Y Đạo Quan Đồ

Chương 983-4: Sung sướng và sầu bi (4)




Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, ngài quá khoang dung với hắn rồi, tôi lo trên làm dưới theo, về sau các cán bộ khác cũng sẽ học theo hắn, như vậy đối với việc khai triển công tác về sau của chúng ta rất bất lợi."

Hạng Thành nói: "Khu Bảo lưu thuế nhập khẩu đã được xác định đặt ở Tân Hải, ý nghĩa vô cùng trọng đại, bởi vậy sẽ mang đến lợi ích trường kỳ không thể đo lường, Tân Hải chắc chắn sẽ trở thành một mắt xích phát triển nhanh nhất của Bắc Cảng, đồng dạng, Tân Hải phát triển cũng sẽ kéo Bắc Cảng phát triển."

Cung Hoàn Sơn nói: "Khu Bảo lưu thuế nhập khẩu có thể sẽ đặt cơ sở cho Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, Tân Hải liệu có trở thành Lam Sơn kế tiếp hay không?"

Hạng Thành không nói gì, trong lòng cũng đã minh bạch, Tân Hải bỏ huyện lập thành phố đã trở thành kết cục đã định, Trương Dương sau khi tới Tân Hải, đang từng bước một tiến tới mục tiêu mà hắn đã định, mình không khống chế được hắn, cho hắn không gian tự do lớn hơn cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.

Giáo thụ Trình Nhuận Sinh cũng nghe nói chuyện phát hiện mộ Hán ở Tân Hải, ông ta đặc biệt từ kinh thành gọi điện thoại tới, qua vài ngày nữa sẽ đến Tân Hải quan sát thực địa.

Trương Dương ở phương diện bảo hộ văn vật luôn rất rất trọng thị, đặc biệt gọi cục trưởng cục văn vật huyện Triệu Tử Văn tới văn phòng của mình để tìm hiểu tình huống.

Triệu Tử Văn báo cáo giản lược về tình huống duy hộ mộ Hán trong mấy ngày nay với Trương Dương, hắn cười nói: "Đường vào mộ rất sâu, căn cứ vào sự liễu giải của chúng tôi lúc trước đối với kết cấu của mộ Hán, chắc là có ba cửa, mưa lớn đã làm mở cửa thứ nhất, người dân lao vào cửa này, vật tuẫn táng và văn vật bên trong tương đối ít, trải qua hai ngày làm công tác động viên tư tưởng, dân chúng hôm ấy tham dự tranh cướp văn vật đều đã nộp những thứ trên tay lên, hiện tại chúng tôi đã tiến hành gia cố cửa vào mộ thất, cơ quan công an cũng phái người canh giữ nơi này, có điều trình độ đào bới của huyện lý chúng ta hữu hạn, đang liên hệ với tổng cục văn vật quốc gia và cục văn vật tỉnh, tuần này chuyên gia sẽ đến, về phần mộ thất có phải tiến hành khảo cổ đào bới gì hay không thì phải đợi sau khi chuyện gia tới, nghe ý kiến của họ đã rồi tính."

Trương Dương gật đầu nói: "Các đồng chí của cục văn vật Các anh vất vả quá."

Triệu Tử Văn nói: "chúng tôi không vất vả, khảo sát văn vật là công tác bản chức của chúng tôi, Tân Hải nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng phát hiện khảo cổ trọng đại nào, nếu đất núi đúng là mộ táng lớn, quy mô nhất định sẽ không nhỏ."

Trương Dương mỉm cười nói: "Đào bới khảo cổ thì cứ để sau, bảo hộ phải đặt ở hàng đầu, nếu không chuẩn bị đủ điều kiện khảo cổ thì thà bảo vệ tòa mộ Hán này chứ không thể để bởi vì nguyên nhân kỹ thuật mà làm hư hao những di sản lịch sử này."

Triệu Tử Văn nói: "Bí thư Trương nói cũng đúng ý tôi."

Lúc này Phó Trường Chinh gọi điện thoại tới, lại là có phóng viên muốn phỏng vấn hắn.

Trương Dương nói: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Gần đây không nhận phóng viên phỏng vấn."

Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, ngài không biết mình lại lên báo rồi đâu?"

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Là sao?"

Phó Trường Chinh nói: "Hôm nay trên trang đầu của nhật báo Bắc Cảng có ảnh ngài."

Trương Dương nhíu mày, hắn còn chưa kịp xong, từ trên bàn tìm ra nhật báo Bắc Cảng hôm nay. Triệu Tử Văn nhìn thấy Trương Dương có việc, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Trương Dương đứng dậy tiên, chờ sau khi Triệu Tử Văn đi rồi, ánh mắt hắn mới chiếu lên tờ báo. Quả nhiên, bức ảnh trên trang đầu không phải là mình ư? Trương đại quan nhân nhìn kỹ lại, ảnh chụp có thể tính là rất rõ, chính là cảnh mình hôm đó cứu người ở cầu Tế Dân. Hắn lúc ấy chỉ lo cứu người, không để ý hành động cứu người của mình bị người ta chụp lại. Nhìn bức ảnh đó, Trương đại quan nhân khóe môi lộ ra nụ cười khổ. Hắn cứu người cũng không phải là để làm náo động, lúc vừa tới Tân Hải, hắn cứu hai mẹ con Lý Minh Phương trên cầu trục hình tháp, cũng bởi vì chuyện đó mà trở thành nhân vật phong vân của Bắc Cảng, thậm chí là toàn bộ Bình Hải, thậm chí được đài truyền hình Trung Ương đưa tin. Nặn hắn trở thành anh hùng của thời đại mới, có điều lúc ấy là vì Vũ Ý vừa hay có mặt ở hiện trường, chuyện lần trước cũng liên quan tới sự cực lực lửa cháy thêm dầu của cô ta.

Lần này lặn xuống nước cứu người, lúc ấy trời mưa lớn như vậy, nhưng không ngờ vẫn bị phóng viên chụp được ảnh, chẳng trách mọi người đều nói phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên, mặc dù là vậy vẫn khó mà phòng được.

Trương đại quan nhân nhìn bức ảnh trên báo, nghĩ thầm lần này lại phải nổi danh rồi, không biết có bao nhiêu người sẽ nói mình mượn cơ hội để thể hiện, các lãnh đạo thành phố sẽ không nghĩ đây là thủ đoạn của mình chứ? Trương đại quan nhân càng nghĩ càng đau đầu, loại nhân vật tiêu điểm giống như hắn, muốn nép mình cũng khó.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, Phó Trường Chinh bước vào, cầm trong tay nhật báo Bắc Cảng, nhìn thấy Trương Dương đang đọc báo, gã không khỏi bật cười: "Bí thư Trương, ảnh nét quá!"

Trương Dương nói: "Trên đời này người giống người nhiều lắm, đó không phải là tôi!"

Phó Trường Chinh không nói gì, nhưng trong lòng thì nhận định người trong ảnh trăm phần trăm là hắn, Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, phó tổng giám đốc tập đoàn Hoa Quang Tiêu Mân Hồng cầu kiến."

Trương Dương nói: "Tập đoàn Hoa Quang ư? Cậu đang nói tập đoàn Hoa Quang mở nhà máy lọc dầu á?"

Phó Trường Chinh gật đầu nói: "Chính là sản nghiệp của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Mân Hồng này là cháu gái của hắn, cũng là phó tổng của Hoa Quang, phụ trách dây chuyền và các ngành dịch vụ khác của Dịch gia, đúng rồi, khách sạn Long Ngâm các sa hoa nhất ở Bắc Cảng là của là bọn họ."

Trương Dương nghe danh Long Ngâm các đã lâu, có điều bản thân thì chưa tới bao giờ, hắn gật đầu nói: "Mời cô ta vào." Trong lòng thì nghĩ, chẳng lẽ chuyện khu miễn thuế đã lan ra rồi, hiện những thương gia bản địa này đều hoá trang lên sân khấu, tới đây chèo kéo quan hệ với mình?

Phong vận thành thục khêu gợi của Tiêu Mân Hồng vẫn khiến Trương đại quan nhân kinh diễm một chút, gợi cảm cũng không có nghĩa là hở hang, Tiêu Mân Hồng thuộc loại nữ nhân thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ tâm tư của nam nhân, cô ta biết phải trang điểm như thế nào mới có thể hấp dẫn được ánh mắt của nam nhân, biết thể hiện được sở trường của mình, trong mỗi cái nâng tay nhấc chân, đều lộ ra phong thái tao nhã mê người, tuy rằng đã ba mươi tuổi, nhưng mặt lại trông như gái mười tám đôi mươi, thân hình cũng rất đẹp, ngực và mông hơi to một chút, có điều càng tăng thêm vận vị thành thục của cô ta. Eo của cô ta rất nhỏ, tổ hợp như vậy khiến đường cong của thân thể của ta rất tuyệt vời, cho dù là cô ta mặc quần áo công sở màu đen, nhưng thể hiện được hết mị lực.

Ngược về vẻ ngoài khiêu gợi của cô ta, hai mắt của Tiêu Mân Hồng lộ ra lộ ra vẻ bình tĩnh và cơ trí, dưới sự dẫn dắt của Phó Trường Chinhđi tới trước mặt Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười vươn tay về phía cô ta: "Tiêu tiểu thư, nghe danh đã lâu! Hạnh ngộ, hạnh ngộ!"

Tiêu Mân Hồng cười dịu dàng, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Dương, Trương Dương cảm thấy tay Tiêu Mân Hồng vô cùng trắng mịn giống như giống như là bôi dầu vậy, hắn rất nhanh rụt tay lại.

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương đúng là quý nhân hay quên, chúng ta chỉ sợ là không phải gặp nhau lần đầu tiên."

Trương Dương thật sự không nhớ nổi mình đã gặp Tiêu Mân Hồng ở đâu, có điều nhìn kỹ lại bộ dạng của cô ta thì tựa hồ lại có vài phần quen thuộc. Trương Dương cười nói: "Mời ngồi!"

Tiêu Mân Hồng không hề ngồi xuống ngay, đôi mắt phượng thủy chung chăm chú nhìn lên mặt Trương Dương, Trương đại quan nhân bị cô ta nhìn khiến cho mất tự nhiên, ho khan một tiếng nói: "Tiêu tiểu thư, mời ngồi."

Tiêu Mân Hồng nói: "Anh thật sự không biết tôi ư?"

Trương Dương không khỏi nhìn cô ta thêm một cái, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tái nhợt, hai mắt hắn bỗng nhiên mở to, Tiêu Mân Hồng trước mắt không ngờ là nữ tử được hắn cứu trong nước ở cầu Tế Dân, cũng khó trách Trương Dương trong nhất thời không nhớ ra, nữ tử ngày đó khi được cứu lên sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đang thở thoi thóp, Tiêu Mân Hồng trước mắt thì trấn định quyến rũ, trong nhất cử nhất động đều toát ra sự trấn định và khí trường mà nữ tính ít có. Cùng là một người nhưng trong trạng thái hoàn toàn tương phản, vả lại, Trương đại quan nhân cũng không ngờ người được mình cứu đột nhiên tới trước mặt mình. Trương Dương bật cười, hắn không thừa nhận mình chính là người đã cứu lên cô ta, cũng không nói là không phải.

Tiêu Mân Hồng vẫn đứng ở trước mặt hắn, vẫn nhìn hắn rất nghiêm túc, cô ta gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là anh, tôi nhớ loáng thoáng bộ dáng của anh."

Trương Dương nói: "Tiêu tiểu thư có thể là nhận lầm người rồi."

Tiêu Mân Hồng nói: "Xem ra bí thư Trương quyết tâm phải làm Lôi Phong làm chuyện tốt bất lưu danh rồi."

Trương Dương nói: "Thật ra trên thế giới này có rất nghiều người giống nhau."

Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi không nhận lầm đâu, bí thư Trương, anh đừng sợ, tuy rằng anh cứu tôi, nhưng tôi lần này tới đây cũng không phải là để lấy thân báo đáp."

Trương Dương không khỏi bật cười, Tiêu Mân Hồng vô cùng dí dỏm.

Tiêu Mân Hồng cũng cười, cô ta nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, bí thư Trương không muốn thừa nhận chuyện này, xem ra ngài không muốn bởi vì chuyện này mà tạo thành quá nhiều làm phức tạp và phiền toái cho ngài, yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra ngoài."