Y Đạo Quan Đồ

Chương 648-3: Khó có thể quên (3)




Hai người xuống khỏi đỉnh Thanh Vân, Trương Dương lúc này mới chú ý tới tới tuy rằng đường núi của đỉnh Thanh Vân hiểm trở, hơn nữa tuyết đọng đường trơn, hành tẩu khó khăn, nhưng Trần Tuyết trên mặt tuyết vẫn đi rất thong dong, hai chân giẫm lên mặt tuyết rất nhẹ nhàng, Trần Tuyết ở trước mặt Trương Dương cũng không có ý che giấu võ công của mình, như hành vân lưu thủy đi xuống núi.

Trương Dương nhớ tới vừa rồi Trần Tuyết muốn chữa thương cho mình, cỗ nội lực từ lòng bàn tay truyền đến đó, tu vi nội công của cô bé này đã có cảnh giới kha khá. So với Trần Tuyết, tình huống của Trương Dương ngược lại có chút không tốt, hắn vừa rồi cực kỳ bi thương, múa kiếm trong tuyết phát tiết sự thống khổ trong lòng, dưới loại tình trạng này rất dễ phát sinh sơ xẩy, nhẹ thì tổn thương kinh mạch, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Nếu không phải Trần Tuyết kịp thời xuất hiện, tổn thương mà Trương Dương phải chịu chỉ sợ còn lớn hơn.

Trương Dương vừa đi vừa lặng lẽ điều tức, chữa trị kinh mạch bị thương, cứ như vậy, tốc độ của hắn ngược lại càng chậm hơn.

Trần Tuyết tú ngoại tuệ trung, tâm tư kín đáo, cô ta đã nhận thấy được kinh mạch của Trương Dương có chút vấn đề, lặng lẽ vươn tay ra, cầm lấy tay trái của Trương Dương, nội tức lạnh lẽo nhưng nhu hòa lại truyền vào trong kinh mạch của Trương Dương, lần này Trương Dương không cự tuyệt. Nội lực của Trần Tuyết tuy rằng không hùng hồn bá đạo bằng hắn, nhưng giống như dòng nước kéo dài không dứt, nội lực của cô ta đối với chữa trị kinh mạch có tác dụng rất mạnh, có câu là cương nhu kết hợp, nội lực của Trương Dương và Trần Tuyết chính là như vậy.

Tuyết càng rơi càng lớn, tốc độ hành tẩu của hai người trong núi không nhanh không chậm, lúc ban đầu thì không có gì dị thường, nhưng về sau, trên đầu họ đều bốc lên từng luồng khí trắng, khuôn mặt kiều diễm của Trần Tuyết giống như hải đường, khí tức cũng biến thành cấp xúc. Đây là bởi vì cô ta trong quá trình giúp Trương Dương chữa thương, nội tức đã hao tổn không ít.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của Trần Tuyết, trong lòng không khỏi thương xót, hắn nhẹ nhàng buông tay Trần Tuyết ra, thở hắt ra một hơi, nói: "Đỡ nhiều rồi."

Trần Tuyết nhìn thấy trên mặt hắn cuối cùng cũng khôi phục một tia huyết sắc, biết nội thương của hắn đã khôi phục không ít, liền nói khẽ: "Hy vọng anh đừng ngược đãi mình nữa là được."

Trương Dương gật đầu, hắn chỉ về phía xa, xe pick-up của hắn đỗ ở giữa sườn núi, bên trên đọng đầy tuyết, không không để ý thì rất dễ không nhìn thấy nó.

Hai người đi tới trước xe, Trương Dương mở cửa xe, bảo Trần Tuyết lên xe trước, còn bản thân thì đi quét tuyết trên xe, sau đó vào trong xe khởi động, làm ấm một lát, rồi mới khởi động. Trần Tuyết muốn đi tới xã Hắc Sơn Tử, mẹ cô ta, Cảnh Cú Túc đang ở đó.

Bởi vì ngày tuyết đường trơn, Trương Dương cũng không dám đi nhanh, khi tới được xã Hắc Giả Sơn thì trời đã tối, sĩ đồ của Trương Dương bắt đầu từ nơi này, bởi vì núi Thanh Đài được khai phá, xã Hắc Giả Sơn cũng có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tiểu lâu trong trấn rõ ràng là nhiều hơn không ít, cửa lớn của chính phủ xã cũng được sửa sang lại.

Cảnh Tú Cúc hôm nay trực nhật ở chính phủ xã, đang đứng ở cửa chính phủ xã sốt ruột đợi con gái, nhìn thấy chiếc xe pick-up đó đi tới ngoài cửa lớn của chính phủ xã, Cảnh Tú Cúc tò mò nhìn nhìn, liền thấy con gái mở cửa xe đi xuống, Trương Dương cũng đi theo, tới trước mặt Cảnh Tú Cúc, hắn miễn cưỡng cười cười: "Chúc mừng năm mới chị Cảnh."

Cảnh Tú Cúc kinh hỉ nói: "Đây không phải là chủ nhiệm Trương sao?Ngọn gió nào thổi cậu đến xã Hắc Giả Sơn vậy? Cậu chính là khách quý đó, nghe nói cậu tới Ủy ban thể dục thể thao, hiện tại đã là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, cấp bậc chính ban." Ba câu không rời nghề chính, Cảnh Tú Cúc mở miệng ra là đề tài không ngoài thể chế.

Trương Dương cười nhạt, nói: "Đã là chuyện quá khứ rồi, tôi gần đây nghỉ bệnh, vẫn chưa quay lại công tác."

Cảnh Tú Cúc quan tâm nói: "Bệnh gì vậy? Sức khỏe của cậu không phải trước giờ luôn rất tốt sao?"

Đối mặt với những cậu hỏi không ngừng của Cảnh Tú Cúc, Trương Dương chỉ có cười khổ.

Trần Tuyết không nhịn được bèn nói: "Mẹ! Sao mẹ không hỏi là tuyết lớn như thế này mà mẹ vẫn để khách đứng ở ngoài."

Cảnh Tú Cúc lúc này mới lúc này mới mình có chút thất lễ, cô ta ngượng ngùng cười nói: "Xem tôi kìa, chỉ mải hỏi mà quên mất không mời cậu vào ngồi."

Trương Dương nói: "Không cần đâu, tôi còn vội về Xuân Dương thăm mẹ tôi."

Trần Tuyết nói: "Đã trễ thế này rồi, trời lại đổ tuyết lớn như vậy, anh hôm nay đừng đi nữa."

Cảnh Tú Cúc nghe vậy liền thầm cả kinh, con bé này sao lại đi cùng với Trương Dương? Không ngờ còn giữ hắn ở lại, thế này không được, mình là một quả phụ, lại chỉ có một đứa con gái là Trần Tuyết, nếu để người ngoài biết thì không biết sẽ còn có lời ong tiếng ve gì, Cảnh Tú Cúc nói: "Chủ nhiệm Trương, hay là cậu ở lại ăn cơm đi." Cô ta nói rất miễn cưỡng, trong lòng thì không tình nguyện chút nào.

Trương Dương quả thực không có ý ở lại ăn cơm, hắn cười nói: "Tôi hôm nay tới Tử Hà quan dâng hương, vừa hay gặp được Trần Tuyết, cho nên tiện đường chở cô ấy một đoạn, không quấy rầy hai mẹ con chị nữa, mẹ tôi ở nhà đã làm cơm rồi, từ đây tới Xuân Dương cũng không quá xa, một tiếng là tới." Hắn nói xong liền quay người lên ăn cơm."

Trần Tuyết nói: "Anh lái xe cẩn thận một chút."

Trương Dương ở bên trong xe vẫy tay với hai mẹ con, rồi lái xe pick-up rất nhanh liền biến mất trong gió tuyết.

Chờ Trương Dương đi xa rồi, Cảnh Tú Cúc mới kéo con gái: "Chuyện gì vậy? Sao con lại đi cùng anh ta? Hai đứa không phải là..."

Trần Tuyết nói: "Mẹ, mẹ phiền quá đi."

Trên Đỉnh Thanh Vân ngẫu nhiên gặp Trần Tuyết, khiến Trương Dương ý thức được bên cạnh hắn còn có rất nhiều thân nhân, bạn bè, người yêu quan tâm đến hắn, hắn không thể cứ mãi sa sút như vậyđược, tình yêu đối với Cố Giai Đồng hắn sẽ vĩnh viễn không quên, nhưng không nên để người xung quanh phải lo lắng cho mình.

Nếu không có những lời nói đó của Trần Tuyết, Trương Dương lúc này vẫn đắm chìm trong thống khổ và tự trách, hắn không rảnh bận tâm tới người ở bên cạnh, thậm chí hắn còn không nghĩ tới về Xuân Dương thăm nhà, hắn vẫn muốn trốn tránh tất cả, trốn trách hiện thực, một mình cô độ gặm nhấm đau khổ.

Khi Trương Dương về nhà ở Xuân Dương thì đã là hơn tám giờ tối, thấy trong nhà vẫn sáng đèn, Trương Dương từ sâu trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn đỗ xe lại, đạp tuyết bước mấy bước, đi tới trước cửa thì lại thấy do dự, hắn không biết mình có nên về không.

Đúng vào lúc hắn đang do dự thì một cô gái từ bên trong bước ra, Trương Dương muốn lách mình trách thì cũng đã không kịp, cô gái đó chính là Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan đứng ở trong tuyết, lẳng lặng hắn, tựa hồ sớm biết hắn sẽ về, trong đôi mắt đẹp tràn ngập một nỗi nhớ nhung, quan tâm nói: "Anh về rồi à?"

Trương Dương gật đầu

Hà Hâm Nhan ôn nhu nói ôn nhu nói: "Mọi người trong nhà đang chờ anh đó."

Trương Dương theo sau Hà Hâm Nhan đi vào bên trong sân, nhìn thấy mẹ đang đứng đó, Triệu Tĩnh đứng ở bên cạnh bà, Triệu Thiết Sinh, Triệu Lập Quân, Triệu Lập Võ đều có mặt, Ngưu Văn Cường, Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, An Ngữ Thần, Hải Lan và Hồ Nhân Như cũng đều ở đây.

Từng đôi mắt đầy quan tâm toàn bộ đều nhìn Trương Dương, trong lòng Trương Dương cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn cuối cùng cũng ý thức được, trên thế giới nà còn có rất nhiều người quan tâm tới mình. Hắn không thể mãi trầm luân như vậy được, chính bởi vì Giai Đồng, hắn càng phải đỗi đãi tốt với mỗi một người thân bên cạnh hắn.

Lập Hoa Vọng mỉm cười nhìn con trai, trong nụ cười chất chứa biết bao yêu thương, quan tâm, bà ta bước lên trước, cầm tay Trương Dương, nói: "Thằng ba, mọi người đều đang đợi con về ăn cơm đó."

Trương Dương không nói gì, nhưng nội tâm hắn đã bị sự ấm áp bao phủ.

Ngưu Văn Cường nói: "Tôi nói nay Trương Dương, cậu biết chúng tôi hôm nay tới đây?"

Trương Dương nói: "Lời này tôi còn đang định hỏi anh đây."

Khương Lượng bật cười, thật ra bọn họ hôm nay là tụ hội ở Kim Khải Việt của Ngưu Văn Cường, nhưng mãi không liên hệ được với Trương Dương, Hải Lan, Hồ Nhân Như, Hà Hâm Nhan đã hẹn tới Xuân Dương cùng Trương Dương đón năm mới, nhưng cũng không liên hệ được với hắn, An Ngữ Thần vào mùng ba cũng tới Xuân Dương, một là để tảo mộ cho ông nội, hai là để tìm vị sư phụ đã bặt vô âm tín này, mấy người không hẹn mà cùng ở Kim Khải Việt.

Còn bọn họ không hẹn mà cùng tới nhà Trương Dương, đều là bởi vì Trần Tuyết trước đó đã gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh, nói cho cô ta biết Trương Dương sẽ về nhà, Triệu Tĩnh sau khi nghe nói tình trạng của anh trai, cũng rất lo lắng, vì thế liên lạc với Ngưu Văn Cường, trình diễn một cuộc nghênh đón long trọng Trương Dương về nhà.

Sự cảm động trong lòng Trương đại quan nhân khó có thể hình dung được, con người ta khi đang chán nản, cần nhất là loại quan hoài này.

Trương Dương nóivới An Ngữ Thần: "Cô từ Hongkong về khi nào vậy?"

An Ngữ Thần nói: "Còn nói nữa à, anh làm sư phụ mà năm mới không biết cho bao lì xì à!"

Trương Dương cố nặn ra một nụ cười: "Cô còn chưa khấu đầu với tôi, tôi sao cho cô lì xì được."

Mọi người đều bật cười.

Từ Lập Hoa hô: "Mau vào nhà ngồi đi, bên ngoài vẫn đổ tuyết, tối nay, chúng ta cùng nhau ăn bước cơm đoàn viên."

Ngưu Văn Cường nói: "Dì Từ, có lạp xườn không? Lạp xường mà dì làm thực sự là ăn rất ngon."

"Có, tôi nay cho cậu ăn no luôn."

Anh em Triệu Lập Quân, Triệu Lập Vũ treo một dây pháo ra ngoài, Đỗ Vũ Phong hét lên như trẻ con: "Năm mới vui vẻ."

Trên mặt mọ người đều vui sướng.

Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ kéo Trương Dương vào ngồi giữa bàn, Triệu Thiết Sinh nâng chén lên, nói: "Sang năm mới thì phải đoàn viên vui vẻ, phải có không khí năm mới, tất cả những chuyện không vui của năm cũ hãy quên đi hết, năm sau chính là một sự bắt đầu mời, cạn chén."