Y Đạo Quan Đồ

Chương 801-1: Hành trình trở về(1)




Trương Dương nói: “Điều này không thể nói được, lần này tôi khám bệnh cho Lý Ngân Nhật là do quan hệ tư, dù là vì thể diện của Kiều lão, hay là vì chức trách của một bác sỹ, tôi đều tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân, có điều thấy bà hiếu kỳ thế này, tôi sẽ cho bà biết chút tin tức, ông ta không sao cả.”

Chương Bích Quân nhận ra rằng Trương Dương gọi Kiều lão ra để thị uy với bà ta, đương nhiên không tiếp tục hỏi nữa, mà nhẹ nhàng nói: “Không sao là được rồi.”

Trương Dương nói: “Có phải bà có chuyện gì giấu tôi không?”

Chương Bích Quân nói: “Theo tình hình chúng tôi nắm bắt được, bên Nam Hàn muốn nhân cơ hội Lý Ngân Nhật dưỡng bệnh ở Trung Quốc hạ thủ với ông ấy.”

Trương Dương nói: “Lý Ngân Nhật rất cẩn trọng, những biện pháp an toàn của ông ấy khá tốt, muốn hạ thủ cũng không dễ dàng.”

Chương Bích Quân cười, không tiếp tục vấn đề này nữa, bà thấp giọng nói: “Duệ Dung thế nào rồi?”

Trương Dương cố ý thở dài rồi nói: “Nói đến chuyện này, tôi luôn muốn tìm bà, bà phái cô ấy đến bên cạnh tôi làm gì? Muốn giám sát tôi hay sao?”

Chương Bích Quân nhìn Trương Dương đầy hàm ý: “Đây gọi là bắt giặc tại gia, đừng tưởng rằng tôi không biết những tính toán của cậu, cậu và Lệ Phù đã liên thủ đưa Duệ Dung đến Đông Giang.”

Trương đại quan đương nhiên sẽ không thừa nhận: “Bà tưởng rằng đầu óc tôi có vấn đề, gọi người của bà đến để giám sát tôi à?”

Chương Bích Quân nói: “Cậu không cần phải lừa tôi, tôi là cô của Duệ Dung, sự việc của nó tôi rất hiểu, lúc đầu, tôi điều nó từ Giang Thành về, là vì nó đã có tình cảm với Thường Lăng Phong.”

Trương Dương nói: “Vậy thì bà cố tình chia rẽ người ta rồi.”

Chương Bích Quân thở dài nói: “Cậu cũng biết, làm nghề này của chúng tôi không được phép tồn tại tình cảm riêng tư.”

Trương Dương nói: “Cô ấy là cháu gái ruột của bà đấy, chẳng lẽ bà lại nhẫn tâm để cô ấy ở vậy cả đời sao?”

Chương Bích Quân nói: “Tôi vốn tưởng rằng sau khi điều nó đến kinh thành, nó sẽ thôi không nhớ nhung về Thường Lăng Phong, sẽ kết thúc tình cảm này, nhưng tôi phát hiện nó đến tổng bộ rồi, vẫn không chú tâm hoàn toàn vào công việc, tinh thần không tốt, nên tôi biết rằng nó không thể nào quên được Thường Lăng Phong.”

Trương Dương nói: “Tôi nói một câu không nên nói. Thật ra Chương Duệ Dung và Thường Lăng Phong rất xứng đôi vừa lứa, giờ đây gặp phải người mình thích, mà người đó lại đối xử tốt với mình là điều không dễ dàng gì, chủ nhiệm Chương, tôi thấy bà tha cho họ đi, không chắc ai cũng thích công việc mà bà làm, cả ngày suốt ngày tính toán âm mưu, không biết chừng còn gặp phải nguy hiểm nữa. Một người con gái làm gì mà chẳng được, chẳng lẽ bà nhẫn tâm nhìn cô ấy gặp nguy hiểm sao?”

Chương Bích Quân nói: “Tôi đã tìm hiểu về Thường Lăng Phong, người này khá là ưu tú.”

Trương Dương nói: “Vậy thì bà định để cho họ một đường đi rồi sao? Không phản đối hai người qua lại rồi?”

Chương Bích Quân nói: “Có lẽ Duệ Dung không thích hợp với tổ chức này, mấy ngày nữa, tôi sẽ xóa hết những tin tức về nó, để nó trở lại bình ổn.”

Trương Dương nghe thấy Chương Bích Quân cuối cùng cũng để cho Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung đến với nhau, trong lòng cũng rất vui mừng, đây là sự thu hoạch không ngờ tới của hắn khi đến kinh thành lần này. Trương Dương nói: “Thật ra, điểm đích cuối cùng của phụ nữ là gia đình, những việc đánh chém vẫn nên để đàn ông làm thì hơn.”

Chương Bích Quân nói: “Cậu đã nói như vậy, thì cậu về đi, tôi sẽ cho cậu một công việc để làm.”

Trương đại quan lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng đừng, tôi khó khăn lắm mới thoát ra đây được. Bà đừng kéo tôi về đó nữa, gì ấy nhỉ, gần đây sao không thấy chủ nhiệm Tà đâu nhỉ? Ông ấy đang bận gì vậy?”

Chương Bích Quân cười nói: “Đã rời ra rồi, thì đừng hỏi nhiều về chuyện nội bộ tổ chức nữa.”

Chiếc xe đã lái đến trước ban trú kinh Bình Hải, Chương Bích Quân nói: “Mặc dù cuộc sống của chúng ta đã ở thời đại hòa bình, nhưng ở một mặt mà cậu không thấy được, vẫn chưa bao giờ ngừng việc đấu tranh.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Tôi không hứng thú với việc đó.” Hắn đẩy cửa xe bước xuống, rồi vẫy vẫy tay với Chương Bích Quân ở trong xe, lại nói: “Tôi cảm thấy bà rất áp lực, bà bỏ chút thời gian nghe Tuệ Không pháp sư niệm kinh đi, nhìn thấu, từ bỏ, tự do!”

Chương Bích Quân nghe thấy mấy lời vớ vẩn của Trương Dương liền chau chau mày, nhìn Trương Dương bước từng bước lớn, bà ta nhẹ nhàng nói lại: “Nhìn thấu, từ bỏ, tự do ư? Trên đời này liệu có mấy người có thể từ bỏ thật sự chứ?”

Trương Dương đẩy cửa phòng, bước chân dừng lại một chút, sau đó bước về đằng trước, trong bóng tối, hắn cảm nhận được đằng sau gáy mình có tiếng gió, Trương Dương cúi thấp đầu, nắm lấy tay đối phương rồi vòng lại đè người đó xuống đất, từ tiếng thở gấp của đối phương, Trương Dương nhận ra đây là một người phụ nữ, hắn điểm đúng huyệt đạo của cô ấy, đóng cửa lại, rồi bật đèn trong phòng lên.

Lý Uyển Cơ nằm bất động trên sàn nhà, cô ta mặc một bộ quần áo đồng phục của người phục vụ khách sạn, trên sàn có một khẩu súng.

Trương Dương thở dài nói: “Đã để cho cô đi rồi, sao còn về đây?”

Lý Uyển Cơ tức giận trừng mắt nhìn Trương Dương: “Anh đã phá hoại chuyện lớn của tôi.”

Trương Dương cười nói: “Vì vậy mà cô phải giết tôi à?”

Lý Uyển Cơ hừ một tiếng.

Trương Dương nói: “Tôi thật sự cảm thấy kỳ lạ, cô có nhiều cơ hội có thể tiếp cận Lý Ngân Nhật như vậy, sao không bắn cho ông ta một phát cho rồi? Xem ra cô không chỉ thù hận Lý Ngân Nhật, mà còn muốn giết ông ta bằng cách không ai hiểu tại sao nữa. Để tất cả mọi người biết rằng Lý Ngân Nhật không phải do cô giết, cũng có nghĩa là giữa cô và Lý Ngân Nhật cũng chẳng có thù hằn gì lớn lắm.”

Lý Uyển Cơ nói: “Điều này có liên quan gì đến anh?”

Trương Dương nói: “Bị người khác lợi dụng rất đáng thương, muốn hại chết Lý Ngân Nhật, mà lại sợ bị người khác phát hiện ra là do các người làm, muốn tìm ra người này không khó, chỉ cần điều tra kẻ địch lớn nhất của Lý Ngân Nhật là được rồi.”

Lý Uyển Cơ cắn cắn môi, cô ta phát hiện rằng người trẻ tuổi trước mắt mình không đơn giản.

Trương Dương nói: “Cô yên tâm đi, tôi chẳng hứng thú gì với việc của Bắc Hàn các cô, và cũng chẳng hứng thú gì với cô, cô đã sai ở chỗ, không nên hạ thủ với bệnh nhân của tôi, cái chết của Lý Ngân Nhật chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng giờ tôi đang chữa bệnh cho ông ta, ông ta chính là bệnh nhân của tôi, nếu như ông ta đột nhiên chết như vậy, người khác sẽ tưởng rằng tôi hại chết ông ta, cô nói xem vậy tôi có oan ức không?”

Lý Uyển Cơ nói: “Người Trung Quốc các anh đều giống nhau, thích xen vào chuyện người khác!”

Trương Dương cười hà hà nói: “Nếu như chúng tôi không xen vào chuyện của người khác, thì các cô đã bị đánh gục từ đợt đế quốc Mỹ rồi, sao người Triều Tiên các cô chẳng có chút lương tâm nào vậy, làm cho các cô nhiều việc tốt như vậy, không cầu mong các cô cảm kích, nhưng cũng không thể nào ăn cháo đá bát vậy chứ.”

Lý Uyển Cơ tức giận trừng mắt nhìn Trương Dương: “Có bản lĩnh thì giết tôi đi.”

Trương Dương lắc đầu: “Tôi giao cô cho quốc an vậy, chắc chắn rằng họ có hứng thú với cô hơn tôi.”

Lý Uyển Cơ thay đổi sắc mặt, cô ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã tìm Trương Dương, cô ta vốn không ngờ tới việc thân thủ Trương Dương lại giỏi đến vậy.

Trương Dương nói: “Có một việc tôi thấy rất lạ, sao cô lại hiểu về Đông Y đến vậy.”

Lý Uyển Cơ nói: “Đông Y gì chứ, chẳng qua là các người học được một chút từ đất nước chúng tôi thôi.”

Trương đại quan vừa tức vừa cảm thấy nực cười, đầu óc của cô gái này cũng thật là kỳ lạ, từ bao giờ mà Đông Y đã biến thành của quốc gia họ rồi? Trương Dương nói: “Cô cố ý mua giới lam đến, lại cố ý cho Cản Hoàng Thảo vào trong trà, những thứ này lẫn lộn với thuốc của tôi, sẽ giảm bớt hiệu quả thuốc, và sinh ra độc tố, tạo thành tổn thương với cơ thể Lý tướng quân. Thật là không đơn giản, nếu không có kiến thức tương đối về đông y, thì sẽ không nghĩ ra thủ đoạn như vậy.”

Lý Uyển Cơ nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!”

Trương Dương nói: “Cô tiềm phục bên người Lý Ngân Nhật lâu như vậy, mà cũng không hại chết ông ta, xem ra, mạng của Lý Ngân Nhật rất lớn.”

Lý Uyển Cơ nói: “Nếu không phải là do anh, thì ông ta đã chết rồi!”

Trương Dương lại thở dài: “Tôi đã nhúng tay vào, thì tôi sẽ phụ trách đến cùng, bệnh của Lý Ngân Nhật tôi sẽ nhất định trị khỏi cho ông ta, các người muốn hại ông ta, thì đừng lợi dụng tôi, muốn đổ lỗi cho tôi, thì tôi sẽ làm cho các người gặp đen đủi đó.”

Lý Uyển Cơ vốn muốn cãi lại, nhưng thấy khí thế của Trương Dương, trong lòng lại cảm thấy tên này nói được chắc chắn làm được, loại người này vốn không nên gây sự. Cô ta thấp giọng nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Ngữ khí đã không còn hùng hổ như vừa rồi nữa.

Trương Dương nói: “Thế nào à?” Hắn nhấc chân đá vào mông Lý Uyển Cơ: “Dám bắn lén tôi à? Nhớ về sau nhé.”

Lý Uyển Cơ bị hắn đá cho rất đau, mông dường như bị vỡ làm đôi vậy, có điều sau khi đau xong, cô ta lại có được tự do, ôm lấy mông bò dậy, vừa tức giận vừa xấu hổ trừng mắt với Trương Dương.

Trương Dương nói: “Nhân lúc tôi chưa thay đổi ý định, cô mau đi đi!”

Lý Uyển Cơ cắn môi, rồi nhặt khẩu súng của cô ta lên, mau chóng chạy ra khỏi phòng.

Trương Dương tha cho Lý Uyển Cơ không phải vì cô ta là phụ nữ, và cũng không phải vì cô ta xinh đẹp, giữa Trương Dương và Lý Uyển Cơ không có thù oán gì lớn, hắn chẳng hứng thú gì với ân thù của mấy người Triều Tiên này.