Y Đạo Quan Đồ

Chương 681-1: Một chút bí mật bên trong(1)




Vương Nghị đang đợi đúng câu này của Trương Dương, ngay lập tức liền bảo người thu vòng hoa lại.

Tra Vi và Giang Quang Á ngồi nhờ xe của Khưu Phụng Tiên, họ đã chuẩn bị một cuộc triển lãm mỹ thuật tại nhà mĩ thuật Thanh Niên, buổi trưa cùng ăn cơm ở Kim Vương Phủ, Khưu PHụng Tiên đề nghị đưa họ qua đó, khi đi qua ban trú kinh Nam Tích, Khưu Phụng Tiên nhìn thấy tên trên vòng hoa, cô quen với chủ nhiệm ban trú kinh Nam Tích là Sử Học Vinh, hơn nữa, cửa tiệm của Tinh Toàn ở Nam Tích mở ngay ở khu chợ bách hóa của Nam Tích, vì vậy, Khưu Phụng Tiên dừng xe vào xem, không ngờ gặp Trương Dương ở đây.

Vì lý do công việc, Khưu Phụng Tiên cũng rất quen với Lý Phụng Hà, Trương Dương nghe nói cô ấy và Lý Phụng Hà hợp tác với nhau, vừa vặn bảo cô ấy khuyên Lý Phụng Hà, khi Khưu Phụng Tiên đi an ủi Lý Phụng Hà, Tra Vi và Giang Quang Á đến bên cạnh Trương Dương, Giang Quang Á cười nói: “Trương Dương, anh đến kinh thành mà sao không liên lạc với chúng tôi? Lâu lắm rồi không gặp, mọi người đều rất nhớ anh.”

Trương Dương cười nói: “Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi đến kinh thành là xử lý việc phiền toái, mấy ngày này bận không gỡ ra được, đang dự định làm xong việc thì liên lạc với các cậu, không ngờ lại gặp ở đây, thật đấy, sau khi tôi đến chưa nói với ai cả, ngay cả mẹ nuôi tôi cũng không biết rằng tôi đến.”

Tra Vi nói: “Dưỡng Dưỡng cũng đang ở nhà nghệ thuật Thanh Niên, anh đi cùng chúng tôi qua đó xem đi.”

Trương Dương nói: “Thật sự là không đi được, thế này đi, tôi xử lý sự việc bên này trước đã, đợi đến buổi tối, tôi sẽ qua đó tìm mọi người ăn cơm, tôi mời mọi người ăn cơm, coi như là tạ lỗi, được không?”

Giang Quang Á cười nói: “Anh đến kinh thành, chúng tôi là chủ, phải chúng tôi mời cơm mới đúng, Trương Dương, anh làm việc trước đi, chúng tôi còn phải đến nhà nghệ thuật Thanh Niên để chuẩn bị, anh đến trước sáu rưỡi tối là được.”

Tra Vi và Giang Quang Á đi rồi, Khưu Phụng Tiên thì ở lại an ủi Lý Phụng Hà, Lý Phụng Hà không ngờ lại khá nghe lời của cô ấy, lúc này lại khóc, nhưng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Khi Trương Dương đến thăm bà ấy, Lý Phụng Hà đỏ vành mắt hỏi: “Chủ nhiệm Trương, vừa nãy những điều anh nói với tôi có phải là sự thật không?” Bà ấy đang nói đến chuyện Sử Học Vinh nhận hối lộ.

Trương Dương nói: “Đúng vậy!”

Lý Phụng Hà nói: “Nhưng lão Sử nhà chúng tôi không phải là người như vậy…”

Trương Dương không nói quá nhiều, sự việc này xem ra là thành phố đã làm phức tạp, họ nên mau chóng nói cho Lý Phụng Hà sự việc Sử Học Vinh nhận hối lộ, sau khi Lý Phụng Hà biết rõ nguyên nhân sẽ không làm nhiều chuyện như vậy nữa, thật ra thành phố cũng là suy nghĩ về rất nhiều mặt, Sử Học Vinh nhận tham ô, họ cũng nghi ngờ Lý Phụng Hà, chẳng ai có thể tin được Lý Phụng Hà không hề biết gì về việc tham ô của chồng mình, nhưng thật ra Sử Học Vinh che giấu rất giỏi, Lý Phụng Hà đến giờ cũng vẫn tin rằng chồng mình là một ông quan thật sự thanh liêm.

Trương Dương vốn không muốn nhắc đến việc tham ô của Sử Học Vinh nữa, nhưng do Lý Phụng Hà làm mọi việc quá đáng, nên Trương Dương không thể chịu nổi vẫn quyết định nói chuyện này ra, có điều nói ra cũng có cái tốt của nó, Lý Phụng Hà từ trước đến giờ đều không tin chồng mình lại tự tử, giờ đây Trương Dương đã đưa ra một lý do hợp lý, còn về công việc giải thích cụ thế thì vẫn phải giao cho bên kỉ ủy làm, sau khi Lý Phụng Hà bình tĩnh lại, liền gọi điện cho kỉ ủy thành phố Nam Tích, trong điện thoại, bí thư kỉ ủy mới nhậm chức của thành phố Nam Tích là Mã Thiên Dực đã giải thích và nói rõ về vụ tham ô của Sử Học Vinh cho bà ấy nghe.

Khưu Phụng Tiên vào phòng làm việc lâm thời của Trương Dương, Trương Dương lấy cho bà ấy một chai nước, Khưu Phụng Tiên nói: “thật không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Trương Dương nói: “Cô rất quan với Sử Học Vinh sao?”

Khưu Phụng Tiên lắc đầu nói: “Tôi quen với Lý Phụng Hà nhiều hơn, cửa hàng của Tinh Toàn ở Nam Tích đã thuê mặt bằng của tòa nhà bách hóa, vì thế tôi và bà ấy quen nhau.”

Trương Dương nói: “May mà có cô đến giúp tôi khuyên bà ấy, trước khi cô đến, Lý Phụng Hà làm việc như một người điên vậy, bà ấy nghi ngờ rằng chúng tôi đã hại chết chồng bà ấy.”

]Khưu Phụng Tiên thở dài nói: “Bà ấy rất đáng thương, bà ấy không hề biết gì về sự việc của Sử Học Vinh.”

Trương Dương nói: “Nói thật, thì tôi không hề tin điều đó, họ là hai vợ chồng đấy chứ, hai vợ chồng làm sao có thể không biết gì về tình hình của đối phương được?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Người như Lý Phụng Hà tôi cũng có một đôi điều hiểu biết, bà ấy làm việc rất chăm chỉ, rất nhiệt tình, bà ấy đang sống ở một nơi khác với Sử Học Vinh, chuyện tình cảm không hề tốt như vẻ bề ngoài.”

Trương Dương hơi ngớ người, hắn ý thức được rằng Khưu Phụng Tiên biết điều gì đó, thấp giọng nói: “Khưu tiểu thư, có phải cô muốn nói cho tôi điều gì đó không?”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Chẳng có gì đáng nói cả, những sự việc thị phi của người khác không liên quan gì đến tôi, nói về việc của anh đi, có phải lần này anh sẽ ở lại kinh thành rất lâu không?”

Trương Dương nói: “Không lâu lắm, bên Nam Tích còn một đống việc chờ tôi quay về làm.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Sự việc miếng đất sân vận động cũ thế nào rồi? Khi nào thì quyết định trình tự tìm người đầu tư?”

Trương Dương nói: “Tôi không biết nữa, tôi có phải bên phòng chiêu thương đâu.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Nhưng tôi nghe nói anh là người phụ trách chính của hội thương mại kinh tế mùa thu của Nam Tích mà.”

Trương Dương cười nói: “Thông tin của Khưu tiểu thư thật là nhanh nạy, thành phố quả thực có nói với tôi, nhưng giờ đây nhiệm vụ của thành phố giao cho tôi là giải quyết sự việc của ban trú kinh, giờ đây tôi là quá bóng đá đi đá lại, ở đâu cần thì phải đến đó.”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Anh không phải là quả bóng, anh chỉ là người qua đường thôi!”

Trương Dương cười hà hà.

Khưu Phụng Tiên nhìn đồng hồ, đứng dậy cáo từ, lúc gần đi lại đưa ra lời mời với Trương Dương: “Ngày mai có thời gian không, tôi mời anh đến Kim Vương Phủ ăn cơm.”

Trương Dương lắc đầu nói: “Đợi chút rồi tính sau, nhiệm vụ mà thành phố giao cho tôi vẫn chưa hoàn thành.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Cũng được, đợi việc này xử lý xong, thì anh gọi điện cho tôi ngay nhé, gần đây tôi đều ở kinh thành.”

Sau khi Khưu Phụng Tiên rời đi không lâu, Trương Dương gọi Vương Nghị đến, cùng đi thăm Ngô Minh, mặc dù Trương Dương không hề muốn gặp tên này, nhưng Ngô Minh dù gì cũng là phó bí thư thị ủy, y bị bệnh ở kinh thành, nếu hắn không đi thăm, thì về tình về lí cũng thật vô duyên, hắn chẳng thèm để ý đến cảm nhận của Ngô Minh, Trương Dương không muốn nói những điều xì xầm về y.

Ngô Minh mặc bộ quần áo bệnh nhân nằm trên giường, phó chủ nhiệm ban trú kinh là Miêu Tuệ Như ngồi ở một bên gọt táo cho y, thấy Trương Dương bước vào, trên mặt Ngô Minh lộ ra vẻ đau khổ, nhưng dường như lại cố gắng cười nói: “Tiểu Trương, cậu đến rồi à…”

Trương Dương đưa bó hoa tươi trong tay cho Miêu Tuệ Như, hắn cười giơ tay ra bắt tay với Ngô Minh và nói: “Phó bí thư Ngô, nghe nói ông bị bệnh, vì thế tôi đến thăm.”