Y Đạo Quan Đồ

Chương 610-2: Không thuận mắt(2)




Trương Dương đã nghe ra ý nói kháy trong lời của Mạnh Doãn Thanh rồi, trước mặt nhiều người như thế này, hắn vẫn tỏ ra thái độ rất tốt, hắn cầm chén rượu lên, mỉm cười nói: “Thế giới này làm gì có nhiều anh hùng như vậy, có một câu nói rất hay, thời thế tạo anh hùng, không phải anh muốn làm anh hùng, mà là thời thế tình thế bắt anh phải nhảy lên vị trí đó mà thôi, anh không đi làm, người khác lại không làm nổi, còn có người không muốn làm nữa. Nếu như thế này, thì cái xã hội này sẽ trở nên thế nào?” Mạnh Doãn Thanh cười ha ha nói: “Nói hay lắm. Chủ nhiệm Trương nói hay lắm, thế gian này làm quái gì có anh hùng, lũ anh hùng mẹ chúng nó đều là do ép uổng mà ra cả!”

Chung Hải Yến nghe câu này nét mặt ngay lập tức thay đổi, Mạnh Doãn Thanh đang chửi ư!

Trương đại quan vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười của hắn đã có phần lạnh lùng hơn rồi.

Chung Lâm là một người giỏi nắm bắt thế cục, thấy tình thế không đúng, vội vàng ngắt lời: “Đã bảo là không nói chuyện về vấn đề nặng nề này nữa, chúng ta uống rượu đi, khó lắm mới có cơ hội gặp nhau thế này, mọi người cùng cạn một chén thế nào?” Trương Dương nhoẻn miệng, lộ ra một hàm răng trắng, nhìn Mạnh Doãn Thanh nói: “Mạnh cục, anh uống nhiều rồi!”

Một màn yên tĩnh bao phủ, yên tĩnh đến độ dường như nghe thấy được cả nhịp thở của từng người, Chung Hải Yến bị sự yên tĩnh này làm cho phát điên lên, cô thậm chí nghi ngờ rằng, tám chữ của mình có phải tương khắc với Trương Dương hay không, hay là khi kinh doanh, chưa nhờ người xem lịch? Tại sao mỗi lần gặp mặt Trương Dương đều ra về bằng sự không vui thế này?

Mạnh Doãn Thanh nhìn Trương Dương, ánh mắt của gã không hề có ý nhượng bộ: “Uống quá chén mới dám nói sự thật….Anh là anh hùng lớn, tôi nói sai rồi hay sao?” Trương Dương cười nói: “Đến đây thôi nhé, mau về nghỉ ngơi đi, nói nhiều ắt có chỗ không hay!” Nếu như không phải có quá nhiều người ở đây, với tính khí của Trương Dương, hắn đã văng một cái tát ra rồi, có thể nói ngày hôm nay hắn đã cố gắng khống chế quá nhiều, không trở mặt ngay lập tức, đã nể nang Mạnh Doãn Thanh lắm rồi.

Mạnh Doãn Thanh nói: “Tôi lúc nào cũng ngay thẳng, chẳng bao giờ giở trò sau lưng người khác.”

Từ Quang Thắng cười nói: “Mạnh cục, anh uống hơi quá chén rồi. Tôi thấy chúng ta hôm nay uống đến đây thôi, hôm khác chúng ta lại hẹn nhau tiếp!” Dù gì thì hôm nay gã làm chủ, gã thật sự không muốn mọi người không vui.

Mạnh Doãn Thanh nói: “Chủ nhiệm Trương, anh không đến làm công an thật là đáng tiếc quá.”

Khưu Phụng Tiên ngay lập tức đứng dậy nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi còn có việc, phải đi trước đây.” Trương Dương hiểu rằng ý của cô ấy là gì, cũng đứng lên theo nói: “Tôi tiễn cô!” Trương Dương không phải là sợ Mạnh Doãn Thanh, một phó cục trưởng cục công an Nam Tích hắn thật sự chẳng để tâm.

Từ Quang Thắng thấy Trương Dương đi rồi, vội vàng đuổi theo.

Chung Hải Yến tức giận nhìn Mạnh Doãn Thanh: “Mạnh cục, anh làm trò gì thế này?”

Mạnh Doãn Thanh cầm ly rượu lên uống cạn: “Tôi không thích ai đó, dựa vào nhà có thế lực không xem air a gì cả, chẳng có bạn bè cũng chẳng có người thân, vì thành tích của mình chẳng ngần ngại đạp lên vai người khác.”

Chung Lâm cười, mượn cớ đi vệ sinh rồi cũng đi về.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Chung Hải Yến và Mạnh Doãn Thanh, Chung Hải Yến thở dài nói: “Mạnh cục, anh ấy à, thật sự hôm nay đã uống quá chén rồi.”

Mạnh Doãn Thanh nói: “Không phải là tôi uống quá chén, mà là tôi thấy bất bình cho Trương cục, kết giao với loại bạn thế này, thật là đen đủi cả tám đời!” Gã đứng dậy lắc lư đi ra ngoài.

Phó cục trưởng cục công an khu Hà Tây Phòng Tâm Vĩ đang đứng ở ngoài đợi gã, thấy Mạnh Doãn Thanh bước ra, vội vàng bước lên trước đỡ gã, Mạnh Doãn Thanh nói: “Anh đỡ tôi làm gì? Anh tưởng là tôi say rồi à? Tôi nói cho anh hay, tôi không say!”

Phòng Tâm Vĩ cười nói: “Mạnh cục, anh đúng là dám nói, mấy lời anh nói vừa nãy nghe mát cả ruột.”

Mạnh Doãn Thanh nói: “Có gì mà không dám nói cơ chứ? Tôi sợ hắn ta cái quái gì. Chẳng phải chỉ là có chút người nâng đỡ ở sau thôi hay sao? Tôi một là không muốn thăng quan, hai là không muốn phát tài, tôi chẳng sợ hắn, tôi là tôi không bao giờ chấp nhận được cái chất tiểu nhân của một số người, mẹ kiếp, hắn là loại gì cơ chứ!”

Mạnh Doãn Thanh bước lên cửa sổ nhìn xuống, thấy Từ Quang Thắng đang đưa Trương Dương, nhìn tình hình này dường như gã muốn mời Trương Dương lên xe, nhưng Trương Dương lại từ chối, và cùng Khưu Phụng Tiên lên một chiếc taxi.

Phòng Tâm Vĩ nói: “Quan hệ giữa gã ta và người phụ nữ đó hình như không bình thường!”

Mạnh Doãn Thanh chau chau mày, đột nhiên nói: “Đi theo sau, điều tra hắn!” Phòng Tâm Vĩ ngớ ra, ngẩn ngơ nhìn Mạnh Doãn Thanh.

Mạnh Doãn Thanh nói: “Anh nghe không hiểu tôi nói gì à?”

Sau khi lên taxi, Khưu Phụng Tiên nhìn về phía Trương Dương, thấy thái độ của hắn chẳng thay đổi là mấy, mỉm cười nói: “Lần này gặp anh, cảm giác tính khí của anh đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

Trương Dương cười ha ha nói: “Chỉ là một ông say thôi, tôi làm sao mà phải chấp nhặt với anh ta kia chứ?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Ngày càng có phong thái của lãnh đạo rồi đấy.”

Trương Dương nói: “Điều này không có liên quan gì đến lãnh đạo hay không cả.” Trong lòng hắn hiểu rằng, lần này vì chuyện của Cung Nhã Hinh, làm cho cả hệ thống công an cảm thấy xấu mặt, nội bộ cục công an chắc chắn có rất nhiều người bất mãn với hắn, Mạnh Doãn Thanh chỉ là một trong số đó mà thôi, gã dám dùng rượu để xả tất cả những điều trong lòng ra. Từ điểm này mà nói, Mạnh Doãn Thanh vẫn rất gan dạ.

Khưu Phụng Tiên nói: “Đúng thế, nếu như việc gì cũng phải chấp nhặt so đo, thì con người ta chẳng phải là bận chết rồi sao?”

Trương Dương cười nói: “Đang khuyên giải tôi đấy à? Yên tâm đi, một việc nhỏ như thế này tôi chẳng để tâm đâu.”

Xe taxi đã đến trước khách sạn Quân Duyên, Khưu Phụng Tiên mời: “Vào ngồi một chút.”

Trương Dương thấy đã muộn, vốn muốn chối từ, nhưng Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi giúp anh tra xem tư liệu của khách hàng đã mua chiếc tinh linh chi lệ.”

Trương Dương thật sự rất muốn biết, rốt cuộc chiếc nhẫn này thuộc về ai, hắn cười nói: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”

Hắn đi cùng Khưu Phụng Tiên vào trong căn phòng hào nhoáng của cô, Khưu Phụng Tiên nói: “Anh ngồi đi đã, tôi pha cho anh cốc trà.”

Trương Dương nói: “Không cần đâu, vừa nãy ăn cơm vẫn còn no lắm.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Tức đến độ no bụng mới đúng.”

Trương Dương cười nói: “Tiểu thư Khưu xem thường lòng dạ tôi như vậy sao?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Nói thực, vừa nãy tôi thật sự lo lắng anh sẽ đánh thẳng vào mặt anh ta đấy chứ.”

Trương Dương nói: “Tôi phát hiện tôi đã mang tiếng ác quá nhiều rồi, về sau thật sự phải để ý đến hình tượng của mình mới được.”

Khưu Phụng Tiên đến bàn làm việc mở máy tính lên, sau đó lấy hai hộp trà từ va ly hành lý của mình, đặt trước mặt Trương Dương nói: “Tôi mang cho anh hai hộp trà này.”

Trương Dương cười nói: “Không công nào dám nhận, tiểu thư Khưu có việc gì nhờ tôi làm phải không?”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Người như anh quả thật sống thực tế quá, giữa bạn bè với nhau tặng có chút quà mà cũng phải nghĩ ngợi nhiều, anh đừng sợ của cho là của nợ, thật ra lần này tôi đến, thật sự có việc muốn tìm anh.”

Trương đại quan đã để ý đến lời nói của Khưu Phụng Tiên là tìm anh chứ không phải nhờ anh, có lẽ là việc công gì đó, hắn cười hì hì đặt hai hộp trà lên bàn, rồi nói: “Gì nhỉ…cô cứ nói xem là việc gì đi, tôi xem tôi có nhận nổi hai hộp trà này không đã.”

Khưu Phụng Tiên pha hai cốc cà phê, đặt một cốc trước mặt Trương Dương nói: “Việc đầu tiên là thương lượng về việc sản xuất lô gô cho thế vận hội tỉnh các anh, Tra tổng có ý hợp tác với thể ủy Nam Tích các anh, thiết kế cho các anh một lô đồ lưu niệm, và tài trợ tất cả huy chương vàng của các vận động viện, đương nhiên số huy chương vàng này cũng do nhà thiết kế của Tinh Toàn chúng tôi tự thiết kế, chủ nhiệm Trương thấy thế nào?”

Trương đại quan rất thực tế: “Ý của cô là muốn tiêu tiền của tôi sao?”

Khưu Phụng Tiên cười khanh khách nói: “Anh không nghe hiểu lời của tôi rồi, Tra tổng đã nói rồi, ông ấy muốn tài trợ, tất cả huy chương vàng huy chương đồng, Tra tổng đều tài trợ cả, đương nhiên tài trợ không phải là không hoàn lại, các anh phải làm cho chúng tôi một ít quảng cáo, còn nữa, Tra tổng muốn nắm quyền kinh doanh đồ lưu niệm.”

Óc Trương Dương nhanh chóng quay một chút, nói thật, quyền kinh doanh đồ lưu niệm thế vận hội của một tỉnh chẳng mấy ai để tâm đến, Tra Tấn Bắc hứng thú với nó đương nhiên là việc quá tốt, điều quan trọng nhất với Trương Dương là không phải tiêu tiền, chỉ vấn đề huy chương vàng huy chương đồng của vận động viên thôi, số tiền đó đã không phải là nhỏ, Trương Dương cũng khá hiểu rõ về con người của Tra Tấn Bắc, người này là người thấy lợi mới làm, gã không bao giờ tốt đến vậy, tự nhiên lại quyên góp huy chương vàng cho hắn, nhất định còn có mục đích khác, Trương Dương nói: “Tôi vẫn không hiểu, các cô tài trợ huy chương vàng, hay là tài trợ cả tiền thưởng của trận đấu?”

Khưu Phụng Tiên rất thông minh, vừa nghe đã biết tên này đang trả giá, hắn không những muốn để cho Tinh Toàn tài trợ cả huy chương đồng huy chương vàng, mà còn được voi đòi tiên, bảo họ tài trợ cả tiền thưởng nữa, Khưu Phụng Tiên nói; “Tiền thưởng của trận đấu là một số tiền không nhỏ, tôi không thể quyết định thay cho Tra tổng được, đợi sau khi tôi hỏi ý kiến của ông ấy, sẽ báo lại cho anh sau.”