Y Đạo Quan Đồ

Chương 761-1: Trách nhiệm (1)




Cố Dưỡng Dưỡng xuất hiện tại đối diện đường, cô ấy tại trong quán cà phê thấy được cảnh tượng trước mắt, nhanh chóng từ bên trong vọt ra, Cố Dưỡng Dưỡng coi như là một trong các đệ tử thân truyền của Trương Dương, tránh thoát cú đấm của một gã, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn đánh trúng mặt của đối phương, làm tên kia kêu rên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, cô ấy nâng Cố Minh Kiện bị đánh mặt mũi bầm dập trên mặt đất dậy, rưng rưng nói: "Anh!"

Ba gã kia còn muốn đánh Cố Minh Kiện, Liễu Nghiễm Dương ngăn cản bọn họ: "Bỏ đi, đừng chấp nhất tên phế vật này, mẹ nó, cứ tưởng mình là ông trời, lúc ông già mày còn tại chức thì người khác kính mày, hiện tại ông già mày đã về hưu, mày trong mắt bọn tao căn bản là là không đáng một đồng tiền, phế vật, tao mẹ nó dẫm chết mày cũng giống như dẫm chết một con rệp!" Liễu Nghiễm Dương ác độc chửi bới, hắn mắng xong trong lòng thoải mái rất nhiều, xoay người nghênh ngang đi.

Bởi vì đau đớn, cơ mặt của Cố Minh Kiện vặn vẹo, khiến cho mặt của hắn có vẻ dữ tợn dị thường, Cố Dưỡng Dưỡng rất sợ hắn lại gây sự, liều mạng nắm hắn, nhưng vẫn bị hắn giãy ra, Cố Minh Kiện giận dữ hét: "Tao giết chết tên súc sinh này!" Ánh đao, ánh đao lạnh thấm xương xuất hiện, Cố Minh Kiện rút ra một con dao mang theo tùy thân, hắn liều lĩnh phóng về phía Liễu Nghiễm Dương.

Liễu Nghiễm Dương thấy Cố Minh Kiện rút đao, sắc mặt cũng thay đổi, Cố Minh Kiện một đao không đâm trúng Liễu Nghiễm Dương, chỉ là làm bị thương cánh tay hắn, một gã to con nhân cơ hội nắm tay của Cố Minh Kiện, bẻ một cái, Cố Minh Kiện cầm không được đao, leng keng một tiếng rơi xuống mặt đất, ngay sau đó một cái quyền nện trên mặt của hắn, đánh cho Cố Minh Kiện ngã xuống đất, mấy tên này còn muốn vây đi, Cố Dưỡng Dưỡng lại dũng cảm vọt ra, vì anh ngăn trở quyền cước của đối phương.

Cố Minh Kiện giết đỏ cả mắt rồi, hắn thấy thanh đao cách đó không xa, lần thứ hai cầm lên, ác đao lần thứ hai vọt tới, một đao đâm về hướng bụng của Liễu Nghiễm Dương, nhưng lúc này, thân thể của Cố Dưỡng Dưỡng bị người đẩy qua, Cố Minh Kiện nghe được tiếng thét chói tai của em gái, khi hắn phản ứng được, đao trong tay đã đâm vào bụng của Dưỡng Dưỡng.

Tất cả mọi người sửng sốt, Liễu Nghiễm Dương là người đầu tiên có phản ứng, hắn run giọng nói: "Đi mau, đi mau..."

Cố Dưỡng Dưỡng sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, cô ấy ôm bụng, máu tươi từ vết thương của cô ấy chảy ra. Cố Minh Kiện choáng váng, hắn đâm bị thương em gái của mình, sợ hãi không hiểu bao phủ nội tâm của hắn, Cố Minh Kiện đi về phía trước, thấy Dưỡng Dưỡng mấp máy môi, tựa hồ cô ấy muốn nói cái gì, nhưng không phát ra bất luận âm thanh gì.

"Dưỡng Dưỡng..." Cố Minh Kiện rưng rưng nói.

Lúc này xa xa truyền đến âm thanh còi cảnh sát, Cố Minh Kiện cắn cắn môi, trong nháy mắt hắn làm ra một quyết định cực kỳ hoang đường, hắn xoay người chạy về hướng ô tô của mình, liên tiếp đánh máy ba lần, sau đó lái ô tô chạy về phương xa.

Cố Dưỡng Dưỡng cảm giác nhiệt độ cơ thể của mình đang dần lạnh xuống, cổ họng của cô ấy phát ra âm thanh yếu ớt: " Anh..."

Lúc Trương Dương nhận được điện thoại của Khương Lượng, cả người bởi vì khiếp sợ mà đứng đơ ra, một lát sau, hắn mới có phản ứng, mặc đồ vào đi ra bên ngoài, bởi vì hắn sợ Cố Doãn Tri nghe được, Trương Dương hạ giọng nói: "Khương Lượng, anh nói rõ cho tôi, Dưỡng Dưỡng... Dưỡng Dưỡng cô ấy làm sao?" Lúc Trương Dương nói những lời này, cảm giác mũi ê ẩm, nước mắt thiếu chút nữa không nhịn được rơi xuống, ở trong lòng hắn Dưỡng Dưỡng là nhu thuận, là một cô gái vừa thấy liền thương, rốt cục có người tàn nhẫn nào lại ra tay với cô ấy như thế?

Khương Lượng nói: "Đang cấp cứu, tình huống cụ thể còn chưa biết."

Trương Dương nói: "Tôi lập tức đi qua!"

Khép điện thoại lại, hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút tâm tình của mình, chuyện Cố Dưỡng Dưỡng bị đâm hắn không thể không nói với Cố Doãn Tri, thế nhưng hắn lại sợ Cố Doãn Tri không chịu đựng được đả kích như vậy, tới trước mặt Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri từ biểu tình trầm trọng của hắn đã ý thức được liễu cái gì, vô cùng kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương cắn cắn môi nói: "Ba, con nghĩ chúng ta phải lập tức trở về Giang thành."

Lúc Trương Dương và Cố Doãn Tri chạy tới bệnh viện nhân dân Giang thành, Cố Dưỡng Dưỡng vẫn đang tiến hành giải phẫu cấp cứu, ngoài phòng giải phẫu, Hồ Nhân Như, Triệu Tân Hồng cùng lãnh đạo nhà máy thuốc đều tới, cảnh sát cũng tới không ít người, Khương Lượng vẫn đều ở đây chờ, trên đường Trương Dương cũng không có đem tình hình thực tế nói cho Cố Doãn Tri, nhưng Cố Doãn Tri từ các loại biểu hiện trên của hắn đã đoán được chuyện tình nhất định nghiêm trọng, đợi đến bệnh viện, nghe nói con gái có nguy hiểm tính mạng, kiên cường như Cố Doãn Tri cũng không chịu được áp lực tâm lý thật lớn như vậy, hai chân ông mềm nhũn, hầu như ngồi gục trên mặt đất, may mà Trương Dương và Hồ Nhân Như đúng lúc đỡ ông, Cố Doãn Tri nắm cánh tay của Trương Dương: "Trương Dương, cứu Dưỡng Dưỡng, con nhất định phải cứu Dưỡng Dưỡng."

Trương Dương gật đầu, cho Hồ Nhân Như trước đưa Cố Doãn Tri đi phòng nghỉ chờ.

Khương Lượng đi tới bên cạnh của hắn, thấp giọng nói: "Tả viện trưởng và Vu giáo sư đích thân giải phẫu cho Dưỡng Dưỡng."

Trương Dương nói: "Tôi đi xem!"

Cố Dưỡng Dưỡng bị đâm trúng gan, làm xuất huyết rất nhiều, Vu Tử Lương và Tả Ủng Quân liên thủ cắt bỏ và cầm máu vài bộ phận cho cô ấy, lúc Trương Dương tiến vào phòng giải phẫu, giải phẫu đã gần xong, Vu Tử Lương đem nhiệm vụ khâu lại giao cho Tả Ủng Quân, đi ra ngoài phòng giải phẫu, gặp Trương Dương, ông cởi khẩu trang ra, hướng Trương Dương gật đầu nói: "Tới rồi à, cũng may, cấp cứu đúng lúc, mạng này rốt cuộc được bảo vệ!"

Trương Dương như trút được gánh nặng nói: "Cảm ơn, cảm ơn!"

Vu Tử Lương vỗ vỗ đầu vai hắn nói: " Giữa chúng ta không cần cảm ơn, bệnh nhân còn phải qua một thời gian mới có thể tỉnh lại, cậu muốn đi nhìn cô ấy không?"

Trương Dương lắc đầu, hiện tại muốn nhanh chóng đem tin tức bình an của Cố Dưỡng Dưỡng nói cho Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri biết được tin tức con gái vượt qua nguy hiểm, vành mắt có chút đỏ lên, hơn phân nửa cuộc đời ông ngang dọc quan trường, nhưng đến bây giờ mới cảm thấy mình là bất lực và yếu đuối như vậy, Cố Doãn Tri còn không biết một chân tướng.

Khương Lượng lặng lẽ đem Trương Dương gọi vào một bên, Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói cho tôi biết, ai làm?"

Khương Lượng thở dài nói: "Cố Minh Kiện!"

Trương Dương khó có thể tin tưởng cái lỗ tai của mình: "Cái gì?"

Khương Lượng nói: "Căn cứ theo những người đứng xem nói, lúc đó Cố Minh Kiện và Liễu Nghiễm Dương cùng vài người xảy ra xung đột, bọn họ vây đánh Cố Minh Kiện, Cố Dưỡng Dưỡng thấy anh bị đánh, xông lên đi bảo vệ hắn, Cố Minh Kiện nóng máu điên đầu, rút đao muốn ám sát Liễu Nghiễm Dương, trong quá trình xung đột, hắn một đao đâm nhầm vào Cố Dưỡng Dưỡng."

Trương Dương cả giận nói: "Thằng chó, tôi không thể không làm thịt hắn!"

Khương Lượng nói: "Tên nhóc này cũng đủ khốn nạn, một đao đâm em gái thành như vậy, lại có thể sợ gánh chịu trách nhiệm, từ hiện trường bỏ trốn mất dạng, nếu như không phải cảnh sát chạy tới đúng lúc, làm lỡ trị liệu, Dưỡng Dưỡng chỉ sợ cũng mất mạng." Hắn vỗ vỗ vai của Trương Dương nói: "Tôi cho Đỗ Vũ Phong dẫn người đi bắt bọn họ, tin tưởng bọn họ đều chạy không thoát."

Đúng lúc này Đỗ Vũ Phong gọi điện thoại đến đây, nói đã bắt được Liễu Nghiễm Dương và ba gã đồng bọn của hắn, Trương Dương nói: "Tôi đi tìm hắn!"

Khương Lượng biết tính tình của hắn, khuyên nhủ: "Cậu đừng nóng giận, chuyện này giao cho cảnh sát xử lý."

Trương Dương nói: "Tôi phải muốn đích thân hỏi một chút, chuyện này rốt cuộc có phải là như anh nói không!"