Y Đạo Quan Đồ

Chương 686-1: Thông minh lại bị thông minh hại(1)




Lương Liên Hợp vội vàng nói: “Không cần, buổi trưa chúng tôi có lệnh cấm rượu.”

Trương Dương nói: “Vậy thì không uống nữa, ăn cơm thì được chứ, anh có công vụ cũng phải ăn cơm mà.”

Vương Nghị vội vàng đi chuẩn bị.

Sau khi Vương Nghị đi khỏi, Lương Liên Hợp thở dài nói: “Trương lão đệ à, nơi kinh thành này nước rất sâu, có những việc phải suy nghĩ cho thấu đáo rồi hẵng làm.” Câu này của gã là ý tốt, nhưng Trương Dương lại không thích nghe, Trương Dương nói: “Lương cục à, anh vẫn nghi ngờ tôi đánh Nghiêm Khai Kim sao?”

Lương Liên Hợp cười nói: “Việc đó không quan trọng, Nghiêm Khai Kim cũng chẳng phải nhân vật gì trong công ty Kinh Bắc, nhưng hai bên các anh đều hợp tác rất tốt, thì cũng chia tay cho tốt đi.”

Trương Dương nghe ra Lương Liên Hợp đang nói hộ Kinh Bắc, hắn cũng không phải là cố ý muốn gây sự, chỉ vào bốn góc tường của gian phòng rồi nói: “Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, năm ngoái ban trú kinh chúng tôi sửa chữa ở đây, bỏ ra hơn 1000000, họ bảo chúng tôi đi, có phải là hơi quá đáng không.”

Lương Liên Hợp nói: “Hợp đồng tôi cũng xem rồi, bên Kinh Bắc muốn đền bù cho các anh, việc này tôi thấy đừng để chạm đến hòa khí.”

Trương Dương nói: “Một chút tiền bồi thường đó không thể đủ cho tổn thất của chúng tôi, muốn chúng tôi đi thì dễ thôi, tôi cũng không làm khó họ, anh giúp tôi nói với cái ông Chung Tân Dân kia một tiếng, ngoài tiềng bồi thường, lấy ra thêm 500000 nữa, ngoài ra, chúng tôi chuyển đi cần phải có 1 tháng, nếu như ông ta đồng ý việc này, thì sự việc này sẽ quyết định vậy, nếu như không đồng ý, thì kệ xác ông ta là Chung Tân Dân hay Chung Cựu Dân, tôi cũng sẽ làm cho ông ta trở thành Chung Nạn Dân!”

Trương đại quan nói câu này rất chắc nịch, Lương Liên Hợp nghe xong cũng chau mày, gã là người đứng đầu trị an trong khu vực này, đương nhiên không hi vọng xảy ra chuyện này, nhương Lương Hiên Hợp hiểu tính khí của Trương Dương, tên này là một người không sợ trời không sợ đất, không những vậy, mà lại có sức chiến đấu vô cùng ác liệt, Lương Liên Hợp vẫn hi vọng chuyện này có thể đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa vô sự, gã cười nói: “Tôi cũng chẳng giấu gì cậu, quan hệ của tôi và Chung Tân Dân khá tốt, thế này đi, tôi hẹn ông ấy, ba người chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện, xem xem việc này có thể giải quyết trong hòa bình được không.”

Trương Dương nghe Lương Liên Hợp nói vậy cũng không thể nào làm khó gã thêm được, hắn gật đầu nói: “Nói chuyện cũng tốt.”

Lương Liên Hợp gọi điện thoại cho ông chủ công ty Kinh Bắc trước mặt Trương Dương, gã và Chung Tân Bắc là bạn lâu năm, cho rằng việc này vẫn có thể đứng ra làm hòa giải, nhưng Chung Tân Dân nghe Lương Liên Hợp nói vì chuyện này, thái độ rất cứng rắn, nói to lên trong điện thoại: “Lão Lương, anh đừng quản chuyện này nữa, nhà là của tôi, hắn dám đánh người của tôi trong địa bàn của tôi, anh giúp tôi nói cho hắn, tôi phải kiện hắn, tôi phải cho hắn vào tù.” Tiếng rất lớn, tai của Trương đại quan vốn đã thính, nên nghe rất rõ những lời này.”

Lương Liên Hợp ho một tiếng rất gượng gạo nói: “Tân Dân, hay là anh đến ban trú kinh Nam Tích một chuyến, chúng ta nói chuyện xem thế nào!” Chung Tân Dân nói: “Có gì mà nói chuyện chứ? Giúp tôi nói với hắn ta một tiếng, bảo họ cút ngay đi cho tôi, sáng mai tôi sẽ cho người đến thu lại nhà. Nếu như họ không chuyền đi, thì đừng trách tôi không khách sáo, ngày mai tôi sẽ vất cả người lẫn đồ ra ngoài.” Chung Tân Dân nói đến độ như vậy, Lương Liên Hợp đương nhiên cũng không thể nào nói điều kiện của Trương Dương ra, gã lo Trương Dương nghe thấy, quay sang nhìn Trương Dương, nhưng phát hiện ra Trương Dương vẫn ngồi đó như chẳng có việc gì xảy ra vậy, đang uống trà kìa. Trương đại quan đương nhiên đã nghe thấy hết tất cả những lời đó, và trong lòng cũng rất giận, nhưng hắn không thể nào phát tác ở đây được, Lương Liên Hơp đâu có đắc tội với hắn, người ta có ý tốt, muốn giúp hắn giảng hòa, nhưng Chung Tân Dân đã không cho gã cơ hội.

Lương Liên Hợp cười nói: “Hai người đều rất cứng đầu.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Không nói chuyện này nữa, đi, ăn cơm thôi.”

Lương Liên Hợp thật sự không tiện ăn bữa cơm này, gã lại từ chối lần nữa, nhưng Trương Dương không để ý, kéo tay gã, mời những người đi cùng gã đến đây xuống nhà ăn. Vương Nghị đã bảo người chuẩn bị xong xuôi, cơm canh của ban trú kinh Nam Tích rất đặc sắc, là món ăn Hoài Dương đặc biệt.

Lương Liên Hợp từ chối, vì gã cảm thấy rằng bữa cơm này chẳng thoải mái chút nào, của biếu là của lo của cho là của nợ, gã đều quen với cả hai bên, thật sự không thể nào biểu thị lập trường của mình được, Trương Dương muốn hiệu quả như vậy, bảo Vương Nghị mở chai Mao Đài 30 năm: “Lương cục, rượu ngon lắm đấy, ít nhiều gì cũng uống một chén.”

Lương Liên Hợp nói: “chúng tôi có quy định, buổi trưa không được uống rượu.”

Trương Dương nói: “Quy định là do lãnh đạo đặt ra, lãnh đạo phân cục là anh, uống một ít thôi, ba ly thế nào?”

Lương Liên Hợp thật sự không thể nào từ chối được nữa, gật đầu nói: “Ba ly, chỉ ba ly thôi đấy.”

Mặc dù nói là nói vậy, nhưng khi đã phá giới, thì không thể nào kìm hãm được nữa, Lương Liên Hợp vốn đã là người thích uống rượu, uống xong hai ly, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Lương Liên Hợp lại khuyên Trương Dương: “Trương lão đệ à, việc này tôi thấy thôi đi, về mặt pháp luật các cậu không có lý đâu.”

Trương đại quan lại gật đầu nói: “Kệ thôi, có phải là việc gì to tát đâu, tí nữa chúng tôi sẽ chuyển đi.”

Lương Liên Hợp ngớ người, Vương Nghị và Vu Hải Lâm cũng ngớ ra, vừa nãy Trương Dương còn kiên quyết không đi, nhưng đột nhiên giờ đây đã thay đổi chủ ý rồi, chẳng lẽ Trương Dương thật sự sợ Chung Tân Dân sao?

Lương Liên Hợp cười nói: “Nghĩ thông là tốt rồi, ít nữa tôi sẽ tìm Chung Tân Dân, bảo họ để cho mấy ngày.”

Lương Liên Hợp không ngờ rằng thái độ của Chung Tân Dân lại cứng vậy, gã nhất định bắt ban trú kinh Nam Tích, sáng mai sẽ thu hồi lại nhà. Lương Liên Hợp thấy Chung Tân Dân kiên quyết vậy, cũng cảm thấy rất mất mặt, gã nhắc nhở Chung Tân Dân: “Trương Dương là con trai nuôi của phó thủ tướng Văn, không dễ gây sự đâu, sự việc này anh có cần phải suy nghĩ một chút không?” Chung Tân Dân nói: “Tôi biết!”

Lương Liên Hợp nói: “Anh biết mà vẫn còn gây sự vào sao?”

Chung Tân Dân phản vấn: “Anh cảm thấy tôi không đủ khả năng động vào hắn à?”

Lương Liên Hợp bắt đầu cảm thấy việc này có gì đó bất bình thường, nhất định trong đó có nội tình gì, gã thấp giọng nói: “Tân Dân, hình như giữa anh và Trương Dương có mâu thuẫn gì đó.”

Chung Tân Dân nói: “Trước kia không có, bây giờ thì có rồi, tôi lấy lại nhà của tôi là chuyện hết sức bình thường, hắn ta dựa vào đâu mà đánh người của tôi chứ?”

Lương Liên Hợp nói: “Tân Dân, nghe tôi một câu, tức tối chẳng có ý nghĩa gì đâu, Trương Dương không phải là nhân vật dễ gây hấn.” Chung Tân Dân nói: “Người khác sợ hắn ta, tôi không sợ, tôi cứ muốn thu hồi lại nhà của tôi đấy, tôi không tin, trên đất kinh thành mà cũng không phản lại hắn được!”

Lương Liên Hợp trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ, Chung Tân Dân chưa được nhìn thấy vũ lực của Trương Dương, nếu như thật sự nhìn thấy Trương Dương ra tay, thì sẽ không nói như thế này nữa rồi.

Chung Tân Dân nói: “Lão Lương, anh đừng xen vào. Ở đây không có việc của anh đâu, ngày mai anh trốn đi xa vào, tôi mang người đi thu nhà của tôi.”

@@@

Bên ban trú kinh Nam Tích, Trương Dương thật sự đã cho nghỉ việc, đây là vì suy nghĩ cho sự an toàn của người làm, hắn cho nghỉ từ thứ hai đến chủ nhật, những người không cần thiết, mấy ngày này cố gắng không đến ban trú kinh. Trương đại quan mặc dù lợi hại, nhưng đám nhân viên của ban trú kinh chẳng ai đánh nhau được hết, Trương Dương đã dụ trừ đến việc ngày mai có thể sẽ phải sử dụng thủ đoạn bạo lực để thu hồi nơi đây, Trương đại quan cũng đã chuẩn bị sử dụng bạo lực.

Vương Nghị và Vu Hải Lâm đều cảm thấy sự sợ hãi, hai người đều sợ hãi cả, đây là kinh thành chứ không phải là Nam Tích, có câu rằng, cường long bất áp địa đầu xà. Mặc dù Trương Dương có bối cảnh, nhưng Chung Tân Dân của Kinh Bắc cũng không phải là nhân vật bình thường, có thể làm ăn lớn như vậy ở kinh thành, đằng sau nhất định phải có hậu đài. Chung Tân Dân mặc dù không phải là những nhân vật khét tiếng như tam công tử kinh thành, nhưng gã cũng không phải là con của người dân bình thường. Sau khi họ thương lựng, cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, cùng đi tìm bí thư thị ủy Ngô Minh, báo cáo với Ngô Minh việc này.

Ngô Minh mấy ngày này hồi phục rất tốt, chỉ là phát hiện ra thái độ của cô y tá chăm sóc rất cảnh giác, cô y tá xinh đẹp chăm sóc y trước đó cũng không thấy đến nữa, Ngô Minh rất chán nản, nghĩ rằng việc này liệu có phải có liên quan đến Trương Dương hay không, cảm giác đầu tiên khi nghe ban trú kinh xảy ra việc là vô cùng mừng rỡ, mặc dù y biết rằng, là lãnh đạo thị ủy Nam Tích không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng y thật sự thầm cảm ơn, đáng kiếp Trương Dương, giờ đây sự việc phiền toái đã đến thật rồi, thành phố bảo cậu tạm thời đến ban trú kinh làm việc, nhưng chưa ngồi nóng chỗ, đã làm cho ban trú kinh mất hết cả ổ, nếu việc này đồn ra ngoài, chắc chắn bị người ta cười cho thối mũi.

Vu Hải Lâm khổ sở nói: “Bí thư Ngô, ông phải giúp chúng tôi.” Ngô Minh nói: “Các anh nghĩ thế nào?”

Vu Hải Lâm và Vương Nghị quay ra nhìn nhau, Vu Hải Lâm dũng cảm nói: “Chúng tôi cảm thấy việc này không cần thiết phải làm lớn đến vậy, người ta đã đồng ý bồi thường cho mình thì mình cũng đừng gây sự nữa, chúng ta đến kinh thành là để làm tốt mọi quan hệ mọi mặt, chú không phải là để gây thù chuốc oán.”