình thật sự đã đổ oan cho Cao Liêm Minh rồi, hắn cười nói: "Không có việc gì, tôi đã nói với cô rồi, đối với cô tôi cũng không giấu diếm"

Mặt ngọc của Kiều Mộng Viện lại nóng lên, nhẹ giọng nói: "Lại nói bậy!"

Trương Dương cười nói: "Buổi tối cùng đi ăn nhé, Cao Liêm Minh cũng đi, Thường Hải Tâm, Định Triệu Dũng cũng đến!"

Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Không được, ba tôi kêu tôi ở đây với dì Liễu"

Trương Dương lúc này mới hiểu được Kiều Mộng Viện và Mạnh Truyền Mỹ đến thăm Liễu Ngọc Oánh chính là ý của Kiều Chấn Lương, vị bí thư tỉnh ủy này đúng là suy nghĩ chu đáo thật.