Y Đạo Quan Đồ

Chương 591-2: Mặt đối mặt (2)




La Tuệ Ninh cười cười đi tới, đặt lẵng hoa xuống, cởi áo khoác nhung trên người ra, nói khẽ: "Chị cũng thật là, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói với tôi một tiếng."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Không sao, là tôi tự mình không cẩn thận nên bị ngã, may mà có Trương Dương, hiện tại thì không sao rồi." Liễu Ngọc Oánh không kể tình huống thật ra, bà ta cũng không muốn chuyện này lại sục sôi.

La Tuệ Ninh nói: "Không sao là tốt rồi, tôi lần này đến Bình Hải là để gặp chị, nam nhân bọn họ tán gẫu chuyện chính trị của bọn họ, phụ nữ chúng ta nói chuyện nhà của chúng ta, nhưng tôi vừa xuống xuống phi cơ mới biết chị không ngờ lại nằm viện, Ngọc Oánh à, thế này là chị không đúng rồi, sao lại không nói với tôi tiếng nào."

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Thật sự là không sao mà, thời gian chị đến Bình Hải không dài, tôi không muốn chị mất thời giờ tới thăm tôi."

La Tuệ Ninh nói: "Chúng ta là chị em tốt, hơn nữa, còn có tầng quan hệ đó của Trương Dương và Yên Nhiên..." Nói tới đây bà ta không nhịn được thở dài một tiếng: "Thằng ôn con này, cũng không biết là nó đang làm gì? Một cô gái tốt như Yên Nhiên mà nó cũng đắc tội, lát nữa tôi gặp nó, nhất định sẽ mắng cho nó một trận."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Văn phu nhân, bọn trẻ có suy nghĩ của chúng, tôi thấy cậu ấy và Yên Nhiên chưa chắc đã là chia tay đâu, cho bọn chúng một chút không gian, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt."

La Tuệ Ninh mỉm cười nói: "Thằng con nuôi này của tôi không phải là đứa có lòng dạ xấu xa, chỉ tiếc là hơi tùy tính một chút."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Hiện tại Trương Dương là tôi ân nhân cứu mạng của tôi và đứa bé, tôi thật sự không nhẫn tâm nghe chị nói xấu cậu ấy." Hai người nhìn nhau, đều bật cười.

La Tuệ Ninh nói: "Chị cũng lớn tuổi rồi, vào tuổi này mà còn sinh em bé, khẳng định sẽ khá cực khổ, nhất định phải cẩn thận hơn, sắp sinh rồi, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai lầm gì."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ sinh nghỉ dạy ở trường, trước khi sinh, tôi không đi đâu cả, thật thà ở trong nhà, sinh con xong mới nghĩ tới chuyện công tác."

La Tuệ Ninh nói: "Những người làm nữ nhân như chúng ta, xét đến cùng vẫn không thể nào rời khỏi được hai chữ gia đình, sinh con chỉ là khởi đầu, từ giờ trở đi, chị sẽ không rời được nó đâu." Những lời này của La Tuệ Ninh là có cảm xúc.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi luôn muốn có một đứa con thuộc về tôi và Hoài Minh, trong lòng thật sự là rất chờ mong."

La Tuệ Ninh cầm tay bà ta, nói: "Đứa bé mà hai người sinh ra nhất định sẽ rất thông minh xinh xắn."

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Bình an là tốt rồi!"

Lúc này hộ sĩ mang dược thảo đến cho bà ta, Liễu Ngọc Oánh uống thảo dược, La Tuệ Ninh giúp bà ta pha trà, Liễu Ngọc Oánh súc miệng, rồi nói: "Trương Dương kê thuốc cho tôi, đắng lắm."

La Tuệ Ninh nói: "Thuốc đắng dã tật mà, Trương Dương ở phương diện này rất có bản lĩnh." Nghe thấy Liễu Ngọc Oánh khen Trương Dương, trong lòng bà ta rất cao hứng.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Cậu ấy có biết chị tới không?"

La Tuệ Ninh nói: "Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho nó đây."

Khi Trương Dương nhận được điện thoại của La Tuệ Ninh đang ở công ty của Đinh Triệu Dũng, Thường Hải Tâm đã xác định cùng Đinh Triệu Dũng hợp tác thành lập trung tâm tin tức, tuy rằng Đinh Triệu Dũng đã nhấn manh rằng công ty của gã trên lực lượng kỹ thuật còn nhiều khiếm khuyết, nhưng Thường Hải Tâm đã nhận chuẩn công ty của bọn họ, bởi vì Cao Liêm Minh đáp ứng trên kỹ thuật do hắn đến giải quyết, thật ra Thường Hải Tâm đối với máy tính cũng nghiên cứu rất sâu, cô ta đã làm tốt chuẩn bị, cùng lắm thì mình tự làm chuyện này.

Trương Dương biết cô ta từ bỏ Lam Hải là vì Cố Minh Kiện, trên điểm này biểu hiện Thường Hải Tâm có chút trẻ con, chẳng phân biệt được công và tư, nhưng ở sâu trong lòng Trương Dương cũng vui vì thấy cô ta đưa ra lựa chọn như vậy, tính tình của Cố Minh Kiện hắn hiểu rõ, nếu thực sự chọn Lam Hải, nói không chừng gã sẽ bám lấy Thường Hải Tâm, đến lúc đó chỉ sợ sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái không cần thiết, đương nhiên Trương đại quan nhân vẫn có tư tâm, từ đêm đó vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ngủ hung chăn với Thường Hải Tâm, cảm giác của thằng ôn này đối với Thường Hải Tâm đã thay đổi.

Sau khi ký kết hợp đồng, Đinh Triệu Dũng còn đặc biệt mở hương tân.

Thường Hải Tâm cường điệu nói: "Anh Triệu Dũng, anh phải bảo đảm chất lượng thiết bị phần cứng cung cấp cho chúng tôi."

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Yên tâm đi, tôi làm ăn và làm người đều giống như nhau, chính là rất có hậu đạo, lần này hợp tác với các vị tôi cũng không kiếm tiền, tất cả thiết bị phần cứng đều được kiểm tra kỹ càng, tôi một xu cũng không cầm, chủ yếu là vì quy mô của công ty tôi không lớn, nếu không tôi sẽ tài trợ toàn bộ."

Trương Dương nói: "Không cần anh tài trợ, anh chỉ cần bảo đảm chất lượng là được rồi." Lúc này di động của hắn đổ chuông, hắn cười cười với mấy người, đứng dậy đi ra ban công ngoài văn phòng tiếp điện thoại.

Điện thoại là La Tuệ Ninh gọi tới, Trương Dương đã biết hôm nay bà ta sẽ đến Đông Giang, chỉ không ngờ bà ta lại liên hệ với mình sớm như vậy, hắn cười nói: "Mẹ nuôi, mẹ đến rồi à?"

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ đang ở chỗ dì Liễu của con, con nếu tiện thì tới đây đang, buổi tối tỉnh lý có yến hội tiếp đãi, con theo mẹ đi dự tiệc."

Trương Dương hơi ngẩn ra, nghĩ thầm mình đi theo La Tuệ Ninh tham dự yến hội tiếp đãi liệu có thích hợp không? Thế không phải chẳng khác nào ở trước mặt lãnh đạo toàn tỉnh tuyên bố hắn chính là con nuôi của Văn Quốc Quyền sao?

La Tuệ Ninh sở dĩ nhắc tới chuyện này, mục đích chân chính là muốn để cho người khác biết, trong chuyện sân bay mới của Giang Thành, La Tuệ Ninh luôn thấy Trương Dương bị ủy khuất, tuy rằng trượng phu có quyết định của ông ta, nhưng La Tuệ Ninh luôn thấy cần phải bồi thường cho Trương Dương, dẫn Trương Dương tới đi tham gia yến hội tiếp đãi của tỉnh Bình Hải là một loại phương thức bồi thường xảo diệu.

Trương Dương dạ một tiếng, hắn không hề cự tuyệt trong điện thoại, nói khẽ: "Vậy con sẽ lập tức tới bệnh viện gặp mẹ."

Trở lại văn phòng của Đinh Triệu Dũng, thấy Cao Liêm Minh cũng ở đó, thằng ôn này cả người đầy là tuyết, đứng ở cửa run lên mấy cái rồi liên tiếp hắt xì.

Trương Dương cười nói: "Làm sao vậy? Tuyết lớn lắm à?"

Cao Liêm Minh tức giận nói: "Anh nói vậy mà không thấy xấu hổ à, Chu Tú Tú đó mượn xe của tôi tới giờ vẫn chưa trả, vừa rồi gọi điện thoại tới, nói là phạm luật bị cảnh sát kéo xe tới bãi đỗ xe ở thành bắc rồi, bảo tôi tự đi lấy, anh nói xem có loại người như vậy ư?"

Trương Dương cười thầm, Chu Tú Tú chắc chắn là cố ý làm như vậy, có điều giao xe cho cảnh sát kéo đi cũng là biện pháp an toàn.

Cao Liêm Minh lại hắt xì liên tiếp mấy cái, day day mũi nói: "Tôi coi như là xui xẻo mười tám đời."

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Đừng tức nữa, buổi tối hôm nay tôi mời mọi người ăn lẩu, chúc tôi và Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích hợp tác thành công."

Trương Dương nói: "Tối nay tôi không có thời gian."

Mấy người đều nhìn Trương Dương, Cao Liêm Minh nói: "Tôi nói này, anh sao vào thời khắc mấu chốt cứ làm rơi xích vậy, trời tuyết uống rượu, ngồi ăn lẩu khoái lắm đó."

Trương Dương cười nói: "Thực sự là không được mà, tôi có chuyện quan trọng phải làm, chỉ cần tôi xong chuyện, lập tức sẽ tới hội họp với các anh."

Cao Liêm Minh nói: "Chuyện gì mà còn quan trọng hơn uống rượu với chúng tôi thế."

Trương Dương đương nhiên sẽ không nói chuyện mẹ nuôi tới Bình Hải cho bọn họ biết, dù sao chuyện này Văn Quốc Quyền đến Bình Hải đối với công chúng mà nói vẫn là một bí mật.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị ra cửa thì em gái Triệu Tĩnh của hắn cũng tới, cô ta bình thường lợi dụng thời gian nghỉ để làm thêm tại công ty của Đinh Triệu Dũng, nhìn thấy anh trai cũng ở đây, Triệu Tĩnh không khỏi kinh hỉ vạn phần: "Anh, anh đến đây lúc nào vậy? Sao đến Đông Giang mà không nói với em một tiếng?"

Cao Liêm Minh ghé tới, cười nói: "Em của anh à, trong cũng xinh gớm."