Y Đạo Quan Đồ

Chương 717-1: Sống chết có số (1)




Sau khi Trương Dương điều tiết một lúc, bỗng nhiên mở trừng mắt, tay vận chỉ nhanh như gió, điểm vào toàn bộ huyệt đạo trên người Sở Trấn Nam, nội tức hùng hậu bên trong cơ thể hắn cứ thế theo các huyệt đạo mà nhập vào mười hai kinh mạch: Thái âm phế kinh, dương minh niên dạ tràng kinh, quyết âm tâm bao kinh, thiếu dương tam tiêu kinh, thiếu âm tâm kinh, thái dương tràng kinh, thái âm tỳ kinh, dương minh vị kinh, quyết âm can kinh, thiếu dương đảm kinh, thiếu âm thận kinh, thái dương bàng quang kinh trong cơ thể Sở Trấn Nam.

Kinh mạch trong cơ thể con người cũng giống như dương tràng đạo, khí huyết lưu thông trong các mạch cũng giống như dòng điện lưu áp lực thấp, cựu kì yếu ớt, Sở Trấn Nam đã được y học chấp nhận là tử vong, còn nguyên nhân mà Trương Dương quyết định mạo hiểm làm điều này là do Sở Trấn Nam mới chết không lâu, tuy đã tim ngừng đập nhưng kinh mạch trong cơ thể vẫn chưa bị bế tắc. Hắn muốn tranh thủ trước khi kinh mạch chưa bị bế tắc, đoạt lại chút khí huyết yếu ớt, nhập trả lại đan điền. Muốn làm việc này không đơn giản chỉ dùng hết nội lực của mình mà còn phải am hiểu uyên thâm về huyệt đạo, mười hai kinh phân thành âm dương, âm kinh chúc tạng, dương kinh chúc phủ. Để đánh thức khí huyết trong kinh mạch, khi Trương Dương truyền nội lực vào cơ mạch của ông Sở cần phải sử dụng cả hai thủ pháp âm dương bất hợp, điều khiển âm dương nóng lạnh luân phiên. Việc này cực kì khó khăn kể cả khi người đó là một cao thủ, hơn nưa còn rất nguy hiểm, chỉ hơi chút kinh xuất cũng không được, thậm chí còn bị tẩu hỏa nhập ma, rơi vào thâm uyên vạn khiếp bất phục.

Bên ngoài vô cùng im lặng, tất cả đều chăm chú theo dõi tình hình phía trong phòng, họ chỉ nhìn thấy hai cánh tay của Trương Dương cứ thế linh hoạt chuyển động đả vào các huyệt đạo trên người Sở Trấn Nam. Sau đó, lại nhìn thấy một nửa người của Trương Dương bắt đầu bốc lên làm khói màu trắng, nửa người còn lại đầy lãnh khí u ám đến mức tóc tai lông mày đều kết sương trắng. Để cứu Sở Trấn Nam, Trương Dương đã hoàn toàn vứt bỏ sống chết, kinh mạch của hắn đang trong trạng thái âm dương luân phiên, bị sự tuần hoàn nóng lạnh giày vò. Bất luận phải trả giá như thế nào, hắn cũng phải cố gắng thử một lần! ……………….

Tạ Chí Quốc và Hồng Trường Vũ mặt mày đều ủ rũ, hai người lặng lẽ đi sang một bên, Tạ Chí Quốc thở dài: "Trường Vũ, thật là hồ đồ!"

Hồng Trường Vũ cũng không tin Sở Trấn Nam sẽ khải tử hồi sinh, y nói với Tạ Chí Quốc: "Đã liên lạc với phía bên Mỹ rồi, ngày mai lão thái thái có thể sẽ đến nơi rồi." Tạ Chí Quốc thở dài: "Sức khỏe của lão thái thái cũng không ổn, biết tin dữ này chỉ e sẽ không chịu đựng nổi."

Hồng Trường Vũ đáp: "Tạm thời không thông báo cho bà ấy tin tư lệnh đã qua đời." Tạ Chí Quốc nói: "Cho phép Trương Dương làm như này, có phải là quá bất kính với tư lệnh không?" Tạ Chí Quốc vẫn không thể chấp nhận được việc di hài của Sở tư lệnh phải chịu giày vò.

Hồng Trường Vũ nói: "Sự việc đã xảy ra, thì mười phút cũng vậy thôi. Để hắn thư xem, có lẽ hắn sẽ thấy trong lòng yên ổn hơn chút."

Tâm trạng của Sở Yên Nhiên dần ổn định hơm, Lâm Tú ôm lấy vai cô. Đối với những người này, Sở Trấn Nam chiếm một vị trí tương đối quan trọng, mắt Lâm Tú đỏ hoe, nhẹ nhàng nói với Sở Yên Nhiên: "Phải khuyên Trương Dương, để cậu ấy chấp nhận sự thật thôi."

Sở Yên Nhiên rưng rưng: "Ông ngoại đến một câu cũng không để lại.... Ông cò chưa kịp gặp mặt bà ngoại lần cuối, ông còn muốn cầu hôn bà ngoại...ông muốn phục hôn" nói rồi Sở Yên Nhiên lại bật khóc.

Lâm Tú ôm sát nàng, nhẹ giọng an ủi: "Ai cũng không biết trước lúc nào mình phải đi, vì thế, chúng ta càng phải biết mà quý trọng sinh mệnh mình, cố gắng tiếp tục sống, phải vui vẻ lên mà sống. Chị tin rằng Sở tư lệnh trên trời có linh thiêng cũng sẽ không muốn nhìn thất cháu gái bảo bối của ông đai lòng như vậy đâu."

Dám người xung quanh đó bỗng nhiên loạn lên, Lâm Tú ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trương Dương vẫn đang cố gắng ở trong phòng bệnh, người hắn một nửa nhiệt khí rừng rừng, khuôn mặt một nửa đỏ bừng, một nửa trắng bệch đến kinh người. Chủ nhiệm khoa trung y của bệnh viên thở dài nói: "Không được rồi, cứ như thế này e là cậu thanh niên này sẽ bị nội thương, phải có người đi khuyên cậu ấy dừng lại thôi."

Hồng Trường Vũ và Tạ Chí Quốc cũng đi đến, Hồng Trường Vũ nhìn đồng hồ, chỉ còn ba phút nữa, Tạ Chí Quốc nói: "Trường Vũ, đừng để cậu ta làm loạn nữa." Hồng Trường Vũ gật đầu, y nhìn đám cảnh vệ ra hiệu. Lúc họ chuẩn bị xong vào phòng thì đột ngột nghe thấy bác sĩ chủ nhiệm khoa kia ồ lên một tiếng. Tất cả mọi người ở đó đều chứng kiến một cảnh tượng lạ lùng, tuy chỉ cách một cánh cửa thủy tinh nhưng họ vẫn nhìn thấy từ đỉnh đầu của Sở Trấn Nam bốc ra đám khói màu trắng mờ mờ. Đám bạch khí lúc mỏng lúc dày, cứ chuyển biến không ngừng. Tạ Chí Quốc cũng ngây người ra: "Lẽ nào tên tiểu tử này thực có bản lĩnh này, có thể làm cho Sở tư lệnh khởi tử hồi sinh? Sở Yên Nhiên cũng ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe mở tròn to nhìn vào bên trong.

Trương Dương tuy cường mạnh nhưng âm dương cứ biến đổi không ngừng như vậy làm cho cơ thể hắn đạt tới cực hạn, hắn chuyển sang nắm một tay quyền ở phía sau lưng phần tim của ông Sở. Tay phải cầm một kim châm cứu, châm vào huyệt đạo trên đỉnh đầu của mình để kích thích tiềm năng cơ thể sau khi "kim châm đâm huyệt". Nếu không phải đúng thời điểm, Trương Dương cũng không dám mạo hiểm lần nữa. Hắn đã từng vận dụng chiêu "kim châm đâm huyệt" này để cứu sống Văn Ling, nhưng lần đó kinh mạch của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, lần này e là càng thêm hung hiểm.

Trương Dương rốt cuộc cũng quy tụ được khí tức trong người ông Sở, hắn dùng chân lực của mình để ép luồng nội tức này nhập vào đan điền. Sau khi nhập vào đan điền, Trương Dương mới dần cảm nhận được chút nội khí yếu ớt từ cơ thể ông ấy.

Kim châm trên cơ thể ông Sở bây giờ rung nhè nhẹ, Trương Dương bỗng nhiên mở trừng hai mắt, gầm một tiếng nhỏ rồi đột nhiên mở quyền mạnh mẽ đả tới, xuyên thẳng tới đan điền của Sở Trấn Lương như vũ bão, từ đan điền lại xuyên thấu vào khắp kì kinh bát mạch.

Nội tức của Sở Trấn Nam dần mạnh lên, của người bình thường thì mạch đập của tim có cả động mạch tức còn của Sở Trấn Nam lại ngược lại, mạch tức của ông là do Trương Dương dùng âm dương luân phiên tác động vào. Sau đó thông qua kinh mạch đem loại mạch tức này truyền vào tim ông, tiếp đó kích thích nhịp đập, khôi phục trạng thái đập của trái tim.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sẽ không có ai tin rằng Sở Trấn Lương có thể chết đi sống lại, mạch đập của cơ thể ông được phục hồi lại đầu tiên, sau đó đến lượt trái tim, sau đó là hơi thở, lông mày hoa râm của ông bắt đầu rung rung, đôi mắt dần dần mở mắt ra, ánh mắt uể oải trông có vẻ mở hồ không biết gì. Khi ông ý thức được mình đang sống, câu đầu tiên ông nói là: "Tôi chưa chết sao?"

Trương Dương lắc đầu, tay quyền của hắn chầm chậm rời khỏi phần tim sau lưng Sở Trấn Nam, hắn đang cảm thấy như đang bị hư thoát.

Sở Trấn Nam nói: "Cậu đã cứu ta!"

Trương Dương giơ ống tay áo lên lau mồ hôi trán, hắn nhỏ giọng: "Cháu không cứu được, cháu chỉ có thể giúp ông sống được thêm ba ngày nữa thôi."

Sở Trấn Nam vuốt cằm, nhưng không hề có chút thất vọng hay đau lòng. Từ tình trạng của Trương Dương cũng có thể nhìn ra, người trẻ tuổi này đã vì cứu ông mà tiêu hao toàn bộ sức lực.

Trương Dương nói: "Cháu biết, ông còn chưa kịp nói lời từ biệt với người thân, cháu chỉ có thể làm được như vậy thôi." Hắn lảo đảo đứng dậy, bên trong đan điền trống không, cả người hắn cứ như bị vắt cạn huyết mạch, cứu ông Sở đã làm tiêu hao hết nội lực của hắn. Tuy đã kiêt sức nhưng vẫn không thể hoàn toàn cứu được Sở Trấn Nam. Đây chính là số mạng, dương thọ của Sở Trấn Nam đã hết, Trương Dương chỉ có thể giúp ông sống thêm được ba ngày. Đúng như hắn nói, Sở Trấn Nam còn chưa kịp nói lời từ biệt với người thân, như thế hẳn là giúp một vị lão nhân đáng kính có chút thời gian thực hiện tâm nguyện của mình.

Trương Dương mở cửa phòng, gặt mọi người với vẻ mặt mệt mỏi kiệt sức, ai cũng đều nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, họ còn chưa kịp thừa nhận sự kinh hãi mà Trương Dương vừa đem đến cho họ. Khởi tử hồi sinh! Kiến thức y học hiện đại căn bản không thể giải thích nổi.

Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, trong lòng lúc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô không biết phải làm sao, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trương Dương, sự kích động mạnh mẽ sau khi biết ông ngoại sống lại làm cho cô không thể nói ra lời, Trương Dương cười ảm đạm: "Đi gặp ông ấy đi"

Sở Yên Nhiên gật đầu, nhanh chóng đi vào, đám người cũng theo vào đó. Trương Dương ngăn Hồng Trường Vũ lại: "Nhất định phải bảo tất cả mọi người ở đây giữ bí mật việc hôm nay."

Hồng Trường Vũ sửng sốt, y cũng nhanh chóng hiểu vì sao Trương Dương lại đưa ra yêu cầu này, nếu tin tức hắn làm cho Sở Trấn Nam chết đi sống lại này mà truyền ra ngoài không biết sẽ đem lại phiền toái như nào cho hắn. Trên thế giới này mạng sống là thứ vô giá nhất.

Trương Dương không dám ở lại đây quá lâu, trong khi mọi người đều vui mừng vì việc Sở Trấn Nam sống lại, Trương Dương đã một mình quay ra chỗ chiếc xe jeep, hắn đã quá mệt, cần phải nghỉ ngơi một chút.

Sở Yên Nhiên nắm lấy tay ông ngoại, đôi mắt long lạnh đầy nước mắt: "Ông ngoại."