Y Đạo Quan Đồ

Chương 590-2: Phòng tuyến tan vỡ (2)




Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, mẹ nó, sao cô không đi kiếm cái gương và miếng đậu hũ đi, soi gương xong rồi đập đầu vào miếng đậu hũ cho rồi. Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng ngoài miệng không nói lời nào, hảo nam không đấu với nữ mà.

Thấy Trương Dương không thèm phản ứng mình, cô gái cũng cảm thấy không có ý nghĩa, cô ta nhích đến gần một người trung niên ục ịch, người trung niên kia cảm thấy được cơ thể mềm mại của cô gái dựa vào người mình, có vẻ có chút hưởng thụ, lúc này phía trước gặp đèn đỏ, xe buýt chợt dừng lại, cô gái kêu a một tiếng, toàn bộ thân thể liền dựa vào người của người đàn ông trung niên kia.

Trương Dương thấy rất rõ ràng, ngón tay của cô gái kia chợt lóe lên, mở cặp xách của người trung niên ấy ra, sau đó nhanh chóng móc ra cái bóp tuyền. Xem ra dự cảm của mình không sai, cô gái này là một kẻ móc túi.

Xe buýt tiếp tục đi tới, người trung niên kia vẫn hồn nhiên không biết gì, bên cạnh cũng có không ít người thấy, chỉ là chẳng ai hé răng cả.

Trương Dương nhíu nhíu mày, thấy cô gái tiếp tục nhích về bên trái, lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Xe buýt rốt cục đã đến trạm, cô gái liền đi xuống xe, lúc đi qua bên người của Trương Dương, bị Trương Dương chụp lấy cổ tay, cô gái hét lớn: " Anh làm gì thế? Giữa ban ngày muốn giở trò lưu manh à?"

Trương Dương cười lạnh nói: "Tôi có lưu manh cũng không lưu manh với cô, mau đưa những thứ trộm được giao ra đây cho tôi"

Cô gái hét ầm lên: "Đồ lưu manh, anh nói cái gì? Anh sờ mông tôi, còn có gan nói lời này"

Mọi người trên xe bắt đầu xem náo nhiệt, nhưng mà không ai đứng ra hỗ trợ cả, tất cả quần chúng đều tự cho rằng, ngay cả người trung niên bị móc túi kia, tất cả đều làm ra cái vẻ không liên quan đến mình.

Tài xế không nhịn được nói: "Có việc thì xuống dưới nói, tôi còn phải lái xe"

Trương Dương phát hiện ra nhân tình bây giờ vô cùng lạnh lùng, hắn lớn tiếng nói: "Mọi người kiểm tra lại xem mình đã mất cái gì"

Các hành khách lúc này mới kiểm tra túi xách tùy thân, có mấy người phát hiện ra bị mất đồ, lúc này mới kinh hô lên.

Cô gái liều mạng giãy dụa, Trương Dương cười lạnh nói: "Còn muốn chạy, không dễ vậy đâu"

Lúc này có một âm thanh trầm thấp vang lên: "Mẹ kiếm, dám giở trò với vợ của tao, mày không muốn sống rồi"

Một gã đàn ông vừa đen vừa cao bước đến, nhấc chân đạp về hướng của Trương Dương, không gian bên trong xe rất nhỏ hẹp, Trương Dương lôi cô gái kia, nhảy xuống từ cửa xe, gã đàn ông kia đạp vào khoảng không, rồi cũng nhảy xuống xe theo, mấy hành khách bị mất đồ cũng nhảy xuống theo. Tài xế thấy mấy người này xuống xe, tự nhiên đóng cửa xe lại, lái xe buýt chạy đi, giống như là chuyện này không hề liên quan đến ông ta vậy.

Cô gái chửi ầm lên: "Lưu manh..." Nói còn chưa dứt lời đã bị Trương Dương tát cho một cái bạt tai, sau đó đẩy ngã xuống đất. Đối với loại người như vậy, Trương đại quan nhân không hề thương hoa tiếc ngọc.

Gã đàn ông kia hiển nhiên là đồng bọn của cô gái này, hùng hổ rút một con dao ra, giận dữ hét: "Mẹ kiếp, tao liều mạng với mày" Ánh dao lóe lên, đâm về hướng ngực của Trương Dương.

Trương Dương chụp lấy cánh tay cầm dao của hắn, vặn ngược chiều kim đồng hồ, một tiếng răng rắc vang lên, mạnh mẽ bẻ gãy cổ tay của gã đàn ông này, vốn dĩ Trương Dương không muốn nặng tay như vậy, nhưng mà tên này ra tay là sát chiêu, Trương đại quan nhân đã bị chọc giận.

Gã đàn ông kêu thảm rồi ngã xuống trong tuyết, mấy người bị mất của đều đứng xa xa nhìn, tuy bọn họ bị mất đồ, nhưng bọn họ đều không dám đến gần.

Rất nhanh đã có công an chạy đến chổ này, Trương Dương đem tình huống nói rõ lại, những người mất của lúc này cũng đã dám đứng ra làm chứng, công an lục soát lấy được những thứ ăn cắp trong người của cô gái, nhân chứng vật chứng có đủ, không cần bọn họ chống chế.

Vốn công an còn muốn Trương Dương đến cục để điều tra, nhưng mà Trương Dương đem chứng minh công tác ra, hắn không có thời gian để tiêu tốn trong chuyện buồn chán này, có nhiều người mất đồ ở đây, loại chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến hắn, hắn đem số điện thoại đưa cho công an, để cho bọn họ có gì cần thì gọi điện cho mình, hai gã công an biết hắn là chủ nhiệm ủy ban thể dục của Nam Tích, là cán bộ cấp chính xử, cho nên đối đãi cũng khách khí hơn rất nhiều, cũng không kiên trì kêu hắn về cục hỗ trợ điều tra nữa.

Gã đàn ông kia ôm lấy cổ tay bị bẻ gãy, đau đến nổi cả người run lên, gã nghiếng răng nhìn Trương Dương nói: " Mày... nhớ kỹ cho tao... chuyện ngày hôm nay sẽ không bỏ qua thế này..."

Trương Dương cười cười chẳng đáng, lời uy hiếp thì hắn đã nghe nhiều rồi, chỉ là thường thường thì người uy hiếp hắn cuối cùng đều là kẻ không may cả.

Bên cạnh vang lên tiếng còi xe ô tô, Trương Dương xoay người lại nhìn, thấy bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng lái xe dừng lại chổ này, cô ta hạ cửa sổ xe xuống, nói về hướng của Trương Dương: "Trương Dương, sao thế?"

Trương Dương cười cười đi qua: "Chị Lưu, sao trùng hợp vậy"

Lưu Diễm Hồng nói: "Lên xe đi, tôi đưa cậu đi"

Trương Dương mở cửa xe ngồi xuống vị trí cạnh người lái, đem chuyện vừa rồi kể ra một lần.

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Cậu đó, đi đến đâu gây phiền phức đến đó"

Trương Dương cười nói: "Cái này cũng không thể trách em, thật ra lúc tên móc túi trộm đồ, trong xe có nhiều người thấy, nhưng mà lại không ai dám đứng ra, thật không rõ cái xã hội này bị cái gì nữa, tất cả mọi người đều có mắt như mù, một chút đạo đức xã hội cũng không có"

Lưu Diễm Hồng nói: "Có thể là sợ trả thù đấy"

Trương Dương nói: "Từ xưa đến đây đều là tà không thể thắng chính, lẽ nào xã hội thay đổi, những lời này không còn thích hợp?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Được rồi, đại anh hùng, đừng nổi nóng như vậy, tôi còn có việc chưa hỏi cậu, cậu có quen thuộc với chủ nhiệm Chu Đại Niên không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không quen, lúc tôi đến Nam Tích ông ta đã ngã bệnh, tôi còn chưa ngồi nóng ghế được vài ngày, ông ta đã chết, chỉ gặp qua một lần, tham gia tang lễ một lần"

Lưu Diễm Hồng nói: "Huệ Kích Dân khai ra một vài vấn đề, có liên quan đến ủy ban thể dục Nam Tích của cậu, Chu Đại Niên đã từng tặng cho ông ta một triệu rưỡi, bên Nam Tích có mấy người đã tặng tiền cho ông ta rồi"

Chu Đại Niên là chủ nhiệm ủy ban thể dục đời trước của Nam Tích, ông ta tặng tiền cho cấp trên cũng không có gì ngạc nhiên cả, huống chi bây giờ Chu Đại Niên đã chết rồi, cho dù Huệ Kính Dân có khai ông ta ra, thì cũng không thể truy cứu được cái gì cả, cái mà Trương Dương quan tâm chính là những người tặng lễ khác.

Lưu Diễm Hồng nói: "Lại nói tiếp chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ đến cậu, miệng của Huệ Kính Dân rất kín, cắn chặt không chịu nói, ông ta nghe nói tin tức con trai Huệ Cường bị bắt, phòng tuyến tâm lý nhất thời tan vỡ, ngày hôm nay đã khai ra không ít vấn đề"