Y Phẩm Phong Hoa

Chương 112: Trò vui đến rồi




Ví dụ như ở trong này có vị ngọt lịm tinh tế của ngải Hồng Cẩm, có chút chua chút chát của cỏ Vạn Tiễn, còn có vị thanh ngọt của quả Long Tâm… Đáng khen làm sao, những thứ này đều đắt tiền hơn nhiều so với nhân sâm lẫn tuyết liên luôn đấy chứ, vị Nạp Lan phu nhân này quả thật là rất chịu chi.

Nhưng mà, dựa vào mấy thứ thuốc này mà có thể khiến Hột Khê cô dần dần đánh mất tâm trí, trở nên ngớ ngẩn trì độn, thì có chăng chỉ là mơ tưởng viển vông của kẻ ngốc mà thôi.

Hột Khê khẽ nhếch môi, dưới ánh mắt sáng quắc của Nạp Lan phu nhân, cô nâng chén thuốc bổ lên rồi một hơi uống cạn.

"Tốt lắm, tốt lắm!" Nạp Lan phu nhân nở nụ cười vô cùng đắc ý, ánh mắt tràn đầy vui sướng, hả hê khi thực hiện được mưu kế, "Sau này mỗi ngày vào đúng giờ này ta đều sẽ cho người mang thuốc bổ đến cho con uống, Hột Khê con phải ngoan ngoãn uống đấy nhé!"

Và đợi đến khi ngươi đã uống đủ bảy ngày rồi, thì ngươi sẽ trở thành con rối của ta! Đến lúc đó, ta cho ngươi sống thì ngươi sống, ta bảo ngươi chết thì ngươi nhất định phải chết!

...

Cuộc sống ở phủ Nạp Lan thoải mái xa hoa hơn rất nhiều so với ở biệt viện, ngày ngày đều có cao lương mỹ vị, gấm vóc lụa là, còn có tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ.

Thế nhưng sắc mặt Trần ma ma vẫn cứ nơm nớp nỗi lo âu, sau khi nhìn thấy cảnh hầu nữ Tư Lộ của phu nhân nhìn Hột Khê chằm chằm mãi đến khi uống hết chén thuốc bổ rồi mới chịu rời đi, bà mới đè thấp giọng nói: "Tiểu thư, vì sao phu nhân mỗi ngày đều sai người đem thuốc bổ qua đây, còn muốn tiểu thư uống hết mới chịu đi vậy chứ."

Lúc nãy khi Tư Lộ rời đi, do không kiềm chế được cảm xúc, trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười dương dương tự đắc.

Hột Khê nở nụ cười và đáp: "Trần ma ma cứ yên tâm đi, sau ngày hôm nay sẽ không có ai đem thuốc đến nữa đâu, nhưng mà sắp có trò vui để xem rồi đây"

Trần ma ma nghe xong chẳng những không hết lo lắng, ngược lại vẻ mặt càng thêm nhăn nhó, đột nhiên vung tay tự cho mình một cái bạt tai thật mạnh, "Đều tại lão nô không hiểu chuyện có mắt như mù, cứ mãi tâm niệm mong tiểu thư có thể trở về nhà. Ai mà ngờ được là bọn chúng để tiểu thư về đây chỉ để ép tiểu thư gánh tội gánh nợ thay cho Nhị tiểu thư kia chứ, lão nô có lỗi với tiểu thư, càng có lỗi hơn với phu nhân…"

Hột Khê không có ý định ngăn cản hay an ủi bà, cô chỉ mỉm cười xem thường rồi nói: "Dựa vào chút mánh khóe vặt vãnh này mà muốn đẩy ta vào chỗ chết, Nạp Lan phu nhân đánh giá ta hơi thấp rồi đấy. Ma ma chớ có quên, ta chính là người đã trở về từ Quỷ Môn Quan đấy nhé."

Những lời nói của Hột Khê chẳng hề khéo léo hay dịu dàng, thế nhưng chúng lại khiến trái tim Trần ma ma thôi dậy sóng âu lo một cách thật thần kỳ.

Bà nhìn dáng vẻ ung dung của tiểu thư, cảm thấy tiểu thư đã khôn lớn trưởng thành ngày một mạnh mẽ cứng cỏi nhiều rồi, chỉ trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi, lại có thể trở thành chủ nhân và chỗ dựa vững chắc cho tất cả những người trong biệt viện.

Nếu phu nhân linh thiêng nhìn thấy tiểu thư như thế này, nhất định sẽ mừng rỡ đến rơi nước mắt cho mà xem!

Hệt như những gì Hột Khê đã dự đoán, sau khi cô uống cạn hết bát canh thứ bảy, Nạp Lan phu nhân cứ đinh ninh không hề xảy ra sai sót gì, bà ta bắt tay vào việc lo liệu sắp xếp các thứ chuẩn bị cho lần ghé thăm tiếp theo của nhà họ Chu.

Nhà họ Chu cũng được xem như là một gia tộc giàu có nức tiếng ở thành Kim Lăng này, phu nhân của Chu lão gia Chu Ích Thuân xuất thân từ gia tộc có tiếng tăm lẫy lừng, em gái Chu Nhiêu Nhiêu của ông ta thì được vào làm phi tử trong cung, Chu Nhiêu Nhiêu hạ sinh được Lục hoàng tử và cũng là một trong những hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất trong cung. Nếu như không tính đến nội tình gia thế, nhà họ Chu hoàn toàn có thể sánh ngang với tứ đại gia tộc.

Thế nhưng Chu lão gia hùng mạnh khôn khéo là thế lại sinh ra một đứa con trai chẳng khác gì một con heo đần độn, không những thực lực yếu kém tướng mạo xấu xí, mà còn ưa rong ruổi ngoài phố trêu hoa ghẹo nguyệt, cưỡng đoạt dân nữ, chính thê thì chưa thấy mà đã có đến bảy tám người vợ bé rồi.

Loại heo đần độn vô học dốt nát như vậy, thử hỏi có tiểu thư danh gia chân chính nào dám đồng ý gả cho hắn kia chứ? Chỉ có những tiểu thư đến từ những gia đình có gia cảnh tầm thường mới chịu thôi, song Chu lão gia lại không vừa mắt, vậy nên chuyện cưới hỏi cứ thế trì hoãn vô thời hạn.