Y Đạo Quan Đồ

Chương 694-2: Một tuyến liên hệ (thượng) (2)




Phùng Lộ cười nói: " Thị trưởng Trương, ngài cũng đến Tử Cấm thành du ngoạn à!"

Trương Dương cười gật đầu nói: "Tới nơi này đi dạo, mong muốn kiếm một chút hoàng khí."

Phùng Lộ nhìn thoáng qua Hình Triêu Huy đã đi xa nói: "Bạn của ngài?"

Trương Dương lắc đầu: "Không quen, chỉ là người qua đường." Lúc nói những lời này không khỏi nhớ tới hiện tại vị trí của mình rất kỳ quái, đột nhiên trở thành một nhân viên ngoài biên chế của quốc an, ngoại trừ Hình Triêu Huy, toàn bộ quốc an không ai biết thân phận của mình, ngay cả gặp mặt đều phải lén lút như vậy. Sau này tiền lương của quốc an đừng hy vọng nữa, về phần thưởng cuối năm và các phúc lợi khác thì càng đừng nghĩ, nghĩ như vậy, Trương đại quan nhân đảo có chút hoài niệm chổ tốt của quốc an đối với mình.

Phùng Lộ nói: "Thị trưởng Trương, ngài đến kinh thành khi nào?"

Trương Dương cười nói: "Tới vài ngày rồi, hai ngày nữa cần phải trở về."

Phùng Lộ nói: "Ngài có thời gian không? Tôi mời ngài ăn, tận tình làm chủ."

Trương Dương nghe cô ấy nói như vậy không khỏi nở nụ cười, Phùng Lộ thấy Trương Dương cười, cảm thấy hơi ngượng, mặt cười không khỏi đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: "Khách sạn lớn tôi mời khôngnổi, nhưng đồ ăn đặc sắc ở đây thì vẫn được."

Trương Dương nói: "Phùng Lộ à, tôi thật sự không có thời gian, để lần sau đến kinh thành nhất định sẽ hẹn em cùng ăn, thật ra cái tôi muốn ăn nhất là thịt dê nướng của nhà em, hiện tại tôi đến Nam Tích công tác, buổi tối khi ăn khuya thường thường nhớ tới quán nướng nhà em, tại nơi khác tìm không được cái mùi vị kia."

Phùng Lộ cười nói: "Thị trưởng Trương, chờ nghỉ hè khi tôi trở lại, còn có thể giúp ba phụ bán, đến lúc đó nếu ngài có thời gian rãnh, nhất định phải tới Phong Trạch, tôi khẳng định sẽ mời ăn thịt dê nướng tốt nhất”

Trương Dương gật đầu, lại nói: "Sau đó đừng gọi thị trưởng nữa, tôi hiện tại không còn là thị trưởng nữa, em gọi là anh Trương cũng được."

Phùng Lộ đỏ mặt nói: "Tôi không dám."

Trương Dương nói: "Có cái gì không dám? Em bây giờ là sinh viên tài cao rồi, em gọi tôi là anh, là cho tôi mặt mũi!" Hắn nhìn thoáng qua bạn học đứng ở xa xa của Phùng Lộ nói: "Đi nhanh đi, các bạn học đều đang chờ em kìa."

Phùng Lộ gật đầu, xoay người đi vài bước, lại xoay người, phất phất tay với Trương Dương.

Trương Dương ở kinh thành hai ngày, hắn vốn định đi thăm Kiều lão, cảm tạ Kiều lão trợ giúp hắn, nhưng lại nghe nói Kiều lão đến Đông Bắc, chỉ đành bỏ cái ý niệm này trong đầu, hai ngày này Trương Dương vẫn ở tại chổ của Thiên Trì tiên sinh, Trần Tuyết từ đêm đó rời đi, vẫn không có trở về, Trương Dương ý thức được, Trần Tuyết hẳn là đang cố ý lảng tránh mình.

Mẹ nuôi La Tuệ Trữ tới một chuyến, vốn Trương Dương muốn đến chổ của bà, nhưng La Tuệ Trữ nói đã thật lâu không có tới tòa nhà này, muốn đến thăm, thuận tiện tưởng nhớ Thiên Trì tiên sinh một chút.

Khi La Tuệ Trữ đến nơi đây, Trương Dương đang sắp xếp thu dọn đồ tại góc tường, hai ngày này hắn rãnh rỗi không có gì làm nên dọn dẹp ngôi nhà này, thật ra ngôi nhà này vẫn đều được Trần Tuyết giữ gìn, cho nên rất sạch sẽ, Trương Dương thuộc về cái loại không có việc gì làm nên dư hơi đi dọn lại.

La Tuệ Trữ thấy hắn kéo bàn kéo ghế dọn dẹp, khiêng đồ chất gọn vào góc tường, không khỏi cười nói: "Con có mệt hay không!"

Trương Dương nghe được giọng nói của mẹ nuôi, xoay người nhìn bà một cái, cười lắc đầu, đem đồ đạc đặt vào vị trí, sau đó đi tới vòi nước trong viện rửa tay và mặt sạch sẽ rồi vào trong lau mặt

La Tuệ Trữ đã ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây, từ sau khi Thiên Trì tiên sinh rời đi, bà ấy hầu như không đến nơi này nữa, nhớ giọng nói và dáng điệu nụ cười của Thiên Trì tiên sinh ngày xưa, nội tâm không khỏi thổn thức.

Trương Dương vào phòng trong mang một bộ trà cụ ra, pha trà cho La Tuệ Trữ.

La Tuệ Trữ nghe thấy được hương trà, không khỏi khen: "Trà mới của năm nay!"

Trương Dương nói: "Khâu Phượng Tiên tặng cho con, con cũng không biết là loại gì, nhưng mà cô ấy nói mang đến từ Cao Sơn trà ở Đài Loan." Pha trà xong, Trương Dương rót ra tách cho La Tuệ Trữ.

La Tuệ Trữ nhấp một ngụm, cảm thấy nước trà vào miệng mà mùi hương vẫn còn lưu lại, nhẹ giọng khen: "Trà ngon!"

Trương Dương nói: "Nếu mẹ nuôi cảm thấy thích, trở về con sẽ tặng cho mẹ một hộp”

La Tuệ Trữ đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Trương Dương.

Trương đại quan nhân dưới ánh mắt của bà cảm thấy có chút bất an, vô luận chuyện lần này lao vào vùng cấm quân sự là vì nguyên nhân gì, thì dù sao cũng đều gây cho bà thêm phiền phức, trong đáy lòng Trương Dương không muốn, nhất là sau đó biết, là La Tuệ Trữ gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, trong lòng Trương Dương càng cảm thấy áy náy, nếu như không phải quan tâm mình, với thân phận và địa vị của La Tuệ Trữ, lại sao lại hạ mình gọi điện thoại cho một vãn bối? Trương Dương thấp giọng nói: "Mẹ nuôi, xin lỗi!"

La Tuệ Trữ cười nói: "Vì sao bỗng nhiên nói như vậy?"

"Chuyện này đã gây phiền phức cho mẹ!"

La Tuệ Trữ hỏi: "Con có phải là con nuôi của mẹ không?"

Trương Dương gật đầu.

La Tuệ Trữ cười nói: "Con cái trong mắt mẹ vĩnh viễn đều là một đứa nhỏ, là đứa nhỏ sẽ phạm sai lầm, trong mắt của mẹ, sai lầm của con cái luôn luôn có thể tha thứ, em không biết chuyện này là vì nguyên nhân, tôi cũng không muốn biết nguyên nhân của chuyện này, em chỉ cần thấy con có thể bình an vô sự cũng đã đủ rồi."

Trong lòng Trương đại quan nhân vô cùng cảm động, La Tuệ Trữ đối với mình thật sự là quá tốt.

La Tuệ Trữ nói: "Thật ra ai ai cũng sẽ có ngày lớn lên, đợi đến ngày đó, con thật sự thành thục, mẹ dù có muốn giải quyết phiền phức cho con, cũng là lòng có dư mà lực không đủ." La Tuệ Trữ nói đến đây không khỏi thở dài một hơi.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, sau này con làm việc nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn, tận lực không làm cho mẹ lo lắng."

La Tuệ Trữ nói: "Nếu như có suy nghĩ, thì nhanh tìm một bạn gái kết hôn đi, con cũng không còn nhỏ, tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt."

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, con mới hai mươi bốn, hiện tại đều lưu hành kết hôn muộn mà, con cảm thấy ít nhất cũng phải dăm ba năm nữa”

La Tuệ Trữ trừng mắt liếc hắn nói: "Tình cảm mà bất định tính, vĩnh viễn không lớn lên được, con nói thật với mẹ, giữa con và Yên Nhiên rốt cục là còn có hy vọng hay không?”

Trương Dương cười khổ nói: "Mẹ nuôi, mẹ cũng biết, hiện tại con đặc biệt sợ nói chuyện tình cảm lắm."

La Tuệ Trữ nói: "Trốn tránh không phải biện pháp, con không thể bởi vì chuyện của Giai Đồng mà cả đời chìm đắm trong bi thương, con không có khả năng sống một mình cả đời."

Trương Dương nâng chung trà lên lặng lẽ uống trà, mỗi lần La Tuệ Trữ dạy dỗ hắn, thằng nhãi này chỉ có thể dùng im lặng mà chống đỡ, lúc trước hắn quả thật có suy nghĩ qua chuyện hôn nhân, nhưng từ sau khi Cố Giai Đồng mất, hắn vẫn lảng tránh đối với hôn nhân, hắn sợ đề cập đến chuyện hôn nhân.

La Tuệ Trữ thở dài nói: "Mẹ biết con không muốn nghe mẹ nói."