Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 150: Đột nhiên trở nên ôn nhu (1)




Edit: Tiêu Tiêu

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh lướt qua mặt, Sở Y Y quá sợ hãi, đem đầu nhỏ giơ trước mặt Bạch Nhan rụt trở về, thân thể bị cơn cuồng phong đẩy lùi ra sau mấy bước, đợi nàng ổn định cơ thể xong, tức giận quát lên: "Ai!"

Một giây sau, nữ tử đã sợ ngây người.

Đó là một mỹ nam tử yêu nghiệt.

Mái tóc bạc ma mị, tử y tựa ác thần.

Giờ khắc này, phảng phất như chúng sinh đều vì vậy mà khuynh đảo, vẻ đẹp tới phong hoa tuyệt đại cũng khó mà hình dung được.

Đương nhiên, để Sở Y Y khiếp sợ là vì nàng cho rằng huynh trưởng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng hôm nay... còn có nam tử bộ dáng tuyệt sắc hơn, không thua kém gì so với huynh trưởng nàng.

"Ngươi buông nàng ra!" Sở Y Y nhìn bàn tay nam nhân ôm lấy eo Bạch Nhan, còi báo động trong lòng bật lên, cắn răng nói ra mấy chữ này.

Lông mày Đế Thương nhíu lại.

Nhìn thấy hành động này của hắn, ánh mắt Bạch Nhan chuyển biến: "Y Y là muội muội ta."

Muội muội?

Ánh mắt Đế Thương nghi hoặc nhìn Bạch Nhan, cũng vì câu nói của nàng mà thu giảm sát khí, có hơi dùng sức ôm lấy Bạch Nhan.

"Bổn vương không biết từ bao giờ ngươi có nhiều hơn một muội muội vậy?"

Sở Y Y gấp tới dậm chân, nàng vừa định mở miệng nói chuyện, Bạch Nhan đã liếc mắt nhìn sang.

"Hắn là Đế Thương."

Cái gì?

Sở Y Y mở to hai mắt nhìn, cái người đang chiếm tiện nghi của Bạch Nhan lại chính là phụ thân thân sinh của Thần Nhi?

Cũng chính là cường giả Bạch Nhan nhắn đến?

Nghe nói như thế, Sở Y Y vốn định dựa vào lời lẽ hùng hổ lập tức sợ hãi, rụt cổ vào, chân cũng theo bản năng mà lùi về hai bước...

Lão ca, không phải muội muội không giúp ngươi, thật sự là địch nhân quá cường đại, không có biện pháp.

"Bạch Nhan." Đế Thương không nhìn Sở Y Y nhiều hơn một cái nào, hắn cắn lỗ tai Bạch Nhan: "Chúng ta có nên hảo hảo nói chuyện hay không?"

Mặc dù hắn không dùng sức nhưng đầu lưỡi ấm áp chạm vào vành tai Bạch Nhan khiến toàn thân nàng run lên.

Dường như là không chút do dự, nàng tránh thoát khỏi sự giam cầm của Đế Thương, tung một quyền lên khuôn mặt đẹp của hắn.

Nhưng lúc nắm đấm của nàng sắp sửa tới mặt của nam nhân, một bàn tay to đã chặn tay nàng lại.

"Không muốn cái tay nhỏ này nữa sao?" Ngón tay thon dài của nam nhân khẽ sượt qua mu bàn tay Bạch Nhan, mắt phượng nhẹ nhàng nheo lại, một tia nguy hiểm xẹt qua: "Nếu ngươi không muốn, bổn vương không ngại chặt đi rồi cất giữ."

Sắc mặt Bạch Nhan tối sầm: "Ngươi ngoại trừ chặt tay chân của ta thì có thể làm được gì?"

Nam nhân bước hai bước tới gần Bạch Nhan: "Còn có thể... Làm ngươi."

Vẻ mặt Bạch Nhan càng khó coi hơn, từ lúc bắt đầu quen biết nam nhân này, nàng đã phát hiện ra, bất cứ trường hợp nào nam nhân này đều có thể nói những lời kinh người.

"Y Y," nàng trừng mắt với Đế Thương, quay đầu nhìn Sở Y Y: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, gian phòng nào cũng có thể tùy tiện dùng."

Sở Y Y thành thật gật đầu, có lẽ vì bị Đế Thương làm cho sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, chờ Bạch Nhan kéo Đế Thương biến mất, nàng mới kịp phản ứng lại...

"Tiểu công chúa!"

Bọn thị vệ vây quanh, dùng ánh mắt quan tâm nhìn Sở Y Y.

Vẻ mặt Sở Y Y xoắn xuýt: "Ta có thể cảm nhận được thực lực của nam nhân này rất mạnh, ta ở đây khẳng định không giúp được cho Bạch Nhan."

"Với lại..." Nàng cắn cắn môi, "Hắn ở ngay trước mặt chúng ta khi dễ Bạch Nhan, Bạch Nhan và Thần Nhi nhất định chịu không ít ủy khuất."

Nam nhân này động một chút là muốn chặt tay, tuyệt đối không hiểu thương hoa tiếc ngọc, không giống lão ca nhà mình, tuyệt đối ngoan ngoãn vâng lời mẫu tử Bạch Nhan, muốn cái gì liền cho cái đó.