Y Đạo Quan Đồ

Chương 664-3: Để cho lãnh đạo đi trước (3)




Trên sân khấu truyền đến một tiếng nổ do vật năng rơi xuống đất, trong bụi mù, Trương Dương ném bảng đèn rồi nhảy xuống từ trên sân khấu, hắn lớn tiếng nói: "Mau lui lại, đều đứng ở chỗ này làm gì? Đi mau, nguy hiểm!"

Thường Hải Tâm lúc này mới yên lòng, vài người cùng nhau yểm hộ mấy đứa bé hướng về cửa ra an toàn lui lại.

Trên cơ bản thế lửa đều tập trung tại trên sân khấu, tuy rằng trong lễ đường tràn ngập khói mù nhưng cũng may tốc độ thế lửa lan ra cũng không nhanh.

Khi bọn Trương Dương đi tới cửa ra an toàn, nhìn thấy Phó chủ tịch tỉnh Vân An Hồng Vĩ Cơ cùng Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia Lưu Thành Bình đều đứng ở trước lối ra an toàn, hai người thoạt nhìn tựa hồ đang chỉ huy sơ tán, người sáng suốt vừa nhìn liền biết hai vị lãnh đạo này thực sự là cáo già, vị trí này tiến có thể công lùi có thể thủ, nếu như rời khỏi lễ đường, không chừng sẽ có người nói bọn họ lâm trận bỏ chạy, nhưng nếu ở lại trong lễ đường thì không biết sẽ có cái tình huống gì, vạn nhất không thể khống chế được thế lửa thì không may sẽ đem tính mệnh bỏ ở bên trong.

Thấy mấy đứa bé đi ra, Hồng Vĩ Cơ liền bước dài hướng lên, rốt cuộc vẫn là lão tướng lăn lộn lâu năm trong chính đàn, bản lĩnh diễn trò quả thực không tầm thường, ôm một cái đã ôm lấy một bé gái đang khóc vào lòng, cả vành mắt cũng đỏ lên, cũng không biết là vì áy náy hay là bị khói lửa hun cho chảy ra, Phó chủ tịch tỉnh Hồng xúc động nói: "Con à... Con chịu khổ rồi... "

Đa số mọi người chung quanh bị hành động cao siêu của Phó chủ tịch tỉnh Hồng này lừa gạt, trong lòng nói vị Phó chủ tịch tỉnh Hồng này thực sự là yêu dân như con. Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia Lưu Thành Bình trong lòng sáng lên, y chỉ hận mình sao không tranh lấy một đứa bé trước Hồng Vĩ Cơ, có điều là vẫn còn có cơ hội, cũng liền ôm một cái lấy một bé gái đang khóc, một bên khuyên giải an ủi đứa bé, một bên hướng tới Trương Dương từ bên trong đi tới hỏi: "Bên trong còn có người hay không?"

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của hai người này thì có chút buồn nôn, hắn lạnh lùng nói: "Sao ông không tự mình đi nhìn đi?"

Một câu nói này làm cho Lưu Thành Bình thiếu chút nữa nghẹn chết, Hồng Vĩ Cơ đã sớm lĩnh giáo tính tình của Trương Dương, trong lòng cười thầm Lưu Thành Bình không hiểu được xem xét thời thế, lúc này còn chủ động tìm rủi ro.

Trương Dương đem một đứa bé trai trong lòng giao cho nhân viên công tác, lúc này, lính phòng cháy chữa cháy cùng xe cứu thương đều đã tới rồi.

Thế lửa của lễ đường thể dục cũng không lớn, một lúc sau cũng đã khống chế được thế lửa, hiện trường chỉ có mấy người bị vài vết thương nhẹ, cũng không phải bởi vì trận hỏa hoạn thình lình xảy ra này, mà là bởi vì lúc hoả hoạn phát sinh bị chen chúc giẫm đạp tạo thành.(bình thường 90 % người chết trong đám cháy là do tranh nhau chạy^^)

Trương Dương đi ra chỗ cung cấp nước ngoài cửa lễ đường rửa mặt, tẩy rửa hết tro bụi khi chạy trong đám cháy trên mặt đi, vừa vặn Ngưu Tuấn Sinh cũng qua rửa mặt, ánh mắt hai người gặp nhau, đều muốn nói cái gì đó, nhưng lại cũng không có ai nói chuyện, Trương Dương dẫn đầu nở nụ cười, đi qua lần hoả hoạn này hắn phát hiện trên người vị huấn luyện viên Ngưu Tuấn Sinh truyền kỳ này không chỉ tồn tại ngạo khí, cũng tồn tại rất nhiều điểm sáng.

Ngưu Tuấn Sinh cũng cười, gã hướng Trương Dương giơ ngón tay cái lên: "Người tốt!" Có điều là có một điểm Ngưu Tuấn Sinh không giải thích được, khi bảng đèn từ trên cao rơi xuống, lực lượng mạnh kinh người, làm sao Trương Dương tiếp được? Hơn nữa bộ phận bằng sắt của nó đều bị cháy đến đỏ bừng, hắn chỉ bằng vào một đôi nhục chưởng tiếp lấy, hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ cũng không bị thương, thực sự làm cho gã khó hiểu.

***

May mắn nhất chính là, tất cả trẻ con tham gia biểu diễn không có đứa nào bị thương, có điều là khó tránh khỏi kinh hãi, Thường Hải Tâm cùng mấy nữ đồng chí đang ở chỗ kia hỗ trợ an ủi bọn nhỏ khỏi cơn kinh hoàng.

Bởi vì hội nghị mời người làm việc thể dục dự họp trong lễ đường thể dục là hội nghị do Ủy Ban Thể Dục Quốc Gia mời, cho nên ảnh hưởng rất lớn, lãnh đạo Tỉnh Ủy Vân An, Thành Ủy Nam Vũ đối với sự kiện cháy lần này rất coi trọng, phản ứng thần tốc, lúc này liền xuất động trung đoàn phòng cháy chữa cháy của thành phố Nam Vũ, trong khoảng thời gian ngắn lửa lớn đã bị dập tắt.

Đội trưởng trung đoàn phòng cháy chữa cháy thành phố Nam Vũ Trình Quốc Bân đang đứng ở đó hướng Phó chủ tịch tỉnh Hồng Vĩ Cơ báo cáo tình huống, nguyên nhân đã điều tra rõ, là bởi vì vi mạch sân khấu bị chập tạo thành, sau đó dẫn lửa lên màn sân khấu, nhanh chóng tạo thành trận hoả hoạn này, ở hiện trường chỉ có bốn người bị thương nhẹ, tất cả đám nhỏ đều không có việc gì.

Hồng Vĩ Cơ nghe được kết quả này, như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm nói: "Tôi đã sớm nói qua, phải cực kỳ chú trọng công tác phòng cháy chữa cháy, nhất định phải làm cho tốt công tác phòng cháy chữa cháy, may mà phát hiện trận hoả hoạn đúng lúc, không gây thành đại họa."

Lúc này phóng viên của đài truyền hình của tỉnh cùng với các tòa soạn báo truyền thông đã đi tới hiện trường, nghe nói Phó chủ tịch tỉnh ở chỗ này, tất cả đều vây tới phỏng vấn.

Hồng Vĩ Cơ ôm lấy một đứa bé, đứa bé này vẫn còn chưa khôi phục lại từ trong kinh hãi, lại rất bất hạnh bị Phó chủ tịch tỉnh Hồng ôm lấy làm đạo cụ biểu diễn.

Trương Dương từ xa xa nhìn Hồng Vĩ Cơ, thấy vẻ mặt thằng nhãi này ngưng trọng, vô cùng đau đớn nói: "Chúng ta nhất định phải phòng bị, kiên quyết ngăn chặn loại chuyện này xẩy lần thứ hai, người cộng sản chúng ta, vĩnh viễn đem an toàn tính mạng cùng tài sản của nhân dân đặt ở vị thứ nhất, chúng ta..."

Một thanh âm rất đột nhiên cắt đứt lời hùng biện của Hồng Vĩ Cơ: "Phó chủ tịch tỉnh Hồng, tôi muốn hỏi một vấn đề, khi hoả hoạn phát sinh, tôi đã ở hiện trường, xin hỏi, là ai hô lớn: "Tránh ra, để cho lãnh đạo đi trước?" Lúc đó sân khấu trên có nhiều đứa bé như vậy?Lúc đó người này lại hô như vậy, hắn có đem tính mạng cùng tài sản của nhân dân đặt ở vị thứ nhất hay không?"

Tất cả camera đều tập trung tại trên mặt của Hồng Vĩ Cơ.

Sắc mặt Hồng Vĩ Cơ tái nhợt, hai đạo lông mày rậm nhíu cùng nhau, y chỉ dừng lại giây phút rồi lập tức lớn tiếng nói: "Không có chuyện như vậy, tôi đã ở hiện trường, tôi không nghe được có người nói như vậy, tôi cùng Ủy Ban Thể Dục Thể Thao chủ nhiệm Lưu tại trước khi khống chế được hỏa hoạn cũng không có rời khỏi hiện trường, chúng tôi phải nghĩ cách cứu những đứa bé này, thẳng đến khi bảo đảm tất cả bọn nhỏ đều thoát khỏi nguy hiểm, chúng tôi mới rời khỏi hiện trường!"

Bé trai vốn đang kinh hồn ở trong lòng Hồng Vĩ Cơ lại bỗng nhiên nói: "Ông này..., cô giáo nói bé ngoan không nên nói dối... Không phải ông cứu cháu... Là hai chú kia...", bởi vì nguyên nhân Hồng Vĩ Cơ ôm nó, nó nhìn được khá xa, bàn tay nhỏ bé chỉ hướng Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh đứng ở xa xa.

Sắc mặt của Hồng Vĩ Cơ như bị người ta đánh một cái bạt tai, từ xanh biến trắng, trong cả cuộc đời chính trị của y, chưa bao giờ đối mặt với cục diện quá xấu hổ như vậy.

Hiện trường bỗng nhiên yên lặng xuống tới, yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được, các phóng viên không ai nhắc lại vấn đề, một gã phóng viên trước hết xoay người sang chỗ khác đem bóng lưng lưu lại cho Hồng Vĩ Cơ, hướng Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh đi đến, một người, hai người, ba, tất cả phóng viên đều đi qua, đem Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh vây quanh ở trung tâm.

Hồng Vĩ Cơ đứng ở nơi đó, y bỗng nhiên cảm giác được mình thành một diễn viên trong vở hài kịch, Hồng Vĩ Cơ chậm rãi bỏ đứa bé trai kia xuống, bé trai này lớn tiếng gọi: "Ông nội!"

Hồng Vĩ Cơ ngẩng đầu, Phó chủ tịch tỉnh Vân An, Thường Ủy tỉnh Vân An, bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ Tiêu Nãi Vượng suất lĩnh các thành viên Đảng uỷ đi tới hiện trường, Hồng Vĩ Cơ thực sự là không nghĩ tới đứa bé mình ôm để chế tạo biểu tượng thân dân, lại có thể là cháu trai của Tiêu Nãi Vượng.

Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia Lưu Thành Bình có chút đồng tình nhìn Hồng Vĩ Cơ, xem ra làm gì cũng không thể làm quá, thảo nào cổ nhân nói, tốt quá hoá dở, diễn trò cũng phải chú ý một giới hạn, vị Phó chủ tịch tỉnh Hồng hiển nhiên là không làm tốt về mặt này, ngay cả trẻ con cũng không nhìn được.