Y Đạo Quan Đồ

Chương 710-2: Phát triển với quy hoạch (2)




Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh này, trí nhớ gì thế, đêm nay phó tổng tài Justine của English Bender muốn tới Nam Tích, anh đã quên?"

Trương Dương cái vỗ ót của mình một chút: "A, chuyện quan trọng như thế tôi lại quên, tôi đi thông báo cho Thường Lăng Phong, để hắn cùng nhau đi đón người."

Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Quên đi, Justine không thích náo nhiệt, hay là để một mình tôi đi."

Trương Dương nói: "Đừng khách khí, đã trễ thế này, hay là tôi cùng đi chung."

Kiều Mộng Viện nhìn hắn một cái nói: "Anh nhận thức Justine?"

Trương Dương nói: "Tôi không nhận ra hắn, nhưng mà cô nhận thức, người Mỹ không mấy thứ tốt, hay là tôi với cô cùng nhau đi qua."

Kiều Mộng Viện biết hắn đang lo lắng cái gì, không khỏi có chút buồn cười, cô ấy nhẹ giọng nói: "Như vậy tùy tiện cùng đi qua, có chút không lễ phép."

Trương Dương nói: "Dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải gặp mặt hắn, người Trung Quốc chúng ta không phải hiếu khách sao? Người ta từ xa vạn lý đi tới Nam Tích khảo sát, nếu như tôi không ra mặt chiêu đãi thì đúng là khó ăn nói."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh không phải của ủy ban thể dục sao?"

Trương Dương nói: "Hiện tại thành phố đem chuyện của kinh mậu giao cho tôi, lãnh đạo hiện tại của phòng chiêu thương hỗ trợ công tác với tôi."

"Nghe hình như rất uy phong."

Trương đại quan nhân dương dương tự đắc nói: "Đúng vậy, cá nhân tôi là không muốn tiếp nhiều công tác như vậy, thế nhưng tôi mặc kệ thì có ai làm? Phật có một câu nói: ta không vào địa ngục ai vào địa ngục?"

Kiều Mộng Viện không nhịn được cười nói: " Lần đầu tiên nghe người ta đem quan trường hình dung thành địa ngục."

Trương Dương nói: "Đi thôi, tôi đưa cô đi!"

Kiều Mộng Viện không từ chối, lên xe jeep của Trương Dương, khi ô tô khởi động, cô ấy không khỏi có chút lo lắng: "Nửa đường sẽ không tắt lửa chứ?"

Trương Dương cười nói: "Sao có thể? Xe jeep mặc dù hư cũng có thể tránh mưa gió, phía sau còn có câu gì nữa nhĩ?"

Kiều Mộng Viện trừng mắt liếc hắn, thằng nhãi này đúng là không nghiêm chỉnh.

Justine đã đến Nam Tích, hắn ở tại khách sạn Hải Thiên, hắn dàn xếp xong mới gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, hẹn gặp mặt quán bar Hắc Kiệt Khắc tại bên cạnh của Hải Thiên.

Quán bar trong nước luôn phủ kín một tầng Trung Quốc đặc sắc, loại cảm giác hàng ngoại nhập từ đầu đến cuối không phải thuần khiết như vậy, quán bar khai trương không bao lâu, ngoài cửa cũng có dựng một thùng bia thật lớn, sinh ý cũng rất nhẹ, Kiều Mộng Viện và Trương Dương cùng nhau đi tới trước cửa, không quên căn dặn hắn: "Anh đừng nói bậy."

Trương Dương nói: "Tôi nói bậy hắn nghe hiểu được sao?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh đừng xem thường Justine, hắn tinh thông hơn mười ngôn ngữ, bên trong có Hán ngữ.”

Trương Dương nói: "Vậy được rồi, lúc tôi mắng hắn sẽ dùng tiếng Giang thành."

Kiều Mộng Viện nói: "Đang yên đang lành anh mắng chửi người ta làm gì?"

Trương Dương nói: "Tôi nói thôi, giả như hắn đắc tội tôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Trừ phi anh không muốn công ty English Bender đem nơi sản xuất thiết lập tại Nam Tích."

Trương Dương nói: "Cô nhận thức tôi lâu như vậy, còn không biết cốt khí của tôi, trên vấn đề nguyên tắc, tôi tuyệt không thoái nhượng." Về phần nguyên tắc cái gì, thằng nhãi này cũng nói không nên lời.

Hai người đi vào quán bar, thấy được một người tóc vàng ngồi một mình ở quầy bar, từ bóng lưng thoạt nhìn thân hình có vẻ không tồi.

Kiều Mộng Viện kêu một tiếng Justine.

Người nước ngoài kia xoay người lại, tướng mạo anh tuấn dễ nhìn, mang theo kính mắt có vẻ vô cùng nho nhã, ấn tượng của Trương đại quan nhân đối với người nước ngoài bình thường là hai chữ nho nhã không hơn, nhưng Justine này không giống, có vẻ hào hoa phong nhã, khí chất lộ ra phong độ của người trí thức, hắn cười đi tới, mở cánh tay, ôm Kiều Mộng Viện một chút, còn nhẹ nhàng hôn lên hai gò má của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân thấy trong mắt, trong lòng nổi cáu, mẹ nó! Dám chiếm tiện nghi của Kiều Mộng Viện, thật ra hắn cũng rõ ràng, người ta là lễ tiết phương tây, chưa chắc thật sự có ý niệm chiếm tiện nghi, nhưng thấy cảnh tượng như vậy trong lòng cũng là cực kỳ khó chịu.

Kiều Mộng Viện đem Trương Dương giới thiệu cho Justine nhận thức.

Justine cười vươn tay, Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nắm tay cùng hắn, sau đó đột nhiên cho hắn một cái ôm, Justine không ngờ rằng đối phương đột nhiên ôm mình, hơn nữa ôm rất dùng sức, cảm giác được xương cốt quanh thân đều kêu lên, cũng sắp bị thằng nhãi này bẻ gãy. May là Trương Dương rất nhanh buông hắn ra, cười ha hả nói: "Hoan nghênh hoan nghênh!"

Justine giật cánh tay, cũng nở nụ cười, dùng tiếng Trung nói: "Trương tiên sinh khí lực thật lớn!"

Kiều Mộng Viện nghe nói như thế nhất thời biết Trương Dương đã ra ám chiêu với Justine liễu, có chút bất mãn nhìn hắn một cái, Trương Dương cười nói: " Trung Quốc chúng tôi rất hiếu khách." hai bên của Justine mời bọn họ đi tới quầy bar ngồi xuống, hắn và Trương Dương ngồi ở Kiều Mộng Viện, Justine nói: " Rượu Baileys?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Không ngờ rằng anh vẫn nhớ kỹ."

Justine nói: "Về tất cả của cô tôi đều nhớ rất rõ ràng."

Trương Dương càng nghe càng không thoải mái, cái tên nước ngoài này đối với Kiều Mộng Viện hình như không phải ôm quan hệ hữu nghị tinh khiết, Justine lại nói với Trương Dương: "Anh uống cái gì? Tôi mời!"

Trương Dương nói: "Tôi mời cho, anh là khách mà!"

Justine cười nói: "Vậy cho một tequila!"

Trương Dương rất ít uống rượu ngoại, bất quá ngày hôm nay hắn ôm ý niệm phân cao thấp với Justine của, mặt nào cũng không thể tỏ ra yếu kém.

Phương pháp uống tequila của Justine có chút đặc biệt, trước tiên cho một chút muối ăn, nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm, sau đó uống một ngụm nhỏ, rồi liếm một miếng chanh, nhắm mắt lại có vẻ rất hưởng thụ.

Trương Dương tuy rằng uống qua không như vậy, nhưng cũng bắt chước theo, cũng liếm một chút muối, đáng tiếc liếm nhiều, uống một ngụm rượu vào thì … mẹ kiếp, sao giống rượu thuốc quá vậy? Trương đại quan nhân thật sự uống không quen cái này vị, hai mùi chen vào cùng một chổ đúng là khó chịu.

Kiều Mộng Viện thấy dáng dấp của hắn, không khỏi nở nụ cười: "Anh đó, uống không quen rượu ngoại, có thể uống rượu trong nước."

Trương Dương nói: "Cái rượu ngoại đều pha chế mà uống, tôi uống không quen."

Justine nói: " Rượu Trung Quốc cũng có thể pha chế, văn hoa rượu đông tây mặc dù có chút khác biệt, thế nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, bên trong đều là cồn."

Trương Dương nói: " Rượu của Trung Quốc có mùi vị thuần khiết."

Justine cười nói: " Rượu Trung Quốc tôi uống không nhiều lắm, rượu xái uống nhiều hơn, nhất là lúc đến trường."

Trương Dương nói: "Anh uống qua rượu xái rồi à, sao không nói sớm, hai ta uống rượu xái nha." Hắn ngoắc phục vụ cầm một lọ rượu xái, Justine nói: "Anh đại khái không biết, rượu xái cũng có thể pha chế ra mùi của rượu ngoại."

Trương Dương nói: "Sao pha?" Trong phương diện quán bar này, đạo hạnh của Trương đại quan nhân vẫn kém hơn rất nhiều.

Justine gọi một *** bò húc, pha chế rượu xái cùng một chỗ, sau khi trộn lại, cho Trương Dương một ly, Trương Dương nâng ly lên, uống thử một ngụm, trời ạ, thật sự là có mùi rượu ngoại.

Justine nói: "Loại phương pháp này uống là người Trung Quốc phát minh, rượu xái pha với bò húc, có thể uống ra mùi vị của vokka."

Trương Dương nói: "Anh đối với Trung Quốc lý giải thật đúng là nhiều."