Y Phẩm Phong Hoa

Chương 125: Không cam lòng




Gân xanh trên trán của tên cầm đầu đám áo đen nổi lên. Gã nhìn xuống đống máu thịt bầy nhầy ngay dưới chân mình, cảm thấy đau xé tim gan giống như lời thiếu nữ kia nói. Ánh mắt của tên áo đen còn lại nhìn cô tràn ngập kinh sợ và căm hận.

Bọn chúng không thể nào ngờ rằng vì đã quá tự tin mà sơ ý phạm lỗi, vậy mà một người phàm thấp kém không chút tu vi lại có thể làm cho bốn cao thủ Ngưng Mạch kỳ nhếch nhác chật vật. Tiểu Bát bỏ mạng đã đành, bây giờ đến cả Tiểu Ngũ cũng chết thê thảm đến thế.

Kể từ giây phút này, vẻ mặt của hai sát thủ Tiêu Bạt Lâu bỗng trở nên nghiêm trọng, cũng không dám coi Hột Khê như đứa con gái yếu ớt bình thường khác nữa.

Đáy lòng Hột Khê lại dâng lên nụ cười khổ sở bất lực. Trên thực tế độc của cô rất lợi hại, nhưng khả năng phòng ngự của cơ thể võ giả càng lợi hại hơn. Nếu vừa nãy không phải cô liều mạng để sấm sét đánh thương, bất thình lình cắm dao găm có độc vào đan điền của tên Tiểu Ngũ, thì chất độc không cách nào thâm nhập vào trong cơ thể bọn chúng, mà đương nhiên sẽ bị linh lực trong cơ thể bọn chúng tiêu trừ mất đi.

Cho nên, đây đã là cơ hội phản kích cuối cùng của cô, không có thêm lần nào nữa.

Quả nhiên, ngay sau đó, bóng dáng của tên cầm đầu đám áo đen đột nhiên biến mất, sau khi bất thình lình xuất hiện. Trong tay gã đã cầm một trường kiếm tỏa ra hỏa linh khí, tàn nhẫn đâm xuyên qua thân thể của Hột Khê.

Hột Khê cảm thấy cảm giác đau đớn bỏng cháy truyền đến từ phần bụng, trường kiếm xuyên qua cơ thể, dòng máu đỏ tươi theo đó tuôn trào.

Thân thể của cô dần dần mềm oặt ngã xuống, trước mắt cũng trở nên mơ hồ. Giờ khắc này cô gần như có thể cảm nhận được sức sống từ trong cơ thể đang từng chút xói mòn, lưỡi hái tử thần cũng cách cô càng lúc càng gần.

Cô sắp chết rồi sao? Trong thời khắc sinh mệnh mới chỉ vừa bắt đầu, mà lại lặng lẽ chết ở nơi hoang vắng này sao?

Thật không cam lòng! Thật sự rất… không cam lòng! Cô vẫn còn chưa trở nên mạnh mẽ, còn chưa đánh thức đan điền, còn chưa… trả lại lại ân tình cho Nam Cung Dục, sao có thể cứ vậy mà chết đi?

Ý niệm của áo đen vừa thay đổi, cây trường kiếm vốn dĩ cắm vào thân thể Hột Khê bỗng nhiên bay ngược trở về tay hắn.

Vết máu trên thân kiếm đã bị ngọn lửa đốt cháy sạch sẽ, nhưng cả người Hột Khê mềm nhũn, ngã vào trong vũng máu đỏ chói mắt.

Mãi đến giờ phút này, hai áo đen còn lại mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra ả đúng chỉ là một người phàm, đến cả năng lực phản kháng trước mũi kiếm của đại ca còn không có. Hầy, chỉ tiếc cho Tiểu Ngũ và Tiểu Bát vậy mà lại trúng chiêu trò của ả."

Tên được gọi là đại ca của đám người áo đen tiến lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống Hột Khê chỉ còn hơi thở thoi thóp, trong mắt tràn ngập thù hận, mỉa mai: "Ta đã nói rồi, ngươi dám giết chết huynh đệ của ta, ta nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh, chết không chỗ chôn. Tiện nhân, chết đi!"

Phi kiếm mang theo ngọn lửa lượn vòng trên không trung, sau đó đột nhiên lao thẳng về phía Hột Khê từ trên cao.

Tên áo đen hưng phấn lui về phía sau hai bước, lớn tiếng gào lên: "Để ta chặt hết tay chân ả trước, biến ả thành cây gậy. Ta rất muốn nhìn xem ả có thể giở trò gì!"

Lúc phi kiếm sắp chém Hột Khê thành nhiều khúc, không còn khả năng sống sót nữa, Hột Khê tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong tay nhẹ nhàng lấy ra chất độc từ cây sui. So với việc bị người khác lăng nhục chà đạp, cô thà rằng tự mình kết liễu sinh mệnh còn hơn.

Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc Hột Khê sắp nuốt chất độc, một luồng áp lực của linh lực che trời lấp đất đột ngột giáng xuống.

Phi kiếm vốn đã sắp chạm vào thân thể Hột Khê lại giống như diều đứt dây, lung lay lảo đảo, ngang sau đó rơi leng keng xuống mặt đất.

Còn tên áo đen vốn còn hưng phấn kêu to lại chỉ cảm thấy máu toàn thân đông cứng, sự sợ hãi khủng khiếp khi đối đầu với võ giả cấp cao khiến cho bọn chúng toàn thân run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất.