Y Đạo Quan Đồ

Chương 655-2: Không bàn tình cảm (2)




Chuyện của Lưu Diễm Hồng khiến Tống Hoài Minh vô cùng buồn bực, cuộc họp thường ủy vừa kết thúc y đã đứng dậy bỏ đi, hôm nay trên cuộc họp thường ủy, y thậm chí còn không lên tiếng, dùng hành động này để biểu thị sự kháng nghị đối với Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương cũng có thể nhìn ra Tống Hoài Minh đang phẫn nộ, y vẫn cười rất phong khinh vân đạm, sau khi hội nghị kết thúc, chỉ giống như không hề có chuyện vừa rồi làm xấu mặt Tằng Lai Châu trên hội nghị, mỉm cười nói: "Lão Tằng à, chủ nhật này có rảnh không, cùng nhau đi câu cá nhé?"

Tằng Lai Châu cười cười gật đầu, đám lão tướng trên chính đàn này am hiểu nhất chính là che giấu cảm thụ chân thật trong lòng.

Tống Hoài Minh cũng có thể làm được, cho dù hắn y có không cao hứng hơn nữa thì cũng không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng vào những lúc như thế này, y không thể không biểu hiện ra một số tình tự, nếu không người khác sẽ cho rằng y triệt để khuất phục dưới uy thế của Kiều Chấn Lương, y là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, trên vấn đề bổ nhiệm thường ủy Bình Hải không có được bất kỳ ưu thế nào, thậm chí có thể nói là liên tiếp bại lui, lúc trước y đề danh Vinh Bằng Phi đảm nhiệm phó thính trưởng thính công an, vào thời điểm cuối cùng Kiều Chấn Lương lại từ tỉnh Vân An điều ái tướng Cao Trọng Hòa của y tới, Tống Hoài Minh vốn cho rằng Lưu Diễm Hồng làm bí thư Ủy ban kỷ luật là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng giờ lại có biến cố, đây không phải bởi vì hắn y che chở cho Lưu Diễm Hồng, mà là từ góc độ công bình mà nói, năng lực công tác của Lưu Diễm Hồng được moi người công nhận, hơn nữa cô ta làm công tác của Ủy ban kỷ luật Bình Hải nhiều năm, Tống Hoài Minh không cho rằng một chủ nhiệm văn phòng chống tham nhũng Đảng lại nắm được tình hình cụ thể của Bình Hải.

Tống Hoài Minh mặt mũi tối sầm quay về trong văn phòng, nhìn thấy Trương Dương, mới nhớ ra mình đã bảo Trương Dương tới đây. Chuyện đã xảy ra trên cuộc họp thường ủy hôm nay đã làm nhiễu loạn tâm tình của y rất nhiều, y cơ hồ quên mất chuyện này.

Thư ký Chung Bồi Nguyên của y đang nói chuyện với Trương Dương, nhìn thấy Tống Hoài Minh tiến vào, vội vàng đi pha trà cho y, Tống Hoài Minh gật đầu: "Tiểu Chung, đi làm việc của cậu đi."

Chung Bồi Nguyên thức thời rời khỏi văn phòng, sau khi ra ngoài liền đóng cửa phòng lại.

Trương Dương cầm chén trà, rất lịch sự gọi gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống, trên đơn vị công tác, hắn trước giờ đều xưng hô là như thế này với Tống Hoài Minh, từ khi Tống Hoài Minh vừa vào cửa, hắn đã nhìn ra vẻ mặt của Tống Hoài Minh rất ngưng trọng, xem ra tâm tình không tốt lắm.

Tống Hoài Minh:: "Tới lâu chưa?"

Trương Dương cười nói: "Vừa tới, nghe thư ký Chung nói một chút về tình thế Bình Hải."

Trên mặt Tống Hoài Minh cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười: "Cậu ta thì hiểu được tình thế gì chứ?"

Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Tống, hôm nay tìm tôi đến có chuyện gì?"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi nghe nói cậu đang điều tra chuyện của Vương Quân Dao, vì thế bảo Tạ Chí Quốc giúp xem xét một số tư liệu vào năm 66, có lẽ đối với cậu sẽ có chút giúp đỡ." Y kéo ngăn bàn, lấy ra một chồng văn kiện dày cộp, đưa cho Trương Dương.

Trương Dương lúc này mới nhớ tới, Tạ Chí Quốc là cục trưởng cục công an thành phố Kinh Sơn tỉnh Bắc Nguyên, cũng là lão bằng hữu của Tống Hoài Minh, năm đó khi nhóm người Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức xuống nông thôn, chính là thôn Tiểu Thạch Hoa xã Lô gia huyện Tây Sơn thành phố Kinh Sơn, Trương Dương cầm lấy chồng văn kiện này, nhẹ nhà vỗ vỗ rồi nói: "Cám ơn tỉnh trưởng Tống."

Tống Hoài Minh nói: "Thật ra chuyện này hiện tại có tra tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, Trương Dương, tôi cũng biết một chút về chuyện của cậu ở Mỹ, bất kể đã xảy ra chuyện gì thì nó cũng qua rồi, tôi hy vọng cậu có thể mau chóng quên đi những gì đã xảy ra ở nước Mỹ, một lần nữa tập trung vào công tác."

Trương Dương gật đầu: "Tôi hiểu rồi?"

Tống Hoài Minh lại nói: "Ở nước Mỹ có gặp Yên Nhiên không?"

Trương Dương nói: "Tôi gặp phải phiền phức lớn như vậy, may mà có cô ấy và bà ngoại giúp tôi rất nhiều."

Tống Hoài Minh hấp hé miệng, nói: "Nó có khỏe không?"

"Vẫn khỏe, so với trước kia thì thành thục hơn, trưởng thành rồi!"

Tống Hoài Minh ngửa ra sau, nói khẽ: "Con người ta rồi ai cũng phải lớn, không phải sao!"

Trương Dương không nói gì, lại cầm lấy chén trà uống một ngụm.

Tống Hoài Minh quan sát Trương Dương một lúc rồi nói: "Giữa cậu và Yên Nhiên có tính toán gì không?"

Trương Dương trước khi tới đây đã đoán được Tống Hoài Minh sẽ hỏi vấn đề này, hắn tuy rằng vẫn cân nhắc sẽ trả lời như thế nào, nhưng khi Tống Hoài Minh hỏi thật, Trương Dương phát hiện câu hỏi này thật khó trả lời, mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, hắn ho khan một tiếng, thành thật trả lời: "Không biết..."

Tống Hoài Minh thở dài: "Bất kể hai đứa cuối cùng có thể ở cùng nhau hay không, tôi chỉ hi vọng hai đứa đều luôn được vui vẻ, tình cảm chỉ là một bộ phận nhỏ của nhân sinh, không phải là toàn bộ, hiểu chứ?"

Trương Dương gật đầu, nói tránh đi: "Tiểu Tân thế nào rồi?"

Tống Hoài Minh nói: "Đỡ sốt rồi, xem ra phương thuốc mà cậu kê rất hiệu nghiệm."

Trương Dương đặt một túi giấy lên bàn làm việc của Tống Hoài Minh, trong túi giấy là bột khô mà hắn dùng rễ vân tham nghiền thành, Trương Dương nói: "Trong đây chính là một số dược vật để cố bản bồi nguyên, chia làm ba phần, cho nó uống với nước, đối với sự khôi phục của nó sẽ có ích rất lớn."

Tống Hoài Minh cẩn thận thu lấy.

Trương Dương cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, hắn đứng dậy nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi sáng nay còn phải về Nam Tích, xin phép đi trước!"

Tống Hoài Minh nói: "Cùng nhau ăn cơm đã."

Trương Dương cười cười từ chối khéo hảo ý của y, hắn thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề tình cảm với một vị trưởng bối, huống chi Tống Hoài Minh còn là cha của Sở Yên Nhiên.

Trở lại trong xe pick-up của mình, Trương Dương đang chuẩn bị mở túi văn kiện mà Tống Hoài Minh đưa cho hắn ra thì di động đổ chuông, nhìn thấy số của Kiều Bằng Cử Trương Dương Trương Dương lập tức bắt máy.

Kiều Bằng Cử nói: "Cậu sao thế, đã nói mười một giờ rưỡi gặp nhau, giờ đã quá mười phút rồi mà vẫn chưa thấy cái bóng của cậu đâu cả."

Trương Dương nói: "Tôi đến văn phòng chính phủ tỉnh làm chút việc, giờ đi ngay đây." Hắn đã hẹn với anh em Kiều Bằng Cử cùng nhau vê Nam Tích.

Kiều Bằng Cử nói: "Cậu trực tiếp tới quán Thượng Hải ở đối diện đường nhà tôi nhé, tôi và Mộng Viện đợi cậu ở đó."

Trương Dương vội vàng chạy tới quán Thượng Hải, nhìn thấy bên ngoài đố chiếc xe jeep Cadillac của Kiều Mộng Viện, Trương Dương đổ sát xe pick-up xong, đi vào trong quán, nhìn thấy Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện đều đang ngồi ở đó nói chuyện, trên bàn đặt bốn món ăn.

Kiều Bằng Cử nhìn thấy Trương Dương đến vươn tay ra chuẩn bị mở rượu Tửu Quỷ thì Trương Dương nói: "Đừng uống, chiều còn phải lái xe."

Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện lái xe, chúng ta cứ uống vài chén."

Trương Dương nói: "Một mình cô ấy không thể lái hai chiếc xe được."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi không đi xe, ngồi cùng xe với anh và anh tria tôi, anh trai tôi tặng tôi một chiếc The Beatles mới, lần này tôi tới Nam Tích thuận tiện lái về luôn."

Trương Dương cười cười, nhìn Kiều Bằng Cử, nói: "Chắc chắn lại định nhờ vả gì đây!"

Kiều Bằng Cử cũng không nhịn được liền cười nói: "Cậu nói năng kiểu gì vậy? Chia rẽ tình cảm anh em chúng tôi à?" Gã vừa nói vừa rót đầy rượu vào cốc thủy tinh ở trước mặt Trương Dương, tới cốc của gã thì chỉ rót có một nửa.

Trương Dương lập tức kháng nghị: "Lấy đâu ra kiểu rót rượu như anh vậy?"

Kiều Bằng Cử nói: "Tửu lượng có lớn nhỏ, người giỏi thì nhiều việc."

Trương Dương giật lấy chai rượu: "Chén thứ nhất nói sao cũng phải rót đầy." Hắn rót đầy cốc của Kiều Bằng Cử.

Kiều Mộng Viện cười nói: "Được rồi, uống ít thôi, giờ là buổi tưa, buổi chiều đến Nam Tích còn có rất nhiều việc phải làm đó."

Trương Dương biết rõ mục đích của chuyến đi này của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện là đặc biệt tới khảo sát khu đất sân thể dục cũ, sau khi Vương Quân Dao chết, khu đất này sẽ bỏ không, Kiều Bằng Cử trước giờ luôn muốn lấy được quyền khai phá khu đất sân thể dục cũ, đáng tiếc khi canh tranh công khai lại bại trong tay Vương Quân Dao. Hiện tại Vương Quân Dao đã chết, chẳng khác nào cơ hội này lại một lần nữa đến trước mặt gã, Vương Quân Dao lúc trước bỏ hai trăm triệu ra mua khu đất này, những thương nhân khai phá khác đều biết tình huống của khu đất này vô cùng phức tạp, không ai dám tùy tiện tiếp nhận, cho dù là Hà Trường An cũng khuyên Kiều Bằng Cử đừng dính vào vũng nước đục này, nhưng Kiều Bằng Cử cho rằng lần này là một cơ hội hiếm có, hắn định gom hêt vốn, tiếp tục khai phá hạng mục này.

Trương Dương nhắc nhở Kiều Bằng Cử: "Trước mắt chuyện này vẫn chưa có định luận cuối cùng, kết quả xử lý đám người Từ Quang Nhiên vẫn chưa có, tôi thấy anh cứ đợi đã rồi tính."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Tôi cũng không nóng vội như vậy đâu, cục diện chính trị của Nam Tích lúc nào hoàn toàn ổn định tôi mới dám bắt tay vào làm chuyện này, lần này mục đích mời Mộng Viện tới chủ yếu là để khảo sát, tuy rằng chúng tôi là anh em ruột, nhưng muốn nó đầu tư thì trước tiên cũng phải khiến nó xem trọng hạng mục này đã, nếu không thì nó cũng sẽ không dễ dàng bỏ tiền ra đâu."

Trương Dương nói: "Vương Quân Dao vừa chết, Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi cũng gặp phiền toái rất lớn, lúc trước thị lý đã nói rồi, tiền bán đấu giá khu đất này sẽ cho Ủy ban thể dục thể thao cho chúng tôi 30% để làm kinh phí hoạt động vận hội tỉnh, chúng tôi chỉ có ba ngàn vạn, còn ba ngàn vạn vẫn chưa vào tài khoản, chúng tôi hi vọng sẽ có người tiếp nhận."