Y Đạo Quan Đồ

Chương 597-2: Người có chỗ dùng (2)




Trương Dương nói: "Chúng tôi cũng chỉ là ở tạm một chút trong lúc quá độ, chờ ký túc xá của Trung Tâm Thể Dục Mới làm xong liền dọn tới đó, cứ quyết định như thế đi."

Thường Hải Tâm nghe thấy Trương Dương thay đổi chủ ý, muốn mượn dùng tòa nhà nhỏ kia, liền nhỏ giọng nói: "Như vậy chẳng phải là tôi lại phải khảo sát chỗ làm việc một lần nữa sao."

Trương Dương cười nói: "Dù sao bữa trưa cũng chưa chuẩn bị xong mà, chúng ta đi xem chỗ đó một chút."

Lý Quang Nam nói: "Tôi đi trước chuẩn bị, chủ nhiệm Trương xin tùy ý xem, không nên ngừng lại lâu."

"Biết rồi. "

Trương Dương cùng Thường Hải Tâm cùng nhau đi tới tòa nhà nhỏ kia, trên cơ bản trong tòa nhà đã bị dọn thành trống không, tính ra sơ sơ một chút, các phòng cũng không khác lắm với ký túc xá Ủy Ban Thể Dục Thể Thao, di tới tầng ba thì có phòng máy, Thường Hải Tâm nhìn tình trạng phòng máy một chút, liền rất hài lòng, nàng hướng Trương Dương nói: "Nơi này có vẻ cũng không tồi." Có điều là nàng vẫn là có chút không giải thích được, lúc trước đã định thuê một tầng của khách sạn quốc tế Nam Dương, nhưng vì sao Trương Dương lại đột nhiên thay đổi lại chủ ý.

Trương Dương nói: "Kỳ thực tôi cũng không phải sợ ảnh hưởng tới lợi ích kinh tế của bọn họ, tôi giúp hắn nhiều như vậy, cho dù hắn phải trả giá một chút cũng là phải làm, có điều là Ủy Ban Thể Dục Thể Thao chúng ta có nhiều người như vậy, nếu như thực sự làm việc tại bên trong khách sạn quốc tế Nam Dương, đi ra đi vào khẳng định sẽ không tiện, chính là tòa nhà nhỏ này tốt hơn, đóng cửa lớn lại, liền là thế giới riêng biệt của Ủy Ban Thể Dục Thể Thao chúng ta, ai cũng không quấy rầy được chúng ta."

Thường Hải Tâm cười nói: "Có phải anh sợ ảnh hưởng không tốt hay không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Phải nói là nguyên nhân có phương diện này, gần đây chuyện phiền toái ở Nam Tích rất nhiều, đại hội thể thao của tỉnh lại sắp khai mạc, Ủy Ban Thể Dục Thể Thao chúng ta khẳng định sẽ trở thành tiêu điểm cho mọi người chú mục, thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện."

Thường Hải Tâm có chút kinh ngạc của nhìn Trương Dương: "Trương Dương, cảnh giới của anh đề thăng rồi. "

Trương Dương cười nói: "Kỳ thực cảnh giới của tôi trong quá khứ vẫn đều rất cao, chỉ là bước chân các cô không đuổi kịp tôi, là cô đề thăng mới đúng."

Thường Hải Tâm nhổ phì phì: "Cho tới bây giờ đều là nói anh béo thì anh bắt đầu thở to, chủ nhiệm Trương lúc nào mới có thể học được khiêm tốn đây?"

Trương Dương nói: "Khiêm tốn khiến người ta béo phì, tôi không thể khiêm tốn hơn nữa Đảng giáo dục chúng ta phải thực sự cầu thị, khiêm tốn là một loại biểu hiện của dối trá, chúng ta cũng không thể dối trá."

Thường Hải Tâm nói: "Được rồi, người ta đều đang đợi chúng ta tới ăn đó, nhanh tới đó đi, đừng để cho người ta đợi lâu."

Tay nghề của đầu bếp danh tiếng ở Hồng Kông quả nhiên không bình thường, tất cả khách nhân đều ăn đến độ khen không dứt miệng, Phạm Tư Kỳ nói: "Mùi vị cùng đô tôi ăn tại Bảo Sí Thế Gia Hồng Kông giống nhau như đúc."

Lý Quang Nam cười nói: "Tổng giám đốc Phạm thật lợi hại, từ trên khẩu vị đã đoán được chỗ tôi mời được vị đầu bếp này tới."

Phạm Tư Kỳ nói: "Chờ sau khi anh chính thức khai trương, nếu như vẫn có thể bảo trì tiêu chuẩn này, tôi nhất định sẽ thường xuyên đến thăm."

Lý Quang Nam nói: "Tôi đã điều tra qua dịch vụ ăn uống tại Nam Tích, phát hiện Nam Tích mặc dù có mấy khách sạn cấp năm sao, nhưng mà thật sự có thể làm được cơm ngon món lạ cũng ít lại càng ít, cho nên tôi tới làm người mở đường cho sự nghiệp dịch vụ ăn uống của Nam Tích."

Lâm Bội Bội giơ lên hồng tửu nói: "Lý tiên sinh, chúc cho khách sạn quốc tế Nam Dương của anh có thể thu được thành công lớn tại Nam Tích."

Lý Quang Nam mỉm cười nói: "Cảm tạ lời chúc may mắn của Lâm tiểu thư, tôi sẽ dùng sự cố gắng lớn nhất để làm, tranh thủ làm kiểu mẫu cho dịch vụ ăn uống của Nam Tích."

Phạm Tư Kỳ nói: "Quá khứ tôi cho rằng nghề dịch vụ ăn uống ở nội địa Trung Quốc không có thị trường quá lớn, nhưng cái nhìn của tôi tăng nhanh theo số lần tới Trung Quốc."

Trương Dương cười nói: "Có phải cảm thấy sau khi Trung Quốc chúng tôi mở ra cải cách, đã trở nên quốc gia dân giàu nước mạnh hay không?"

Phạm Tư Kỳ cười nói: "Kỳ thực cùng với dân giàu nước mạnh không có quan hệ quá lớn, tôi xin nói một câu không được dễ nghe lắm, tại Trung Quốc có một hiện tượng rất đặc biệt, tất cả dịch vụ ăn uống ở Trung Quốc đều là do của công tới chống đỡ, hiện tượng này tại quốc gia khác căn bản là không có khả năng xuất hiện."

Tuy rằng Trương Dương biết lời Phạm Tư Kỳ chính là sự thực, nhưng Phạm Tư Kỳ là một người Singaporei, nàng bình luận không kiêng nể gì cả làm cho Trương Dương vẫn là có chút khó chịu.

Thường Hải Tâm cũng nghe ra có điều không hay, nàng nhẹ giọng nói: "Dùng tiền công quỹ ăn uống chỉ là hiện tượng thiểu số, cần phải nhìn thấy đa số quan viên trong nước chúng tôi đều là quan thanh liêm."

Trương Dương ha ha cười nói: "Làm sao lại nói đến trên quan trường rồi? Người khác làm như thế nào tôi mặc kệ, chỉ cần chúng ta làm tốt bản phận của mình là được." Hắn hướng Lý Quang Nam nói: "Tổng giám đốc Lý, dịch vụ ăn uống của anh bên này có lẽ tôi không ăn nổi, sau này tôi phải đi vòng quanh qua cửa lớn của anh rồi."

Lý Quang Nam cười nói: "Anh là quý khách của tôi, tôi muốn mời đến còn không được nữa là, ngoại trừ tiền cơm ra, tất cả thứ khác chủ nhiệm Trương ăn đều miễn phí." Những lời này của y là xuất phát từ thật tâm, tuyệt không có nửa điểm dối trá ở bên trong.

Trương Dương nói: "Tổng giám đốc Lý ơi là Tổng giám đốc Lý, anh đem tôi trở thành kẻ ăn cơm trắng (ăn không ngồi rồi) sao?"

Mọi người cả bàn đều nở nụ cười.

Lâm Bội Bội đột nhiên nói một câu: "Không phải nghe nói quan viên Trung Quốc các anh thích nhất là ăn cơm trắng sao?"

Lời này Trương Dương không thích nghe, Thường Hải Tâm cũng không thích nghe, Lâm Bội Bội nói lời này chung quy nhằm vào Trương Dương, Thường Hải Tâm nói: "Xem ra buổi trưa ngày hôm nay tôi không nên tới!" Nói xong câu đó, nàng đứng dậy đi ra.

Lý Quang Nam cũng thấy Lâm Bội Bội nói có chút quá mức, đang lo lắng làm sao giúp đỡ, nhưng y không nghĩ tới Thường Hải Tâm lại phản ứng kịch liệt như thế, y không tiếp xúc nhiều lắm với Thường Hải Tâm, thế nhưng y hiểu rõ bối cảnh của Thường Hải Tâm như thế nào, cha của Thường Hải Tâm là bí thư Thành Ủy Lam Sơn- Thường Tụng, hơn nữa càng phiền phức chính là hiện nay nàng là người tâm phúc của Trương Dương, Lý Quang Nam cuống quít đứng dậy muốn đi đuổi theo nàng: "Thường tiểu thư!"

Thường Hải Tâm xua tay áo, nghênh ngang rời đi, sở dĩ Thường Hải Tâm làm như vậy không chỉ là phản ứng quá khích đối với những lời kia của Lâm Bội Bội, mà là nàng lợi dụng phương thức này để bảo vệ Trương Dương, Trương Dương là chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Tích, lấy thân phận của hắn không có khả năng cũng không thích hợp đi giở mặt cùng một nha đầu điêu ngoa, nhưng Thường Hải Tâm lại khác, nàng có thể đem bất mãn trong lòng biểu đạt đi ra, nàng có thể lợi dụng phương thức này làm cho đám thương nhân Singapore Lý Quang Nam cùng Phạm Tư Kỳ sượng mặt, Thường Hải Tâm làm như vậy, chính là giúp đỡ Trương Dương hóa giải xấu hổ trước mắt, cũng làm cho Trương Dương có cớ rời đi.

Chuyện rơi vào cục diện bế tắc, tất cả đều là bởi vì vi Lâm Bội Bội dựng lên, nếu như Phạm Tư Kỳ không biểu lộ gì thì là không thể nào nói nổi, nàng cả giận nói: "Bội Bội, cô càng ngày càng kỳ cục, nói bậy bạ gì đó?"

Lâm Bội Bội ủy khuất môi mếu máo, vành mắt đỏ lên, nước mắt dường như sẽ rơi xuống.

Trương đại quan nhân lúc này biểu hiện ra tương đối rộng lượng, hắn cười nói: "Lâm tiểu thư chỉ là nói câu vui đùa thôi, tất cả mọi người đừng có coi là thật, chúng ta đều lớn như thế này rồi, nói giỡn chút cũng không có gì, Tổng giám đốc Phạm, cô đừng trách cứ Lâm tiểu thư, tính tình của Tiểu Thường cũng không tốt, tôi đi khuyên nhủ cô ấy." Trương Dương đứng dậy rời đi.

Trên mặt Lý Quang Nam chính không nén được giận, tuy rằng giọng nói của Trương Dương coi như là uyển chuyển, nhưng y cũng nghe ra được Trương Dương có chút hờn giận, y cười theo nói: "Thường tiểu thư là danh môn khuê tú, tính tình tự nhiên có chút đặc biệt."

Trương Dương nói: "Trung Quốc không có danh môn khuê tú, nước chúng tôi chỉ có nhiều người con gái mệnh cây cỏ vừa khéo léo vừa đảm đang chăm chỉ." Nói xong thằng nhãi này vui tươi hớn hở rời đi.

Lý Quang Nam nhìn bóng lưng Trương Dương dần đi xa, từ đáy lòng thở dài.

Lâm Bội Bội chọc giận Trương Dương, Phạm Tư Kỳ tất nhiên cũng không có ý tứ tiếp tục ngồi lại, nàng hướng Lý Quang Nam cáo từ nói: "Tổng giám đốc Lý, thực sự là ngại quá, làm cho ngài thêm phiền phức."

Lý Quang Nam lộ ra vẻ tươi cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, chủ nhiệm Trương đã nói rồi, chỉ là vui đùa mà thôi."

Phạm Tư Kỳ cùng Lâm Bội Bội trở lại bên trong xe, Lâm Bội Bội lúc này đã ý thức được chuyện mình gây ra, hướng Phạm Tư Kỳ sợ hãi nói: "Em sai rồi!"

Phạm Tư Kỳ không nói gì.

Lâm Bội Bội vươn tay cố gắng nắm lấy tay của Phạm Tư Kỳ, lại bị Phạm Tư Kỳ gạt một cái bỏ qua, lạnh lùng nhìn nàng nói: "Tôi đã sớm đã cảnh cáo cô, ở bên ngoài cô phải làm cho tốt bổn phận của mình, trên chuyện buôn bán cô không thể nhiều lời nói, rút cuộc là cô có nhớ hay không?"

Lâm Bội Bội cắn cắn đôi môi anh đào nói: "Em không thể nhìn hắn khi dễ chị, lần trước nếu như không phải do hắn thì quyền khai phá khối đất sân thể dục đã sớm rơi vào trong tay của chị, căn bản không cần phải phí sức lực lớn như vậy."

Phạm Tư Kỳ căm tức nhìn Lâm Bội Bội nói: "Tôi nhấn mạnh với cô một lần nữa, việc buôn bán của tôi như thế nào là chuyện của tôi, không cần cô can thiệp, cô là trợ lý của tôi, một trợ lý không thể tùy tiện nói gì! Có nghe rõ hay không?"

Lâm Bội Bội cố nén nước mắt gật đầu.

Phạm Tư Kỳ có chút tâm phiền ý loạn mở cái túi xách tay ra, lấy ra từ đó một bao thuốc lá, rút ra một điếu.

Lâm Bội Bội lấy ra bật lửa châm thuốc cho nàng, Phạm Tư Kỳ hút thuốc, lửa giận trong lòng dần dần lặng đi một chút, thấp giọng nói: "Tên Trương Dương này rất không đơn giản, tôi không muốn cùng hắn làm địch nhân!"

...