Y Đạo Quan Đồ

Chương 621-5: Hiệu trưởng cổ quái (5)




Trương Dương cũng không giấu diếm, đem tình huống thực tế nói ra: "Ông có biết người tên Trầm Tĩnh Hiền không? Tấm ảnh này, tôi lấy được trong nhà của bà ta"

"Trầm Tĩnh Hiền?" Trần Ái Quốc suy tư về cái tên này, biểu tình có chút mê mang, sau một hồi, ông lắc đầu nói: "Tôi không nhận ra, cũng chưa từng nghe nói đến tên này"

Trương Dương chỉ vào Trầm Tĩnh Hiền đứng cạnh Vương Quân Dao trong tấm ảnh chụp: "Chính là bà ta"

Trần Ái Quốc thấp giọng nói: "Cô ta không phải tên là Trầm Tĩnh Hiền, tên là Trầm Lương Ngọc, nếu như tôi nhớ không lầm, thì năm 66 khi đến Lô Gia Lương, cô ta dùng tên này"

Trương Dương nói: "Người cùng chụp với bà ta ông có nhận ra không? Bà ta tên là Vương Quân Dao"

Trong đôi mắt của Trần Ái Quốc lóe lên một tia thống khổ khó cảm thấy được, ông thấp giọng nói: "Nhận ra, cô ta dùng tên này"

Trương Dương nói: "Bây giờ tất cả mọi người đều gọi bà ta là Hải Sắt phu nhân cả, vào thập niên sáu mươi ba ta đi ra nước ngoài, bây giờ đã trở thành phú bà thắt lưng bạc triệu rồi"

Trần Ái Quốc nói: "Hải Sắt phu nhân? Cô ta đã kết hôn?"

Trương Dương nói: "Nghe nói là đã từng kết hôn, sau đó chồng chết, thành quả phụ, bây giờ vẫn một mình" Hắn bỗng nhiên phát hiện ra Trần Ái Quốc rất có hứng thú với tin tức của Vương Quân Dao, trong lòng cũng mừng thầm, chỉ cần khơi mào được hứng thú của ông ta, thì chuyện này muốn thâm nhập vào cũng dễ dàng hơn nhiề.

Trần Ái Quốc nói: "Cái cậu muộn biết đều đã biết rồi, vậy còn hỏi để làm gì?"

Trương Dương nói: "Nói về Hứa Thường Đức đi"

Trần Ái Quốc nhìn Trương Dương một cái, cầm lấy một khúc củi ném vào trong đống lửa: "Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu là ai? Vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với những thanh niên tri thức năm xưa này?"

Trương Dương nói: "Tôi đang điều tra một vụ án, có chút liên quan đến Hứa Thường Đức, chuyện này có quan hệ đến tính mạng của một người vô tội, mong rằng hiệu trưởng Trần có thể giúp tôi tìm hiểu chuyện quá khứ"

Trần Ái Quốc không nói gì, lại ném một khúc củi vào trong đống lửa, lửa cháy rất mạnh, phát ra những tiếng nổ : "Hứa Thường Đức bây giờ làm cái gì?" Ở trong một thôn núi hẻo lánh như vậy, Trần Ái Quốc hoàn toàn không biết gì về tình huống của thế giới bên ngoài cả, nguyên nhân lớn bên trong cũng là do ông ta lảnh tránh những tin tức này.

Trương Dương nói: "Ông ta đã chết"

Trần Ái Quốc ngạc nhiên nói: "Hắn đã chết?"

Trương Dương gật đầu: "Sau khi đảm nhiệm tinh trưởng tỉnh Bình Hải của chúng ta không lâu, bởi vì bệnh tim tái pát mà chết trogn nhà, đã được mấy năm rồi"

Trần Ái Quốc nói: "Không ngờ hắn lại đi sớm như vậy"

Chu Sơn Hổ không có hứng thú với cuộc nói chuyện của hai người họ, một mình chạy ra ngoài sân quét tuyết.

Trương Dương nói: "Ông rất quen với ông ta?"

Trần Ái Quốc nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực đến nổi ngơ ngác xuất thần.

Trương Dương không dám quấy nhiễu ông ta, cũng yên lặng cùng ông, qua năm phút đồng hồ sau, Trần Ái Quốc mới lên tiếng: "Hắn ta ở thôn Thạch Oa này được một năm rưỡi, sau đó đi tòng quân, từ khi hắn đi, hai người không có bất kỳ liên hệ nào cả"

Trương Dương nói: "Hứa Thường Đức, có quan hệ với Vương Quân Dao đúng không?" Đây mới là chuyện mà Trương đại quan nhân thật sự quan tâm.

Khóe môi của Trần Ái Quốc hơi giật giật một chút, vẻ mặt của ông rất thống khổ, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Trương Dương.

Trương Dương thấy ông không muốn trả lời, nên nói qua chuyện khác: "Hiệu trưởng Trần, ông có nghe nói qua cái tên Đổng Đức Chí này không?"

Trần Ái Quốc gật đầu: "Cậu nói là Đổng Nhị Hắc, là Đổng Đức Chí, lúc trước chúng tôi đều gọi hắn như vậy, đến là một trong những thanh niên tri thức nhỏ tuổi nhất xuống thôn, trong tấm ảnh này không có hắn, nhưng mà hắn cũng ở tại thôn Thạch Oa này một thời gian"

Trương Dương thật sự là vừa mừng vừa sợ, đây chính là một phát hiện to lớn, làm nửa ngày, Hứa Thường Đức, Vương Quân Dao, Trầm Tĩnh Hiền, phải nói là Trầm Lương Ngọc, Đổng Đức Chí, những người này tất cả đều cùng một phân đội của thanh niên tri thức cả, Trương Dương nói: "Đổng Đức Chí sau khi đảm nhiệm phó cục trưởng cục công an Giang thành, bởi vì biết pháp phạm pháp, cho nên sợ tội tự sát"

Trần Ái Quốc thở dài nói: "Đổng Nhị Hắc rất thông minh, lúc đó chúng tôi đều rất chiếu cố cho hắn, nhưng mà hắn thích kề cận bên Vương Quân Dao, đem Vương Quân Dao trở thành chị ruột vậy" Trần Ái Quốc nói càng làm cho Trương Dương thêm tin tưởng, người con gái trong tấm ảnh chụp kia chính là Vương Quân Dao.

Trương Dương cẩn thận hỏi: "Đổng Đức Chí và Vương Quân dao có phải là có gì đó..."

Trần Ái Quốc dùng sức lắc đầu, nói: "Không có, Vương Quân Dao chỉ xem hắn là em trai thôi, tuyệt đối không có loại tình cảm này với hắn"

Trương Dương thấy Trần Ái Quốc khẳng định như vậy, trong lòng nói Trần Ái Quốc này sao lại hiểu Vương Quân Dao như vậy? Lẽ nào vị hiệu trưởng già nửa đời cô độc này cũng có một chân với Vương Quân Dao, nhưng mà từ góc độ công bình mà xem, Vương Quân Dao bây giờ tuy già nhưng vẫn mặn mà, vậy khi còn trẻ khẳng định cũng là sắc nước hương trời rồi. Trương Dương nhớ lúc đầu khi Trầm Tĩnh Hiền nhìn thấy tấm ảnh này, biểu hiện của Trầm Tĩnh Hiền cực kỳ lạnh lùng, thậm chí là không thừa nhận mình có quen với Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức, Trương Dương nói: "Mọi người đã từng là thanh niên tri thức với nhau, vì sao Trầm Tĩnh Hiền lại không thừa nhận là có quen với Hứa Thường Đức và Vương Quân Dao? khi đó rốt cục đã xfay3 ra chuyện gì?"

Trần Ái Quốc nói: "Người thanh niên à, lòng hiếu kỳ của cậu quá mạnh, cậu đang hỏi thăm chuyện riêng của người khác đấy"

Trương Dương nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện riêng của người khác, nhưng mà chuyện này có liên quan đến sinh mạng của một người, cho nên tôi muốn điều tra rõ"

Trần Ái Quốc nói: "Tôi ở chổ này không bao lâu, bởi vì phạm vào sai lầm, cho nên bị người ta bắt, bị giam trong phòng tối hơn nửa năm, lúc tôi đi ra, thì Hứa Thường Đức đã tòng quan, Vương Quân Dao cũng mất, Trầm Lương Ngọc thì xảy ra vấn đề về sức khỏe, cho nên cũng xin phép về nhà xem bệnh. Trong lúc đó xảy ra nhiều chuyện lắm, tôi cũng không rõ ràng"

Trương Dương nửa tin nửa ngờ lới nói của Trần Ái Quốc, có thể ông ta thật sự không rõ ràng, cũng có thể ông ta căn bản là không muốn nói, Trương Dương nói:" Đi đến thôn Thạch Oa tổng cộng có tám người, hiệu trưởng Trần có biết tin tức của ba người khác không?"

Trần Ái Quốc nói: "Tôi biết một người, tên là Trần Thiên Trọng, là đội trưởng của chúng tôi, hắn ta ở thôn Thạch Oa này hai năm, sau đó bởi vì duyên cớ đi đến Xuân Dương, hình như làm việc tại cục thủy lợi ở Xuân Dương, tình huống về sau thì tôi không rõ"

Trương Dương lấy ra một tấm ảnh, nói: "Người nào?"

Trần Ái Quốc chỉ về một người đứng ở giữa phía sau, Trần Thiên Trọng đứng giữa đám người như có vẻ rất khí phách, là một trang nam tử.

Trần Ái Quốc nói: "Tôi chỉ biết có bấy nhiêu đó"

Trương Dương nói: "Nếu có cơ hội, ông có muốn gặp mặt những người bạn cũ này không?"

Trần Ái Quốc thở dài nói: "Thôi khỏi đi, quá khứ đã là quá khứ, gặp mặt nhau thì có ý nghĩa gi chứ? Chẳng qua chỉ là làm tăng thêm thương cảm"

Lúc hừng đông, Trương Dương và Chu Sơn Hổ rời khỏi Tây Sơn tự, khi đi về nhà của Chu Sơn Hổ, mới phát hiện ra Khương Lượng đã bị bệnh, nằm trên giường run rẩy, trán thì nóng hổi, ngủ một đêm tại thôn núi lạnh lẽo này đã làm cho hắn sinh bệnh.

Khương Lượng run rẩy nói: "Thế nào... có... có phát hiện... gì không?"

Trương Dương nói: "Có chút phát hiện"

Khương Lượng: "Vậy... chúng ta có thể đi?"

Trương Dương không khỏi nở nụ cười.

Khương Lượng nói: "Cười... cười cái rắm... ở... ở thêm một đêm nữa, phỏng chừng mạng của tôi cũng để lại chổ này"

Chu Sơn Hổ nói: "Tuyết tuy ngừng rơi, nhưng đường vẫn rất khó đi"

Trương Dương nói: "Khó đi chúng tôi cũng phải đi, cái nên hỏi đều đã hỏi rồi, Hổ tử, cảm ơn cậu đã hỗ trợ và khoản đãi, chờ sau này có cơ hội đến Nam Tích, nhất định phải đến ủy ban thể dục tìm tôi"

Chu Sơn Hổ thấy bọn họ nhất quyết ra đi, quyết định tiễn bọn họ, Trương Dương nói: "Khn6g cầu đâu, cậu đưa bọn tôi xuống núi, cậu trở về như thế nào?"

Chu Sơn Hổ cười nói: "Không sao cả,p dù sao thì tôi cũng phải đến xã một chút, tìm hiểu về chuyện của Tây Sơn tự, tranh thủ theo xe công an trở về cũng được"

Trương Dương ngẫm lại cũng đúng. Vì thế ba người cùng nhau rời khỏi thôn Thạch Oa.

Lái xe xuống núi còn khó khăn hơn là lúc lái xe lên núi rất nhiều, bọn họ chạy cẩn thận vô cùng, buổi sáng bảy giờ xuất phát, khi đến Lô Gia Lương đã là chín giờ rưỡi sáng, Chu Sơn Hổ chia tay bọn họ ngay tại Lô Gia Lương, Trương Dương tặng cho hắn một cái áo lông. Chu Sơn Hổ rất thuần phác, thái độ làm người lại rất nhiệt tình, Trương Dương rất là thích hắn.