Y Đạo Quan Đồ

Chương 682-2: Căn cứ địa màu hồng(2)




Hứa Di cười với Trương Dương và nói: “Chủ nhiệm Trương, đều là bạn của anh à!”

Trương Dương gật đầu nói: “Đều chẳng phải người ngoài, hay là cùng ăn cơm đi.”

Giang Quang Á mời rất nhiệt tình: “Cùng ăn đi!”

Hứa Di nói: “Các anh có đến mười mấy người rồi, chúng tôi bên kia còn bảy tám người nữa, không ngồi vừa đâu.” Huấn luyện viên của cô ấy cũng bước đến, Hứa Di giới thiệu Trương Dương cho huấn luyện viên và các vận động viên khác cùng quan, vì Hứa Di là đại sứ hình ảnh của thế vận hội tỉnh Bình Hải, nên Trương Dương vô cùng khách khí với những người này, hắn cười nói: “Mọi người ăn gì cứ gọi đi, tối nay tôi mời.”

Hứa Di nói: “Anh từ xa vậy đến kinh thành, làm sao có thể để anh trả tiền được.”

Trương Dương cười nói: “Không sao, tôi có đống tiền tài ủng hộ đây!” Hắn nhìn sang Tra Vi, Tra Vi lại cười rạng rỡ nhìn sang Giang Quang Á, Giang Quang Á khảng khái nói: “Tôi trả tiền cho, tất cả chi tiêu tối nay cứ để tôi tính.”

Hứa Di cũng không khách sáo với Trương Dương và mọi người, nói một câu cảm ơn, rồi cùng ngồi ăn cơm với bạn của cô. Mặc dù họ đến muộn, nhưng lại kết thúc trước bên Trương Dương, đội thể dục có quy định nghiêm khắc, không được về quá muộn, Giang Quang Á bảo người phục vụ tính tiền cho cậu ta, Hứa Di lại đến cảm ơn lần nữa.

Tra Vi nói: “Đừng khách sáo nữa, những người như chúng tôi đều thích xem cô đấu lắm, bình thường muốn mời cô ăn còn chẳng có cơ hội ấy chứ!”

Hứa Di cười nói: “Bình thường tôi tập luyện khá căng thẳng, nên ít có thời gian ra ngoài.”

Tra vi lấy ra một phiếu vào cửa tăng cho Hứa Di, và mời: “Triển lãm nghệ thuật của chúng tôi bắt đầu vào thứ tư tuần này, nếu có thời gian mời đến xem!” Lời mời này của Tra Vi hơi bất ngờ, nhưng Hứa Di lại cười và đồng ý.

Trương Dương vốn thấy hơi kì lạ, Tra Vi và Hứa Di đâu có thân quen gì, tại sao Tra Vi lại mời cô ấy đến triển lãm nghệ thuật của họ chứ, câu tiếp sau đó của Tra Vi đã giải thích nguyên nhân thật sư, Tra Vi nói: “Tôi thật sự rất lo lắng, khó khăn lắm mới mở được, nếu lúc đó chẳng ai đến tham dự thì sao?”

Giang Quang Á nói: “Không có ai đến, thì chúng ta tự tham quan với nhau, chúng ta làm salon này chỉ là để biểu hiện bản thân, chứ có phải là cần người ta đến hô ứng đâu.”

Trương Dương nói: “Câu này tôi không tán thành, các bạn làm Salon, mục đích thể hiện bản thân chính là để nhận được sự công nhận của xã hội, nếu như không có ai đến, thì chẳng phải đã phí công vô ích sao, thế này đi, đến lúc đó, tôi sẽ tổ chức một vài người đến tham dự.” Những việc khác không dám nói, nhưng Trương Dương tổ chức một vài nhân viên trong ban trú kinh đến thì không thành vấn đề gì.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Cũng không đến nỗi thê thảm như mọi người nói đâu, chỉ học sinh trong trường, đến đã là mấy trăm người rồi.”

Tra Vi nói: “tí nữa tôi sẽ liên hệ với bên thông tin, giúp chúng ta tuyên truyền nhiều một chút.”

Thời gian gần đây, Trương Dương thật sự đã làm rất tốt vai trò chủ nhiệm ban trú kinh Nam Tích, thành phố đến bây giờ vẫn chưa quyết định ai sẽ là chủ nhiệm ban trú kinh, nguyên nhân chủ yếu là vì vụ án tham ô của Sử Học Vinh, ba phó chủ nhiệm của ban trú kinh này cũng sẽ bị điều tra, nếu như ba người họ không liên quan gì đến vụ án của Sử Học Vinh, thì chủ nhiệm ban trú kinh mới rất có khả năng sẽ được chọn trong ba người họ, nếu như họ cũng có vấn đề, thì chủ nhiệm ban trú kinh nhất định phải chọn người khác từ Nam Tích.

Trương Dương dù sao thì cũng phải tránh gió tránh bão ở kinh thành, cũng chẳng ngần ngại làm đội viên cứu hỏa một lần nữa.

Người trên kẻ dưới ở ban trú kinh đề rất kính trọng Trương Dương, biểu hiện quyết đoán của Trương Dương trong việc xử lý vụ án của Sử Học Vinh làm cho Ngô Minh không thể nào bì được.

Căn phòng làm việc và phòng chuẩn bị cho phó bí thư thị ủy Ngô Minh giờ đây Trương Dương đang sử dụng, Trương Dương ngồi trong phòng làm việc, ba vị phó chủ nhiệm ban trú kinh đều ngồi ở ghế sô pha nghe phân công công việc của hắn.

]Trương Dương nói: “Di thể của Sử Học Vinh đã được hỏa táng, vừa nãy tôi đã nói chuyện với Lý Phụng Hà, bà ấy đồng ý về Nam Tích hôm nay.” Hắn nhìn sang Vương Nghị: “Phó chủ nhiệm Vương, anh đã chuẩn bị xong xe chưa?”

Vương Nghị gật đầu nói: “Đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, xe thương vụ của ban trú kinh chúng ta sẽ đưa giám đốc Lý về.”

Ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên Miêu Tuệ Như, hắn nói: “Phó chủ nhiệm Miêu, thế thì đành làm phiền cô một chuyến vậy, cô và hai nhân viên nữa của ban trú kinh chúng ta sẽ phụ trách đưa Lý Phụng Hà về Nam Tích.”

Miêu Tuệ Như trong lòng rất không tình nguyện, cô ta cắn môi nói: “Sức khỏe tôi không được tốt, đoạn đường này lại rất dài, có khi không chịu được, hơn nữa….tôi là một đồng chí nữ, tôi sợ ở cùng người chết.”

Trương Dương nói: “Người chết gì chứ? Chỉ là tro mà thôi, một đảng viên như cô sao lại mê tín vậy nhỉ?”

Miêu Tuệ Như nói: “chủ nhiệm Trương, không phải tôi không muốn đi, mà là tôi sợ thật sự, anh nghĩ mà xem, Lý Phụng Hà phát điên việc gì cũng dám làm, một cô gái như tôi làm sao khống chế được bà ấy?” Miêu Tuệ Như không muốn đi còn một lý do quan trọng nữa, giữa cô ta và Sử Học Vinh có sự ám muội, mặc dù lúc đầu chỉ nhằm vào mục đích chính trị, cái chết của Sử Học Vinh chẳng làm cho cô ta cảm thấy quá nhiều sự đau thương, nhưng trong lòng khó tránh khỏi bóng tối, vì vậy cô ta mới không đồng ý.

Trương Dương nói: “Cô là phụ nữ, Lý Phụng Hà chẳng phải là phụ nữ sao? Chính vì cô là phụ nữ vì vậy mới để cô đi, giữa hai người nói chuyện với nhau cũng dễ hơn, cô sợ bà ấy phát điên, người đi cùng còn một lái xe nữa, hai đồng chí của ban trú kinh chúng ta, đều là đồng chí nam cả, cô còn sợ gì nữa?”

Miêu Tuệ Như cắn cắn môi, cô ta quả thật không thể đưa ra lý do làm người khác tin tưởng.

Ấn tượng đầu tiên của Trương Dương với Miêu Tuệ Như đã không tốt, hơn nữa sau khi Ngô Minh vào viện, người người tỏ ra rất ân cần, điều này càng làm cho Trương Dương phản cảm, Vương Nghị đã ngầm nói với hắn sự việc ám muội giữa Miêu Tuệ Như và Sử Học Vinh, Trương Dương càng khẳng định đẩy người phụ nữ này ra khỏi Nam Tích, Miêu Tuệ Như về Nam Tích không lâu, sẽ có kỷ ủy đến tìm hiểu những tình hình liên quan tới cô ta.

Trương Dương nói: “Chuẩn bị đi đi, nhớ lấy, nhất định phải đưa Lý Phụng Hà đến Nam Tích bình an.”

Miêu Tuệ Như đứng dậy cực kì khó chịu, nhưng giờ đây thành phố phái Trương Dương đến, Ngô Minh bị bệnh, Trương Dương có quyền phát ngôn tuyệt đối, cô ta chỉ có thể phục tùng.

Sau khi Miêu Tuệ Như rời đi, Trương Dương lại nói: “Phó chủ nhiệm Vu, mấy ngày này anh bỏ chút thời gian chỉnh lí một chút tiền nong của ban trú kinh, giờ đây kỉ ủy đang để ý đến việc của ban trú kinh, nếu như có vấn đề, chúng ta vẫn nên phát hiện trước thì hơn.”

Vu Hải Lâm gật đầu nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi hiểu rồi!”

Lý do Trương Dương để Vu Hải Lâm phụ trách việc này chứ không phải là Vương Nghị, là vì người phụ trách tài vụ - Vương Cầm chính là cháu gái ruột của Vương Nghị, Vương nghị là phó chủ nhiệm ban trú kinh, đương nhiên không phù hợp làm việc này.

Trương Dương nói: “Vấn đề của Sử Học Vinh kết thúc tại đây, thành phố bảo tôi đến là để giải quyết vấn đề tự sát của Sử Học Vinh, cố gắng không để sự việc này lan rộng, tránh những ảnh hưởng không tốt, giờ đây người nhà người chết đã ổn định lại tình hình cảm xúc, Lý Phụng Hà cũng đã mang tro cốt của Sử Học Vinh về Nam Tích, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành về mặt cơ bản rồi.” Nghe ý trong câu của hắn dường như là lời từ biệt trước khi ra đi.

Vương Nghị vội vàng nói: “Chủ nhiệm Trương, anh là cốt cán của chúng tôi, anh không thể không quản ban trú kinh chứ!” Tên này cũng là một nhân vật ưa xu ninh, ý thức được sức ảnh hưởng của Trương Dương, bắt đầu nói tốt de.

Vu Hải Lâm thấy Vương Nghị nói tốt Trương Dương, gã cũng không cam tâm rớt lại đằng sau: “Chủ nhiệm Trương à, may mà anh đã tới đây, nếu không chúng tôi không thể nào giải quyết được, đổi lại là ai đến cũng không được, giờ đây mặc dù sự việc của chủ nhiệm Sử đã yên ổn, nhưng trên trên dưới dưới ban trú kinh vẫn đang rối như mớ bòng bong, mọi người đều không yên tâm, có anh đến đây, chúng tôi mới yên tâm.”

Trương đại quan thầm nghĩ, hai loại các anh cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì, miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng chỉ muốn tôi đi ngay lập tức. Trương Dương nói theo lời của hai người đó: “Tôi cũng đâu nói bây giờ đi ngay, theo yêu cầu của thành phố, tôi sẽ còn ở lại kinh thành một thời gian.”

Lời này vừa phát ra, Vu Hải Lâm và Vương Nghị đều ngớ người, vốn tưởng rằng Trương Dương sắp đi rồi, hóa ra, tên này đang đùa cợt hai người họ. Sự tôn kính của hai người họ với Trương Dương chỉ là ngoài miệng, trong lòng thì vô cùng phòng vệ Trương Dương, Trương Dương là cán bộ cấp sở, hơn nữa trước kia hắn đã có kinh nghiệm làm việc ở ban trú kinh Xuân Dương, nếu làm công tác chủ nhiệm ban trú kinh nhất định là rất xuất sắc, thượng cấp phái hắn đến xử lý việc của ban trú kinh, sợ rằng không chỉ là phái một nhân viên cứu hỏa đến, rất có khả năng thành phố để hắn làm chủ nhiệm ban trú kinh.

Người trong quan trường, nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn thường thấy nhất là xung đột lợi ích, nếu như Trương Dương đảm nhận công việc chủ nhiệm ban trú kinh, thì hai người họ chẳng còn đất gì nữa, Trương Dương chính là trở ngại trên con đường thăng tiến chính trị của hai người họ, có điều trong lòng họ mặc dù có suy nghĩ, nhưng họ không hề hận Trương Dương, không dám hận, trên mặt chính trị, họ không thể bì được với Trương Dương, không nhắc đến bối cảnh của Trương Dương, chỉ nói về thực lực của Trương Dương cũng đã đủ để làm họ khâm phục.