Y Đạo Quan Đồ

Chương 624-1: Bắt mạch (1)




Về điểm này thì Trương Dương đương nhiên rõ ràng, nhưng mà Chu Vân Phàm từ khi trở thành người Ấn Độ, rốt cục đã từ bỏ hoàn toàn quá khứ, cho đến nay ông ta cũng chưa có làm chuyện gì trái pháp luật cả, gần đây lại bắt đầu sinh động lên, xem ra lúc trước ông ta cũng kiếm được không ít tiền, lần đó nhả ra chỉ là một cọng lông trâu mà thôi, Trương Dương luôn cho rằng, Chu Vân Phàm có thể quang minh chính đại rêu rao trong nước, nguyên nhân một phần là do sổ sách bí mật ông ta lưu lại, phỏng chừng trong tay lão này có nắm giữ không ít bí mật của một số người, con người sống đến cảnh giới như Chu Vân Phàm cũng rất hiếm có.

Chu Vân Phàm dẫn Trương Dương vào trong phòng, Lạp Khố Mã mặc áo khoác dài màu đen, đứng trước cửa sổ thưởng thức bộ mặt thành phố Nam Tích, nghe thấy tiếng động phía sau, ông ta xoay người lại, làn da của ông hơi đen, ngũ quan rõ ràng, hai mắt lún sâu, mũi nhọn mà cao, sắc bén như chim ưng vậy.

Chu Vân Phàm cười nói:" Lạp Khố Mã, vị này là bạn tốt của tôi, chủ nhiệm ủy ban thể dục thành phố Nam Tích Trương Dương!" Lời này ông dùng tiếng Anh để nói.

Trương đại quan nhân ngoại trừ cái tên của mình ra, thì cái gì cũng không hiểu cả, hắn thật sự có chút thẹn thùng, ngay cả loại thương nhân vô lương như Chu Vân Phàm mà cũng có thể học nói tiếng Anh, còn hắn ngoại trừ mấy đơn từ thường dùng ra, cái gì cũng không hiểu cả. Sớm biết như vậy, hắn liền mang theo Thường Hải Tâm đến làm phiên dịch rồi. Vốn hắn định kêu Cao Liêm Minh đến, chỉ là Cao Liêm Minh lúc này đã đến trại tạm giam gặp Phạm Tư Kỳ rồi, bàn luận chuyện chuyển quyền cổ phần, cho nên không thể chạy đến đây được.

Trên mặt của Lạp Khố Mã hiện ra một ý cười nhàn nhạt, ông ta vươn tay dùng tiếng Anh nói với Trương Dương: "Trương tiên sinh, hân hạnh hân hạnh!" Ấn Độ là thuộc địa của nước Anh lâu như vậy, rất nhiều người Ấn đều biết dùng tiếng Anh một cách lưu loát, nhất là trong xã hội thượng lưu Ấn Độ, tiếng Anh chính là một trong các ngôn ngữ cần phải nắm vững.

Trương Dương dù sao cũng là người đã quen nhìn sóng gió, cho dù nghe không hiểu Lạp Khố Mã nói cái gì, nhưng mà có thể đoán được một ít, hắn mỉm cười nói: "Hoan nghênh Lạp Khố Mã tiên sinh đến Nam Tích"

Chu Vân Phàm vừa nghe Trương Dương nói xong, lập tức rõ ràng, thằng nhãi này không biết nói tiếng Anh. Tiếng Anh của Chu Vân Phàm khẳng định là hơn Trương Dương rồi, nhưng mà trình độ cũng có hạn, mấy câu thường thường thì ông còn có thể nói được, chứ một đống chữ phức tạp như vậy, ông cũng chỉ có thể gương mắt mà nhìn.

Tiếng Anh của Lạp Khố Mã tuy rằng lưu loát, nhưng mà tiếng Trung thì lại dốt đặc, ba người mới nói một hai câu liền ý thức được điểm này, nhìn lẫn nhau, không khỏi cười rộ lên.

Trương Dương nói:" Xin lỗi, tôi không mang theo phiên dịch"

Chu Vân Phàm nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu còn trẻ như vậy hẳn là nên đi học tiếng Anh, các người không học tiếng Anh làm sao mà thăng chức?" Thanh niên bây giờ không biết tiếng Anh quả thật là không thấy nhiều.

Trương Dương nói: "Tôi thăng chức nhờ chọn chữ Hán cổ" Về phương diện chữ Hán cổ, Trương đại quan nhân nhận thứ hai, trên cơ bản là không ai dám nhận thứ nhất.

Chu Vân Phàm nói: "Xem ra cần phải tìm một người phiên dịch rồi"

Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện kêu Thường Hải Tâm đến, thì thấy Lạp Khố Mã lắc đầu, ông ta chỉ vào trong phòng nói: "Ngả Tây Ngối Á ở trong, cô ta có thể nghe hiểu cậu nói"

Chu Vân Phàm nghe hiểu được tám phần, nói lại một lần với Trương Dương, Trương Dương gật đầu nói: "Vậy chúng ta đi gặp Ngả Tây Ngối Á trước đi"

Chu Vân Phàm không dự định đi vào, nói với Trương Dương: "Cậu đi vào đi, tôi ở bên ngoài chờ cậu"

Trương Dương gật đầu, cùng Lạp Khố Mã đi vào trong phòng.

]Bên trong phòng có một cô y tá tóc vàng máu xanh ngồi cạnh bên giường, cô ta là y tá đặc biệt chuyên phụ trách chăm sóc cho Ngả Tây Ngối Á, tên là Đế Mã.

Trương Dương cố gắng bước thật nhẹ, hắn đã nhìn thấy Ngả Tây Ngối Á.

Ngả Tây Ngối Á lẳng lặng nằm trên giường, tóc cô ta rất dài, đen mà sáng bóng, bởi vậy có thể nhìn ra được cô rất biết chăm sóc bản thân, khác với người Ấn da đen thông thường, da của Ngả Tây Ngối Á trắng như tuyết, vẫn giữ được cái mũi cao đặc trưng của người Ấn, đôi mắt xanh như bảo thạch lẳng lặng nhìn lên trên trần nhà, Trương Dương đến cũng không khiến cho cô ta có bất kỳ sự quan tâm nào.

Lạp Khố Mã đi đến bên cạnh giường, vỗ nhẹ mu bàn tay của Ngả Tây Ngối Á: "Ngả Tây Ngối Á, Trương tiên sinh giúp chúng ta trị liệu đã đến"

Ánh mắt của Ngả Tây Ngối Á vẫn không nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Con nghe được tiếng bước chân của cậu ấy"

Bởi vì bọn họ đều nói tiếng Anh, cho nên Trương đại quan nhân nghe không hiểu gì cả, hắn bước về phía trước một bước, lễ phép ân cần thăm hỏi: "Chị Ngả Tây Ngối Á, xin chào" Thằng nhãi này vẫn nói tiếng Trung, tuy rằng hắn cũng có thể nói được mấy chữ như "Hi" hay "Hello", nhưng mà ngẫm lại dùng tiếng Trung để thăm hỏi thì tốt hơn. Lạp Khố Mã không phải đã nói cô ta có thể nghe hiểu tiếng Trung sao? Đúng lúc có thể khảo nghiệm trình độ tiếng Trung của cô ta.

Ánh mắt của Ngả Tây Ngối Á vẫn không nhìn về hướng của Trương Dương: "Cậu rất lễ phép, từ tiếng bước chân của anh có thể nghe ra được cậu là một thân sĩ rất có hàm dưỡng" Tiếng Trung của cô ta tuy rằng có mang theo vẻ ngoại quốc, nhưng mà vẫn có thể nói rõ từng chữ.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai khen là thân sĩ cả, Trương đại quan nhân nghe vào tai, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn cười nói: "Cảm ơn chị Ngả Tây Ngối Á đã khen"

Ngả Tây Ngối Á nói: "Ngả Tây Ngối Á là tên của tôi, họ của tôi là Đức Duy Tân Cách, rất khó đọc đúng không, như vậy cậu cứ trực tiếp gọi là Ngả Tây Ngối Á đi"

Trương Dương gật đầu, ánh mắt của hắn rơi lên mặt cười của Ngả Tây Ngối Á, không nhịn được cảm thán sự tàn nhẫn của tạo hóa, nếu đã cho Ngả Tây Ngối Á một dung mạo của thiên sứ, vậy vì sao lại cho cô ta số phận bi thảm như thế, xem ra cổ kim nội ngoại đều như nhau, từ xưa hồng nhan đã bạc mệnh!

Ngả Tây Ngối Á nói: "Đến gần một chút, để tôi nhìn dáng vẻ của cậu, cổ của tôi không thể cử động, không có chút tri giác nào" ( thì ra là thế...)

Trương Dương bước đến gần giường, để cho Ngả Tây Ngối Á có thể nhìn thấy rõ mình.

Ngả Tây Ngối Á rốt cục đã nhìn thấy được Trương Dương, đôi mắt sáng như lục bảo thạch tràn ngập tò mò hỏi: "Tôi chưa bao giờ gặp cậu, vì sao cậu lại muốn giúp tôi?"

Trương Dương nói: "Nếu như muốn một lý do, thì giúp người làm niềm vui là mỹ đức truyền thống của Trung Quốc chúng tôi"

Trên mặt của Ngả Tây Ngối Á đã hiện ra một nụ cười: "Cậu không muốn nói, vô luận là cậu xuất phát từ lý do nào, thì tôi cũng phải nói tiếng cảm ơn với cậu"

Trương Dương nói: "Tiếng Trung của chị nói rất khá"

Ngả Tây Ngối Á nói: "Thời gian tôi học tiếng Trung quá ngắn, cho nên tôi phát âm cũng không được tiêu chuẩn, lần này đến Trung Quốc, có thể có chút tiến bộ" Cô ta đánh giá người Trung Quốc trẻ tuổi trước mặt này, Ngả Tây Ngối Á từ sau khi bị thương dẫn đến liệt nửa người, đã thử qua các loại phương pháp, tây y đã xem qua, phật y cũng xem qua, thậm chí là vu y ở châu Phi cũng xem qua, nhưng mà không có bất luận chuyển biến tốt nào cả, cô ta từ lâu đã mất đi hy vọng rồi, lần này Trương Dương nhờ Cao Liêm Minh liên hệ cô ta đến Trung Quốc xem bệnh, Ngả Tây Ngối Á cơ bản là không muốn đến, chỉ là cậu Lạp Khố Mã kiên trì muốn đến một chuyến, trung y trong mắt của rất nhiều người trên thế giới là cực kỳ thần bí, khi cải cách mở rộng phát triển, trung y có nhiều cơ hội đi ra quốc tế, đương nhiên là càng ngày càng được nhiều người biết đến hơn.